Người đi ra từ trong sương mù mặc quần áo không đồng nhất, vũ khí cầm trong tay cũng không giống nhau, có đủ loại nào là trường thương, đoản đao, trường đao, trường kiếm, lập qua chùy, cái thứ duy nhất giống nhau chính là cái túi màu vàng buộc bên hông của họ.
Những người này đều là đội viên đội tuần tra, bọn họ phần lớn là những người trẻ, giữa đám người lẫn vào một ít trung niên.
Vốn chỉ có đoản mệnh chủng có tuổi thọ ít hơn ba mươi lăm tuổi mới bị yêu cầu cưỡng chế gia nhập đội tuần tra, nhưng đội tuần tra có người trung tuổi cũng không phải chuyện lạ thường gì. Cứ nhìn Lỗ Khôi là biết, chỉ sợ y đã vượt quá ba mươi lăm tuổi rồi. Những người trung tuổi xuất hiện trong đội tuần tra chính là những người tự nguyện gia nhập.
Chỉ vì thù lao mà đội tuần tra nhận được quá phong phú.
Trên mặt hơn ba mươi đội viên đều hiện rõ vẻ mệt mỏi.
- Đội tuần tra chia thành hai tiểu đội, trực ngày và trực đêm. Trực đêm không cần phải tuần tra ở vùng hoang dã bên ngoài, chỉ cần cảnh giác các địa phương bên cạnh thôn. Còn trực ngày vào thời điểm ban ngày thì nhất định phải đến vùng hoang dã bên ngoài tuần tra. Cứ cách một khoảng thời gian, hai đội sẽ đổi công việc cho nhau, nghiêm chình mà nói, vào ban đêm quái quyệt sẽ càng thêm sinh động, số lượng thử trùng kích thôn cũng sẽ rất lớn.
- Vì lẽ đó cho dù trực đêm không cần phải ra ngoài hoang dã nhưng còn nguy hiểm hơn cả trực ngày. Các ngươi đều là người mới, người mới tạm thời chỉ cần trực ngày, chờ các ngươi quen thuộc thì ngày sau lại để các ngươi hoán đổi ngày đêm để tuần tra giống như bọn họ...
Lỗ Khôi nhìn đám đội viên trở về, giải thích với bốn người Chu Phàm.
Những điều này Chu Phàm đã sớm nghe Lỗ Khôi nói qua, hắn từ trên người những đội viên này phát hiện ra một ít sự tình có ý tứ:
- Vì sao bọn hắn cứ hai người lại cách nhau sáu, bảy thước?
Đội viên khi trở về đều là hai người một tổ, cùng những người khác duy trì khoảng cách rõ ràng.
- Ngươi chú ý tới điểm này?
Lỗ Khôi có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Chu Phàm.
- Thời điểm tuần tra, đều là chia hai người một tổ, thời điểm mỗi tổ trở về đều cách nhau một khoảng nhất định với tổ khác là vì tránh nguy hiểm không cần thiết.
Chu Phàm biến sắc. Ý của Lỗ Khôi là những đội viên khi tuần tra trở về cũng sẽ trở nên nguy hiểm, chẳng lẽ những quái quyệt kia còn có biện pháp trốn trên thân người khác sao?
- Đi thôi, chúng ta đi qua.
Lỗ Khôi không tiếp tục giải thích, mà đi đến giữa sân.
Bốn người Chu Phàm vội vàng đuổi theo.
Đội viên đội tuần tra khi trở về đều phân tán thành hai người một tổ đứng nguyên trong từng cái vòng tròn được quét bằng vôi, mỗi cái vòng đều có bán kính chừng một mét.
Trước đó, Chu Phàm đã chú ý tới những cái vòng trắng trên mặt đất, hiện tại xem như đã hiểu rõ tác dụng của chúng.
Lỗ Khôi mang theo bốn người Chu Phàm đứng phía dưới trống Vệ, nhìn những đội viên đội tuần tra này.
