Cửa bị đẩy ra, sau khi Chu Phàm và Chu Nhất Mộc đi vào, cũng nhanh chóng dừng lại. Dựa theo ý kiến của Chu Nhất Mộc, Chu Phàm để Lão Huynh ở bên ngoài.
Bởi vì ngói đen trên nóc nhà đã mất hơn phân nửa, ánh sáng từ trên trời xuyên thấu qua nóc, rọi vào bên trong khiến căn nhà bừng sáng như là ban ngày, có thể thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.
Một người đàn ông trung tuổi ngồi xếp bằng trên chiếu rơm, sắc mặt ông ta nhợt nhạt, hai mắt ngốc trệ, vô thần.
Chu Phàm yên lặng nhìn người đàn ông trung tuổi này, hắn khẽ nhíu mày, chỉ mới trung niên mà đã hết tuổi thọ sao? Bất quá, khi hắn nghĩ đến tình cảnh của mình, chẳng phải là càng tệ hơn sao? Trung niên hết tuổi thọ cũng không phải sự tình gì quá lạ thường.
Thời điểm Chu Phàm làm cảnh sát hình sự, hắn từng gặp một phạm nhân gần chết, vì thế mà hắn có thể cảm giác được, nam tử đang ngồi trên chiếu rơm kia đang sợ.
Cho dù đã sớm biết ngày tháng tử vong nhưng bất luận có chuẩn bị tâm lý thế nào, thời điểm chân chính đến giờ khắc này, có rất ít người có thể thản nhiên đối mặt với cái chết.
Người đàn ông trung tuổi này tự nhiên cũng không phải ngoại lệ
Người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người Chu Phàm, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Cảm ơn.
Hắn nói cảm ơn là cảm ơn Chu Nhất Mộc đã cho tiền. Sau khi hắn chết, trong nhà bỗng dưng có thêm một khoản tiền. Mà khoản tiền đó cũng chỉ là cấp cho hai người Chu Phàm cơ hội nhìn hắn chết thế nào mà thôi, với hắn mà nói, chuyện đó căn bản không tính là gì.
- Không cần khách khí.
Chu Nhất Mộc thở dài.
- Đã an bài hết chuyện trong nhà chưa?
Người đàn ông kia nói:
- Đã sớm sắp xếp xong xuôi.
Người đàn ông trung tuổi không có ý tứ muốn nói thêm điều gì, hắn chỉ nhắm mắt lẳng lặng chờ đợi thời khắc đó tiến đến.
- Làm thế nào để biết chính xác thời gian tử vong?
Chu Phàm nhíu mày thấp giọng hỏi, cũng không thể ở đây chờ nguyên một ngày được.
Chu Nhất Mộc nói khẽ:
- Số tuổi thọ chính là lấy thời gian khi vừa sinh làm chu kỳ để tính toán. Thời gian mà hắn sinh là vào buổi trưa nên thứ kia hẳn là sẽ tới nhanh thôi.
Chu Phàm trầm mặc nhìn người đàn ông kia, mắt hắn không nháy nấy một cái, phòng ngừa bỏ qua thứ gì.
Trong nhà rất yên tĩnh, ngoài nhà cũng rất yên tĩnh, dường như người ở bên ngoài đều đã rời đi.
Bầu không khí an tĩnh đến ngột ngạt kéo dài nửa giờ.
Toàn thân người đàn ông trung tuổi ngồi trên chiếu rơm bỗng nhiên run rẩy, gáy hắn tự nhiên nhô lên một cục.
Đồng tử Chu Phàm hơi co lại, hắn nhẹ nhàng bước chân về phía trước, muốn đến gần để thấy rõ hơn.
Chẳng qua Chu Nhất Mộc đã bắt cánh tay của hắn lại, trầm giọng nói:
- Đừng đi qua.
Chu Phàm dừng bước.
Thân thể người đàn ông kia vẫn còn đang run bần bật, một tiếng “Phốc” phát ra từ chỗ nhô lên ở gáy, sau đó chỗ đó liền lõm vào, khôi phục vẻ bằng phẳng vốn có, nhưng từ chỗ đó lại phát ra một luồng hào quang màu xanh đen nhàn nhạt.
Hào quang màu xanh đen như một làn khói, bốc lên trên cao. Hào quang cũng biến ảo, ngưng tụ thành một sinh vật kỳ quái.
Hai tay gầy như hai cây gậy trúc, móng vuốt như năm sợi tóc bay phất phơ, thân thể hình cung lớn chừng bàn tay, cái đầu màu xanh lá như một quả dưa tròn nặng trăm cân, to đến lạ thường.
Nó cứ lơ lửng giữa không trung, theo dõi người đàn ông trung tuổi. Khuôn mặt của người đàn ông kia đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, dường như hắn không biết rằng có một con quái vật đang đứng ở ngay sau lưng mình.
Con quái vật kia cúi đầu tách mở cái miệng lớn của mình ra, hai bờ môi dày phân biệt dán lên trán và gáy của người đàn ông trung tuổi, tựa như muốn nuốt chửng người đàn ông đó vậy.
Dường như cảm thấy tử vong đang phủ xuống, nam tử kia không nhịn được phát ra một tiếng thét thảm thiết, thê lương đến cực điểm.
Ngay khi tiếng thét kia vang lên, Thọ Quỷ hút, nó tham lam hút lấy hút để, một luồng hào quang màu trắng liền chảy vào trong miệng nó.
Thân thể của trung niên nam tử kia liền biến thành gầy như que củi. Máu, mỡ, thịt, tất cả mọi thứ trong người hắn đều bị hút hết.
