- Tiểu Liễu...
Nghe Chu Phàm nhắc đến tương lai của Tiểu Liễu, trên mặt Đại Liễu thoáng hiện lên nét bi thương, bất quá, ông ta rất nhanh liền nhìn chằm chằm Chu Phàm, trầm giọng nói:
- A Phàm, ngươi cho rằng ta chưa nói chuyện này với Tiểu Liễu sao? Nàng chính là nữ nhi duy nhất của ta đó.
- Ta có thể vỗ ngực mà nói rằng, ta không hề ép buộc nữ nhi của ta, đây là Tiểu Liễu đồng ý tới Chu gia.
Chu Phàm có chút yên lặng, hắn vốn đang coi đây là thời đại lời mai mối của cha mẹ là mệnh lệnh, Đại Liễu sẽ không thương lượng với Tiểu Liễu nhưng kết quả lại là Tiểu Liễu can tâm tình nguyện.
Đầu óc của cô nương tên Tiểu Liễu kia bị hư rồi sao? Bình thường, nữ tử có tuổi thọ cao, chỉ sợ cũng sẽ không nguyện ý gả cho nam tử chỉ có thể sống được mấy năm, trừ phi Tiểu Liễu này phải rất thích tiền thân, mới nguyện ý làm như vậy.
Bất quá coi như là thế, thì đó cũng là tiền thân, cùng Chu Phàm hiện tại không có bao nhiêu quan hệ.
Chu Phàm cười khổ nói:
- Đại Liễu thúc, coi như là Tiểu Liễu đáp ứng thì ta cũng không có khả năng đáp ứng, ta không thể liên lụy Tiểu Liễu được, cứ coi như ta và Tiểu Liễu hữu duyên vô phận đi.
Đại Liễu cả giận:
- Ngươi, cái đứa nhỏ này, sao mà cố chấp giống cha ngươi thế cơ chứ? Ngươi làm cho Tiểu Liễu quá thất vọng. Ta vốn còn nghĩ cha mẹ ngươi nếu không đáp ứng nhưng chỉ cần ngươi chịu thì coi như cha mẹ ngươi có tức giận đuổi ngươi ra khỏi nhà, chuyện đó cũng chẳng sao cả, ngươi có thể đến nhà ta ở rể. Ai mà biết được ngươi lại...
Chu Phàm: “....”
Quế Phượng thở dài chen lời, nói:
- Đại Liễu, không quản ngươi nói thế nào, chúng ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng hôn sự này, ngươi đừng có nói nữa, cứ coi như chúng ta chưa từng đính hôn cho hai đứa.
Chu Nhất Mộc đứng lên chậm rãi nói:
- Đại Liễu, người có lòng, ta đã rất thỏa mãn rồi. Có kết thân hay không cũng không quan trọng, ngươi mãi mãi là huynh đệ của ta.
Chu Nhất Mộc nói xong cũng nâng chén hướng về phía Đại Liễu mời rượu.
Đại Liễu lạnh nhạt cầm chén rượu trước người đụng một cái vào chén rượu của Chu Nhất Mộc, ông uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chén rượu xuống, trầm giọng nói:
- Chu đại ca, các ngươi không đáp ứng cũng không quan trọng, nhưng ta sẽ không bỏ qua, Tiểu Liễu vĩnh viễn là người của Chu gia.
Đại Liễu nói xong liền ôm quyền, cũng không quản bọn người Chu Phàm, trực tiếp rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại một nhà Chu Phàm á khẩu không nói lên lời.
- Đại Liễu này...
Chu Nhất Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.
- Đừng để ý đế hắn, chờ tính tình hắn dịu xuống, ta lại tới khuyên hắn thêm lần nữa, hiện tại có nói gì hắn cũng không nghe đâu.
Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, rõ ràng đã nói là từ hôn, sao lại biến thành bức hôn thế này?
Bất quá việc này chỉ cần cha mẹ không đáp ứng thì vấn đề kia cũng không lớn.
Chu Phàm không tiếp tực suy nghĩ nhiều, mà là giúp Quế Phượng thu dọn bàn rượu.
Sau khi làm xong những chuyện này, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng có việc đồng áng phải làm nên lập tức rời nhà. Mà Chu Phàm cũng đi ra sân sau nhà, bắt đầu việc tu luyện ngày hôm nay. Bởi vì Đại Liễu đến nhà mà hôm nay đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Lão Huynh ghé vào bên nhà, đôi mắt nhắm lại, tựa như ngủ thiếp đi.
Chu Phàm chuyên tâm luyện tập được nửa giờ thì đôi tai hình tam giác của Lão Huynh bỗng vểnh lên, khẽ nhúc nhích, nó mở mắt nhìn Chu Phàm sủa một tiếng “Uông”.
Chu Phàm dừng động tác lại, hỏi:
- Lão Huynh, sao vậy?
Lão Huynh hướng ra ngoài nghiêng đầu một chút.
- Có người đến sao?
Chu Phàm có chút kỳ quái hỏi, hắn đi về phía phòng trước.
Thời điểm Chu Phàm đến phòng trước, một thiếu nữ đang đứng trước cửa, trên mặt mang theo vẻ bẽn lẽn. Nàng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía Chu Phàm.
Thiếu nữ mặc váy ngắn màu lam nhạt, trên váy thêu một đóa hoa nhỏ màu phấn hồng.
Chu Phàm ngây ngẩn cả người, đứng yên nhìn ngắm nàng.
