Chương 27: Có người đau lòng, có người tuổi thọ tận

Tên thật của Tiểu Liễu cũng là Tiểu Liễu. Ngày Tiểu Liễu xuất sinh suýt chút nữa chết yểu, người trong thôn nói rằng tên càng tiện thì càng dễ nuôi nên Đại Liễu cũng không đặt cho nữ nhi bảo bối của mình một cái khuê danh mà chỉ gọi là “Tiểu Liễu”.

Ở trong thôn, một nữ hài tử không có khuê danh cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Chu Phàm bị lời nói của Tiểu Liễu làm cho dở khóc dở cười. Nàng ta nói cứ như là hắn đã chết thật rồi vậy. Bất quá, cái mà hắn quan tâm chính là:

- Sao ngươi lại xoa đầu ta?

Tiểu Liễu rút tay về, ngón trỏ hơi gập lại, gãi gãi gò má trắng nõn của mình, nói:

- A Phàm, khi còn bé ta mang ngươi đi chơi, lúc nào ta cũng xoa đầu ngươi để ngươi ngoan ngoãn, sao ngươi lại quên rồi?

Chu Phàm cứng họng. Lúc này hắn mới nhớ nữ tử nhìn như đứa trẻ con này còn lớn hơn hắn một tuổi.

- Cứ coi như là vậy đi, nhưng ta đã lớn như vậy, sao có thể tùy tiện để người khác xoa đầu được?

- Không cho xoa thì không xoa, mất trí nhớ mà vẫn hẹp hòi như vậy.

Tiểu Liễu thầm nói.

Chu Phàm phát hiện chủ đề câu chuyện có chút sai lệch, vội vàng sửa chữa:

- Tiểu Liễu, ngươi có hiểu lời ta nói không đó? Ngươi có biết thủ tiết với tái giá đại biểu cho cái gì không?

Tiểu Liễu gật cái đầu nhỏ, nói:

- Đương nhiên là ta biết. Ngay sát vách nhà ta có một quả phụ, nàng ta một mình chiếu cố cha mẹ của người chồng đã chết. Tái giá chính là khi ngươi chết, ta lấy một nam nhân khác. Chẳng qua, ta và phụ thân đã bàn bạc xong xuôi hết rồi. Ta sẽ không tái giá mà sẽ lưu lại nhà chăm sóc Nhất Mộc bá bá và Quế Phượng đại nương giống như quả phụ kia.

- A Phàm, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ ngươi.

Tiểu Liễu nói cứ như là Chu Phàm đã chết thật rồi vậy.

Chu Phàm hoàn toàn nghẹn lời, hắn không ngờ Tiểu Liễu lại thật sự hiểu. Chu Phàm đột nhiên có chút tức giận, hắn hiểu vì sao Tiểu Liễu lại có thể nói một cách nhẹ ngàng, bâng quơ đến vậy.

Nếu như em gái mình khi trưởng thành muốn cưới một nam nhân chỉ còn sống được mấy năm thì Chu Phàm khẳng định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản. Thậm chí vì hạnh phúc ngày sau của em gái, dưới tình huống tất cả các thủ đoạn đều vô dụng, hắn còn hoài nghi mình cuối cùng sẽ vụng trộm xử lý nam nhân kia!

Chu Phàm cười khổ nói:

- Hóa ra ngươi cái gì cũng biết. Thế nhưng Tiểu Liễu, ngươi không thích ta, ta không hiểu vì sao ngươi lại nhất quyết muốn gả cho ta như vậy? Nếu như Đại Liễu thúc ép ngươi thì ta sẽ đi thuyết phục ông ấy.

- Sao phụ thân lại ép buộc ta cơ chứ?

Tiểu Liễu giận đến nỗi hai má phồng lên, nàng trừng mắt liếc Chu Phàm:

- Đã nói là ta tự nguyện rồi mà. Vấn đề tuổi thọ mà ngươi lo lắng căn bản không tính là vấn đề. Vô luận ngươi chết sớm hay là chết muộn thì ta đều sẽ gả cho ngươi. Ngươi chết sớm, ta liền vì ngươi thủ tiết, ngươi chết muộn ta liền cùng ngươi sống trọn đời này.

Nếu như nữ nhân mình thích nói với hắn như vậy, Chu Phàm khẳng định sẽ rất cảm động. Nhưng Tiểu Liễu nói như vậy lại khiến hắn có chút không biết nói gì cho phải.

- Về phần ngươi hỏi nguyên nhân là gì?

Tiểu Liễu ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, thanh âm trở nên nhu hòa:

- A Phàm, phụ thân luôn luôn dạy ta, làm người thì phải trọng tình trọng nghĩa. Chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước, sao có thể nửa đường đột nhiên chạy đi?

- Vì lẽ đó...

Tiểu Liễu duỗi ngón trỏ chỉ vào cằm mình, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói:

- Ta đã xác định phải gả cho người rồi!

Tiểu Liễu rời đi, trước khi đi nàng còn bảo Chu Phàm khuyên nhủ vợ chồng Chu Nhất Mộc, nói rằng nàng sẽ nghĩ biện pháp với bên này.

Chu Phàm đã bỏ cuộc hoàn toàn rồi. Tiểu Liễu hoàn toàn kế thừa tính cách của Đại Liễu, nàng không thích Chu Phàm, cũng phải trọng tình trọng nghĩa gả cho mình, đối với người cố chấp, có suy nghĩ đơn giản như vậy, hắn còn có thể nói cái gì?

