Tại Mạch Khuyên, một đường tiến về phía trước, thỉnh thoảng sẽ gặp phải đội viên của tổ tuần tra khác. Nhưng Trịnh Chân Mộc lại chỉ đứng cách xa một trượng chào hỏi lại bọn họ, hai bên cũng không có ý tứ đến gần nhau trò chuyện.
Sau mấy lần, Chu Phàm liền nhìn ra đây là một quy tắc của đội tuần tra.
- Ta tin rằng ngươi đã nhìn ra một vài điểm khác biệt.
Trịnh Chân Mộc nhìn thoáng quá Chu Phàm ở bên cạnh, chậm rãi nói.
- Đây là nguyên tắc thứ hai mà ta muốn nói với ngươi. Khi ở bên ngoài hoang dã không được áp sát đội viên của các tổ khác, cho dù ngày thường ở trong thôn bọn họ có quan hệ rất tốt với ngươi.
- Là bởi vì quái quyết phụ thân hoặc là nguyên nhân nguyền rủa sao?
Chu Phàm cẩn thận liếc nhìn bốn phía, mở miệng hỏi, vấn đề đề này hắn đã từng nghe Lỗ Khôi nói qua.
- Quái quyệt là nguyên nhân chủ yếu, nhưng còn có một nguyên nhân khác, đây vốn là quy củ của đội tuần tra nhằm giảm bớt thương vong. Mỗi một tổ đều sẽ ghi nhớ quy củ này. Nếu ngươi quên quy củ này mà tùy tiện tới gần thì đối phương rất có thể sẽ hoài nghi ngươi bị quái quyệt phụ thân mà dùng vũ khí công kích ngươi.
- Nếu như vậy thì cho dù chết cũng là cái chết vô ích. Đội viên vi phạm quy củ ngộ sát ngươi cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Trịnh Chân Mộc nghiêm túc giải thích.
- Khoảng cách giữa người của hai tổ là bao xa?
Chu Phàm hỏi.
- Trên nguyên tắc thì càng xa càng an toàn, quy định là song phương đứng xa khỏi tầm công kích cực hạn của vũ khí là tốt nhất.
Trịnh Chân Mộc đột nhiên khoát tay chặn lại, cúi thấp người xuống nói.
Chu Phàm cũng cúi thấp người theo, mắt nhìn về phía trước, nhưng trên con đường nhỏ ngoại trừ tạp mộc cỏ dại thì cũng chỉ có gió nhẹ thổi qua.
Một lát sau, Trịnh Chân Mộc mới đứng lên, tiếp tục tiến về phía trước nói:
- Ở vùng hoang dã này, không thể cứ một mạch tiến lên, đi một đoạn đường là phải dựa vào cảm giác mà dừng lại cẩn thận quan sát để phòng ngừa phía trước xuất hiện sự tình khiến ngươi trở tay không kịp.
- Đây là nguyên tắc thứ ba?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
- Không phải, đây chỉ là một kỹ xảo nhỏ khi tuần tra mà thôi.
Trịnh Chân Mộc dùng trường thương trong tay đâm về phía một bụi cỏ, trên mũi thương chỉ dính một chút vụn cỏ, hắn mới yên tâm gật đầu:
- Nguyên tắc thứ ba là nguyên tắc quan trọng nhất, đợi lát nữa mới nói cho ngươi biết.
Càng đi, phía trước càng rộng càng thoáng, Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc lại dừng bước.
Ngoài Mạch Khuyên là từng mảnh ruộng nối tiếp nhau. Tháng bảy, ruộng lúa như một tấm thảm màu vàng, từng bông lúa trịu nặng những hạt thóc rủ xuống những chiếc lá xanh nhạt.
Ở ngoài vòng tròn, nơi rìa đồng ruộng cách xa thôn là những thằng bù nhìn được dựng thẳng đứng.
Bù nhìn rơm được chống bằng một cái cọc gỗ, mặc một chiếc áo cũ màu đen hoặc lam, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành bện bằng cỏ dại, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
- Đến rồi, đồng ruộng chính khu vực mà hai người chúng ta phụ trách tuần tra.
Trịnh Chân Mộc mở miệng nói.
Chu Phàm đánh giá một chút, nếu như dựa theo Mạch Khuyên để phán đoán thì độ rộng của ruộng lúa này chỉ vào khoảng trăm trượng.
Mặt trời chói chang.
Đi một đoạn đường, trên trán hai người đều toát mồ hôi.
Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc đến dưới một tán cây hóng mát.
Trịnh Chân Mộc đặt trường thương tựa vào thân cây, hắn ngồi lên cái rễ trồi lên khỏi mặt đất, lấy bình nước uống một ngụm rồi nói:
- Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.
Chu Phàm cố ý ngồi cách Trịnh Chân Mộc nửa mét, hắn tháo trực đao ở bên hông xuống, đặt lên đùi, lại lấy bình nước ra uống một hụm rồi nhíu mày nói:
- Lúc đầu ta tưởng đồng ruộng là ở trong thôn, không nghĩ tới nó lại ở ngoài thôn.
Trịnh Chân Mộc sửng sốt một chút nói:
- Cái điều này mà ngươi cũng không biết sao? Trong thôn không có địa phương thích hợp làm ruộng, chỉ có thể trồng ở bên ngoài vùng hoang dã.
Trịnh Chân Mộc đương nhiên không biết sự tình Chu Phàm “mất trí nhớ”.
Lão Huynh ngồi trước mặt Chu Phàm, nhìn bình nước trong tay hắn, trời nắng nóng làm lão cẩu phải thè lưỡi ra ngoài.