Lỗ Khôi nhìn thoáng qua, sau khi phát hiện nhân số không thiếu, liển quát lớn:
- Thượng phù.
Mỗi đội viên đội tuần tra đều lấy từ trong cái túi vải vàng bên hông mình một tấm hoàng phù. Bọn hắn dán phù lục đó lên người mình.
- Đây là Trắc Quyệt phù, có thể kiểm trắc xem đội viên đội tuần tra có bị quái quyệt phụ thân hay là nhiễm phải nguyền rủa không. Nếu có vấn đề, phù lục sẽ tự động bốc cháy.
Lỗ Khôi vừa kiểm tra phù lục màu vàng trên người từng đội viên vừa giải thích với bốn người Chu Phàm.
Hiển nhuên, đây coi như là một bộ phận huấn luyện khi nhập đội.
- Có xuất hiện tình huống Trắc Quyệt phù mất hiệu lực bao giờ chưa?
Chu Phàm hướng về Lỗ Khôi đặt câu hỏi.
Trước kia khi Chu Phàm còn trong đội cảnh sát, biết lúc thi hành nhiệm vụ, nếu súng đạn có vấn đề, vậy rất có thể cái mạng nhỏ của mình sẽ bị vứt đi ngay. Hắn nhất định phải xác định tính an toàn của Trắc Quyệt phù.
- Mất hiệu lực?
Lỗ Khôi nở nụ cười lạnh.
- Trắc Quyệt phù chỉ là hạ phẩm hoàng phù, chưa hẳn hữu hiệu với một vài quái quyệt cao cấp. Đây chẳng qua là thủ tục kiểm tra nhằm vào quái quyệt cấp thấp mà thôi.
Chu Phàm khẽ cau mày nói:
- Nếu như đụng phải tình huống mất hiệu lực thì trong đội sẽ xử lý thế nào?
Lỗ Khôi thuận tay vung lên, đội viên đội tuần tra đã được kiểm tra đều rời khỏi vòng tròn, lúc này mới đứng thành một hàng, còn người chưa được kiểm tra thì kiên nhẫn chờ đợi.
- Nếu như quái quyệt đặc biệt lợi hại thì trống Vệ nhất định sẽ có phản ứng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng ta lại sắp đặt trống Vệ ở bên cạnh. Đương nhiên không thể phủ nhận, có vài quái quyệt đặc biệt am hiểu ẩn nấp, điều này còn phải xem vận khí. Đội tuần tra không có biện pháp nào là tuyệt đối an toàn.
Lỗ Khôi trầm giọng nói.
Chu Phàm trầm mặc không tiếp tục hỏi. Hắn biết Lỗ Khôi nói là sự thật, nếu như đội tuần tra có một biện pháp thật sự hữu hiệu nhằm vào quái quyệt thì tỷ lệ thương vong sẽ không cao đến như vậy.
Công việc kiểm tra này rất đơn giản, rất nhanh liền kết thúc.
- Các ngươi có thể đi về, buổi đêm nhớ tới đúng giờ.
Lỗ Khôi vỗ tay một cái nói.
Đội tuần tra trực đêm rất nhanh liền giải tán, bọn hắn không có người nào chú ý tới bốn người mới như Chu Phàm. Bởi vì người mới khi nhập đội là những người có tỷ lệ tử vong cao nhất, coi như phải biết thì bọn hắn cũng sẽ chờ thêm một, hai tuần nữa, nếu có thể còn sống thì mới đến làm quen một chút.
Vẫn có một người trực đêm lưu lại, đó là một người đàn ông trung tuổi, dáng người hắn cao to, lông mày thẳng tắp kéo lên trên tạo thành hình chữ bát (八) trông rất buồn cười.
Hắn ta nhìn thoáng qua bốn người Chu Phàm, duỗi lưng rồi hướng về Lỗ Khôi cười nói:
- Lỗ ca, đây chính là bốn đội viên mới tới sao?