Cuối cùng chỉ còn lại một lớp da vàng mỏng như cánh ve bám trên khung xương. Ngũ quan trên mặt hắn đã hoàn toàn mơ hồ, chân mày, mũi, lỗ tai đều rủ xuống, ngực và phần lưng phía sau cũng chảy xệ xuống. Cả người như một nhân vật trong tranh bị kéo xuống, vò nát.
Hào quang Thọ Quỷ màu xanh đen chậm rãi phiêu tán, biến mất trong không trung.
Sắc mặt của Chu Nhất Mộc hơi xanh lại. Thời trẻ, ông từng có một lần nhìn thấy Thọ Quỷ đoạt mạng, về sau liền không muốn nhìn thấy nữa. Hôm nay vì nhi tử mà ông lại nhìn thêm một lần nữa, nhưng ỗng vẫn y nguyên cảm thấy sợ hãi không thôi. Ông lo lắng nhìn về phía Chu Phàm, ông sợ Chu Phàm không chịu được cảnh tượng này.
Nhưng Chu Phàm còn trấn định hơn so với tưởng tượng của ông, điều này khiến cho Chu Nhất Mộc yên tâm hơn không ít.
Hai bàn tay Chu Phàm nắm chặt, cực lực kiềm chế mới đè ép nỗi sợ hãi trong lòng xuống được.
Trước kia, hắn đã gặp qua rất nhiều hiện trường giết người máu tanh, nhưng từ trước tới nay, hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào đáng sợ bằng cảnh tượng trước mắt.
Đây là Thọ Quỷ mà người thọ tận phải đối mặt. Chu Phàm cảm thấy dạ dày mình như muốn đảo lộn, hắn kiềm chế cảm giác muốn buồn nôn xuống, lại nghiêm túc nhìn chằm chằm người chết vẫn ngồi nguyên trên chiếu rơm.
- Đi thôi.
Chu Phàm không tiếp tục xem nữa, mà quay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa đẩy ra, một đám người yên tĩnh vây quanh trước cửa, trong ánh mắt họ lộ ra vẻ sợ hãi, thăm dò nhìn Chu Phàm.
- Kết thúc rồi.
Chu Phàm nói ra đáp án.
Mọi người sững sờ, sau đó vọt vào trong nhà.
Chu Phàm đi ra ngoài, từ sau căn nhà đổ nát rất nhanh truyền đến tiếng khóc đau buồn, hồi lâu không dứt.
Chu Phàm yên lặng đi khỏi đây, nhìn Thọ Quỷ đoạt mạng, tâm tình của hắn có phần áp lực. Dù sao, nếu hắn không có biện pháp tăng tuổi thọ thì bốn năm sau liền đến phiên hắn đối mặt với Thọ Quỷ chí tà chí ác kia.
Nhanh chóng trở về nhà, Chu Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nhất Mộc và Lão Huynh đi ở phía sau, nỗi rét lạnh trong lòng liền cảm nhận được một tia ấm áp, hắn cười nói:
- Cha, ta vẫn tốt.
Cho dù nhìn thấy Thọ Quỷ đoạt mạng, nó cũng sẽ không đả kích hắn đến nỗi không gượng dậy nổi.
Chu Nhất Mộc nhìn nhi tử mình, ông cảm tháy sau ngày búi tóc, nhi tử đã trưởng thành hơn rất nhiều, ông cũng không am hiểu an ủi người khác, chỉ nói:
- Không sao là tốt rồi.
- Sao hắn lại không tự sát?
Chu Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi. Hắn thấy, so với bị Thọ Quỷ đoạt mạng, còn không bằng tự sát cho rồi, chí ít tự sát sẽ không chết khó coi như vậy.
- Tự sát...
Chu Nhất Mộc trầm mặc một chút nói.
- Cũng có người lựa chọn tự sát, nhưng rất ít. Cố ý tìm chết, người trong nhà sẽ gặp phải vận rủi, bất quá ta chưa từng thấy qua người bị vận rủi quấn thân, dù sao cũng có rất ít người tự sát.
Chu Phàm nhíu mày, hắn vốn còn suy đoán là họ không có dũng khí để tự sát nhưng không ngờ lại còn có loại nguyên nhân này. Nó có thể là một lời giải thích đồn đãi, vô căn cứ không?
Nhưng bất kể thế nào, người sắp hết tuổi thọ nào cũng đều yêu thương người nhà của mình, họ không dám lấy chuyện này ra đánh cược nên chỉ có thể yên lặng thừa nhận Thọ Quỷ đoạt mạng. Thật sự là một thế giới bi thảm.
- Cha...
Chu Phàm nhìn về phía Chu Nhất Mộc, mở miệng hô.
Chu Nhất Mộc nhìn Chu Phàm, muốn nghe xem Chu Phàm nói gì.
Bất quá Chu Phàm lại lắc đầu nói:
- Không có gì, người đi mau đi, con cũng phải tu luyện. Chuyện Thọ Quỷ, ngày sau lại nghĩ biện pháp, hiện tại chuyện đội tuần tra vẫn quan trọng hơn.
Ngoài đồng còn có nhiều việc phải làm, Chu Nhất Mộc nhanh chóng xoay người rời đi.
Chu Phàm nhìn bóng lưng Chu Nhất Mộc dần dần biến mất. Thực ra vừa rồi hắn muốn hỏi, nếu như hắn thật sự bị Thọ Quỷ đoạt mạng, bước đến cái chết, vậy hai vợ chồng họ phải làm sao bây giờ?
Nhưng vấn đề như vậy không khỏi quá tàn nhẫn với sự quan tâm của phụ thân mình, Chu Phàm không tài nào hỏi ra lời.