Chu Phàm nâng bình nước lên cao, đổ xuống, một dòng nước theo miệng bình chảy ra. Lão Huynh vươn đầu lưỡi qua, tất cả nước đều chảy vào miệng nó, không sót một giọt nào.
Chu Phàm buông bình nước xuống nói:
- Làm ruộng đều là những thôn dân phổ thông, vậy sao thể cam đoan an toàn cho bọn họ?
Trịnh Chân Mộc tùy ý nói:
- Đồng ruộng ở ngoài hoang dã đều được trồng và thu hoạch tập thể cùng một chỗ. Khi trồng và thu hoạch tập thể cùng một chỗ, đội tuần tra sẽ phái nhân thủ tới canh chừng cho bọn họ, thỉnh thoảng phù sư cũng sẽ có mặt...
Thời điểm nói chuyện, Trịnh Chân Mộc luôn luôn nhìn chăm chú vào ruộng lúa ở phía trước, bỗng nhiên đổi đề tài nói:
- Tới rồi.
Cái gì tới?
Chu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía ruộng lúa, sau đó sắc mặt hắn đại biến.
Ở nơi đó, từng đoàn quang mang màu trắng rất lớn, di chuyển như những đám mây, vượt qua mấy chục bù nhìn, xông lên cánh đồng vàng rực.
Từ trên không trung, quang mang màu trắng tách ra, chia thành vô số quang đoàn nhỏ màu trắng. Quang đoàn nhỏ màu trắng lại biến ảo hóa thành quang mang màu trắng dáng vẻ một đứa trẻ.
Cảnh tượng đó giống như có hớn trăm u hồn màu trắng của những đứa trẻ đang phiêu phù trên không trung, khi bọn chúng chơi đùa còn phát ra tiếng cười hì hì quái dị.
Chu Phàm cầm đao cảnh giác nhìn những u hồn trắng mang hình hài đứa trẻ kia. Trong lòng hắn cũng không chắc, nhiều bạch u hồn như vậy, môt mình hắn có thể chém được bao nhiêu cái?
- Thu phù và đao lại đi.
Trịnh Chân Mộc không có bất kỳ động tác gì. Hắn vẫn ngồi trên rễ cây, sắc mặt rất là bình tĩnh nói.
Chu Phàm chỉ nhíu mày, nhưng cũng không nghe lời Trịnh Chân Mộc. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cầm đao, ánh mắt trần đầy đề phòng.
Đối với việc Chu Phàm không nghe theo sự phân phó của mình, Trịnh Chân Mộc cũng không bất mãn, hắn chỉ cười nói:
- Đây chính là nguyên tắc thứ ba mà ta muốn nói với ngươi, gặp quyệt chớ động.
- Tại sao lại như vậy?
Chu Phàm xác nhận những bạch u hồn kia vẫn lưu luyến trên đồng ruộng, không có tấn công, hắn lại liếc mắt nhìn Lão Huynh ở bên chân. Lão Huynh chỉ nhìn chằm chằm những bạch u hồn kia, nó không có phản ứng quá lớn.
Lúc này Chu Phàm mới yên tâm để tay kề sát lên Tiểu Diễm phù trên sống đao.
Tiểu Diễm phù tróc ra, Chu Phàm lại đem nó giấu vào trong tay áo, hắn không có ý nghĩ cất Tiểu Diễm phù vào trong túi, bởi vì nếu để phù ở trong túi thì lúc cần, lấy ra sẽ rất chậm. Cái hắn cần chính là nhanh chóng dán Tiểu Diễm phù lên sống đao.
Cái phù lục nho nhỏ này mất đi, cùng với việc giữ được tính mạng mà nói căn bản không tính là gì.
Lại nói, chỉ cần cẩn thận một chút thì Tiểu Diễm phù cũng sẽ không bị mất.
Trịnh Chân Mộc nhìn chăm chú động tác của Chu Phàm, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Người hợp tác này của hắn hiển nhiên là một người rất cẩn thận, hắn giải thích:
- Gặp quyệt chớ động, chính là khi gặp phải quái quyệt thì không được hành động thiếu suy nghĩ.
Trịnh Chân Mộc dừng lại một chút, suy nghĩ một chút rồi hỏi Chu Phàm:
- Ngươi biết phân cấp của quái quyệt không?
Chu Phàm cắm đao vào vỏ, có chút nhíu mày nói:
- Phân cấp gì cơ?
- Xem ra ngươi không biết rồi.
Trịnh Chân Mộc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ngay cả phù sư đại nhân cũng không biết rõ có bao nhiêu quái quyệt, bất quá ngài ấy vẫn có ý nghĩ phân chia cấp bậc cho chúng nó.
- Theo ta biết, quái quyệt chia làm hai loại là du và oán. Mỗi loại lại chia thành ba tầng là bạch, hắc, huyết. Quái quyệt tầng thấp nhất chính là bạch du.
Trịnh Chân Mộc dùng tay chỉ những bạch u hồn trên ruộng lúa, nói:
- Những quái quyệt kia gọi là Đạo Hài Tử. Bởi vì chúng nó thích chơi đùa trên ruộng lúa nên mới có tên như vậy. Chúng chính là một loại bạch du.
- Đạo Hài Tử à...
Chu Phàm nhìn những quái quyệt Đạo Hài Tử phiêu đãng, vui đùa ầm ĩ, phát ra tiếng cười quái dị trên ruộng lúa, lẩm bẩm một mình.