Thôn Tam Khưu cũng không nhỏ, nếu như không phải ở cùng một nơi thì những người cùng thế hệ chưa chắc đã biết hết nhau, cách một thế hệ thì lại càng không nhận ra.
Lỗ Khôi nhẹ gật đầu thản nhiên nói:
- Đây là Ô Thiên Bát, Ô đội trưởng của các người. Đội tuần tra chia làm hai tiểu đội, mỗi tiểu đội sẽ có một đội phó dẫn đội, hiện tại Ô đội trưởng là người dẫn dắt tiểu đội trực đêm.
Lỗ Khôi nói xong, lại nói sơ qua về tên của bốn người Chu Phàm.
Ba người mới còn lại, Ô Thiên Bát không hề để ý, hắn ta chỉ nhìn về phía Chu Phàm.
Trong lòng Chu Phàm hơi có cảm giác kỳ quái, hắn có thể phát hiện ra, Ô Thiên Bát nhìn hắn với ánh mắt mang theo một tia hứng thú.
Ô Thiên Bát phát hiện ánh mắt của Chu Phàm đang đối diện với mình nên hắn ta chỉ tùy ý dời ánh mắt đi, chuyển xuống lão cẩu chỗ chân Chu Phàm:
- Chu Phàm, lão cẩu nhà Vương lão đầu rất không tệ, không nên lãng phí.
Ô Thiên Bát nói xong lời này, liền nói với Lỗ Khôi:
- Vậy ta đi về trước.
- Ừm.
Lỗ Khôi gật đầu.
Ô Thiên Bát liền đi vào trong thôn.
Lỗ Khôi nhìn bóng lưng của Ô Thiên Bát, bỗng nhiên hỏi:
- Chu Phàm, ngươi và lão Ô có quen biết hả?
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Không quen, bất quá ta không biết hắn có quen biết gì với cha ta không?
Lỗ Khôi không tiếp tục hỏi, chỉ nói:
- Bốn người các ngươi chờ chút, người trực ngày rất nhanh sẽ đến.
Chu Phàm nhìn thoáng qua Lỗ Khôi, lại nhìn một chút Ô Thiên Bát đã đi xa. Từ vẻ mặt và cuộc đối thoại đơn giản đầy nghiêm túc, khuôn khổ giữa hai vị đội trưởng, Chu Phàm có thể nhạy cảm cảm giác được, Lỗ Khôi và Ô Thiên Bát có quan hệ không tốt, thậm chí có thể nói là có chút xa cách.
Chu Phàm nghĩ tới đây, trong lòng thở dài, nội bộ đội tuần tra thôn Tam Khưu cũng không được an ổn.
Chỉ chốc lát sau, đội viên đội tuần tra ban ngày đã đến.
Lỗ Khôi không mang theo bốn người Chu Phàm mà là an bài công việc cho những đội viên đội tuần tra này.
Sau khi hoàn tất an bài công việc, Lỗ Khôi cùng một thanh niên có vóc người thon gầy đi tới.
Sắc mặt nam thanh niên lạnh lùng, đôi mắt của y cứ như là hàn băng, bắn phá tới bốn người mới Chu Phàm.
- Đây là Trứu Thâm Thâm, trước mặt là phó đội trưởng đội tuần tra trực ngày.
Lỗ Khôi giới thiệu.
Lỗ Khôi nói khiến cho Khỉ Ốm, Lý Nhị Lư, Hà Tào cảm thấy rất kinh ngạc. Trong đội có rất nhiều trung niên, không ngờ lại để vị trí phó đội trưởng đội thứ hai cho một nam thanh niên.
Chỉ có Chu Phàm là không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn đã sớm biết phó đội trưởng và tuổi tác chẳng có liên quan gì đến nhau. Có thể làm được phó đội trưởng hay không thì phải nhìn xem hắn phải chăng đã vượt qua ngưỡng cửa kia!