Hắn cũng không thể nói với Tiểu Liễu rằng “Không có gì quan trọng hơn tình cảm của mình, ngươi phải gả cho người mình thích”. Cái lời này mà dùng để nói với đại đa số người ở thời đại này, quả thực không khác gì lời rác rưởi, vô dụng.

Ít nhất Chu Phàm cũng biết, lấy đầu óc của Tiểu Liễu, khẳng định là nàng nghe không vào.

Lần đầu tiên gặp mặt, Tiểu Liễu trong mắt Chu Phàm có chút cổ hủ lại có chút... đáng yêu.

Sau khi Tiểu Liễu rời đi, Chu Phàm ngồi bên cạnh cửa, không hề nhúc nhích. Lão Huynh cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị chủ nhân mới, sau đó lại dán cái đầu chó xuống dưới đất, tiếp tục nhắm mắt đi ngủ.

Chu Phàm nhắm mắt lại. Tiểu Liễu thực sự rất giống dung mạo của em gái hắn, cô nàng khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện. Tinh thần hoảng hốt khiến cho hắn không có lòng đi tu luyện.

Hắn có chút không rõ, vì sao thế gian lại người giống nhau đến như thế?

Nếu như Tiểu Liễu xuất hiện ở kiếp trước, có khả năng Chu Phàm sẽ còn hoài nghi là nàng và em gái mình có liên quan nhưng đây lại là thế giới khác...

Tính cách cũng hoàn toàn khác biệt, lý trí mách bảo Chu Phàm rằng cả hai không có liên quan gì đến nhau nhưng lòng Chu Phàm lại ẩn ẩn đau nhói. Nó giống như niềm hy vọng lớn nhất xuất hiện nhưng lại tan biến ở trong nhân sinh của người khác. Loại cảm giác tuyệt vọng này, hắn đã sớm trải nghiệm, nhưng không có người nào lại nguyện ý nhấm nháp nó lại thêm một lần nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Chu Phàm xoa nhẹ mặt mình, chôn giấu tâm tư trong lòng đi. Hắn tưởng Tiểu Liễu quay lại nhưng khi ngẩng đầu lại nhận ra người đến là Chu Nhất Mộc.

- Cha, sao người lại quay về?

Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi. Chu Nhất Mộc rời nhà mới được một tiếng, sao chưa gì đã về rồi?

Chu Nhất Mộc cũng không hỏi nhi tử ngồi trước cửa làm gì, ông chỉ thản nhiên nói:

- Đi theo ta, có người sắp chết rồi.

Chu Phàm ngây người một lúc, sau đó mới hiểu, phụ thân đang nói tới chuyện có người tuổi thọ sắp hết chuẩn bị chết già. Sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm trọng.

Lúc trước, hắn đã nhờ phụ thân, hắn muốn nhìn một chút xem trước khi người chết đi, Thọ Quỷ sẽ đoạt mạng như thế nào. Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền có thể thấy được.

...

...

Chu Phàm theo Chu Nhất Mộc đến một tòa nhà trong thôn Tam Khưu.

Căn nhà được xây bằng bùn đất, gạch vỡ, trông đã rất cũ nát, mái ngói cũng đã bị xốc lên hơn phân nửa, hiển nhiên đây là một tòa nhà bỏ hoang.

Trước tòa nhà có mười mấy người trưởng thành, giới tính không đồng nhất xúm xụm lại trước cửa. Trên mặt những người này đều lộ ra thần sắc bi thương.

- Theo tập tục ở trong thôn, người chết không thể ở trong dương trạch, chính vì thế phải an bài họ tại nơi này. Đợi chút nữa, không được nói lung tung, tất cả mọi chuyện cứ để cho ta thu xếp.

Chu Nhất Mộc nắm lấy tay Chu Phàm thấp giọng dặn dò.

Chu Phàm nhẹ gật đầu.

Hai người Chu Nhất Mộc vừa đến, một nam tử khoảng năm mươi tuổi từ trong đám người đi ra.

- Khánh thúc.

Chu Nhất Mộc thở dài.

Sắc mặt của Khánh thúc trầm xuống, ông ta chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn thoáng qua Chu Phàm, sau đó nói với Chu Nhất Mộc:

- Nhất Mộc, ngươi thật sự nguyện ý bỏ ra số tiền này sao?

Chu Nhất Mộc từ trong ngực lấy ra một túi tiền đưa cho Khánh thúc, nói:

- Bên trong đã có năm mươi đồng tệ.

Chu Phàm nhìn tới đây mới hiểu, phụ thân phải bỏ ra năm mươi đồng tệ mới cấp được cho hắn cơ hội như này.

Khánh thúc dùng tay ước lượng trọng lượng túi tiền, gật đầu nói:

- Đi vào đi, bất quá ta phải nói trước, vô luận nhìn thấy cái gì, dọa sợ tiểu hài tử nhà ngươi, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm.

- Điều đó là tất nhiên rồi.

Chu Nhất Mộc nói, ông quay đầu nhìn thoáng qua Chu Phàm, ra hiệu cho Chu Phàm đi theo ông.

Chu Phàm theo Chu Nhất Mộc đi về phía trước. Người phía trước nhao nhao tránh ra một con đường, những người này đều nhận ra Chu Nhất Mộc, bởi vậy cũng biết Chu Phàm là đoản mệnh chủng của Chu gia, dù sao trong ngày búi tóc, bọn họ đều có mặt.

Chu Phàm không để ý tới những ánh mắt rơi trên người hắn. Hắn chỉ nhìn thật chăm chú vào cánh cửa đang đóng chặt của tòa nhà cũ nát này.

Người có tuổi thọ sắp hết đang ở ngay trong đó.