Không phải thiếu nữ đẹp đến mức kinh tâm động phách, trên thực tế khuôn mặt chưa hoàn toàn thành thục của nữ hài kia chỉ có thể tính là thanh tú. Hiếm có nhất chính là cặp lông mày xinh xắn của nàng. Lông mày dài, mảnh, xinh đẹp, nho nhã làm tăng thêm sắc sáng cho nàng.
Chính nữ tử như vậy lại khiến cho Chu Phàm như thất hồn lạc phách. Hắn cảm thấy bừng tỉnh, cảm giác như vừa ở trong mộng.
- A Phàm, Nhất Mộc bá bá và Quế Phượng đại nương có nhà không?
Thiếu nữ đi tới hỏi.
Chu Phàm vô thức lắc đầu, hắn vẫn còn chưa lấy lại tinh thần. Nữ tử đi tới chỗ hắn, cứ ngỡ như vừa xuyên qua vô số năm tháng, đi đến trước mặt hắn.
Thiếu nữ nghe thấy vợ chồng Chu Nhất Mộc không có ở nhà thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời mấp máy môi, có chút tức giận hỏi:
- A Phàm, vì sao ngươi lại không muốn cưới ta? Chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?
Chu Phàm nghe thiếu nữ nói chuyện, hắn lập tức phản ứng kịp, nàng là nữ nhi của Đại Liễu, cũng chính là Tiểu Liễu cùng hắn đính hôn.
Sau khi xác nhận sự thật này, đôi mắt của Chu Phàm hiện lên vẻ hiu quạnh.
Dáng dấp tuy giống nhưng nàng cuối cùng không phải là nàng.
Em gái của hắn đã sớm mất rồi, nữ tử có đôi mày liễu xinh đẹp ở trước mắt này là Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu phát giác được cảm xúc của Chu Phàm, nàng ngẩn người, từ trước tới nay, nàng chưa từng thấy người có tính cách đần độn như Chu Phàm lại trở nên đau thương như vậy, giống như là hắn vừa mất đi đồ vật quý báu nhất vậy.
Cũng chỉ có một lần là Tiểu Liễu cảm thấy thương tâm như vậy, đó là ngày con chó vàng mà nàng nuôi đột nhiên chết đi.
Tiểu Liễu không tiếp tục tức giận, ánh mắt trở nên nhu hòa.
- A Phàm, nếu như bởi vì ta nói với ngươi rằng ta không thích ngươi nên ngươi mới nói với phụ thân ta như vậy, thì ta xin lỗi ngươi. Nhưng ngươi đã nói là không thèm để ý, mà ta cũng chú định là thê tử của ngươi, hiện tại ta không thích ngươi nhưng ta sẽ cố gắng để thích ngươi.
Chu Phàm đã điều chỉnh lại tâm tình mình. Đối với Tiểu Liễu, hắn có chút kinh ngạc, hóa ra Tiểu Liễu không thích tiền thân, vậy tại sao nàng lại kiên trì muốn gả cho tiền thân đến như vậy?
- Tiểu Liễu, có chuyện này ta phải nói cho ngươi biết, đoạn thời gian trước ta bị ngã thương ở đầu nên rất nhiều chuyện trước kia đều đã quên mất.
Chu Phàm suy nghĩ một chút lại nói.
- Rất nhiều lời mà ngươi nói, ta đều đã quên rồi.
Đôi mắt trong suốt, to tròn của Tiểu Liễu chớp chớp, nàng nói:
- Thế mà ta còn tưởng ngươi giận ta, hóa ra không phải là như vậy.
Chu Phàm bất đắc dĩ nói:
- Dĩ nhiên là không phải, ta không cưới ngươi là bởi vì ta chỉ có mười chín năm tuổi thọ, mà tuổi thọ của ngươi lại hơn bảy mươi. Đây mới thực sự là lý do, nó cũng là lý do mà cha mẹ ta muốn hủy hôn.
Cũng không biết Đại Liễu nói với Tiểu Liễu thế nào...
Trên mặt Tiểu Liễu lộ ra vẻ khó hiểu, nói:
- Hôn nhân của ta và ngươi thì có liên quan gì đến số tuổi thọ?
Chu Phàm sửng sốt một chút, nha đầu này không phải có vấn đề ở đầu đó chứ? Hay là Đại Liễu cũng không nói với nàng chuyện này? Nên nói thế nào bây giờ?
- Đương nhiên là có liên quan, Đại Liễu thúc không nói rõ cho ngươi sao?
Chu Phàm thử thăm dò hỏi.
- Số tuổi thọ nha...
Tiểu Liễu nghoẹo cái đầu nhỏ.
- A, cha ta nói với ta là, A Phàm ngươi có khả năng sống không được lâu, hỏi ta có nguyện ý gả cho ngươi không? Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, liền nói sao lại không gả? Đây là hôn ước từ nhỏ đã định xong rồi mà.
“...”
Chu Phàm được một trận câm lặng. Đây quả nhiên không phải là em gái của mình, em gái của mình thông minh hiểu chuyện, đâu có ngốc như thế này.
- Tiểu Liễu, ngươi có thể không hiểu rõ rồi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu như mấy năm sau ta chết, bất luận là ngươi ở góa hay là muốn tái giá thì chuyện đó đối với ngươi đều là chuyện rất khó khăn.
Chu Phàm quyết định để nàng minh bạch.
Nếu mình bất hạnh chết thật, vậy cuộc đời của thiếu nữ này sẽ vì mình mà bị hủy hoại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Liễu chợt nghiêm túc, nàng nhón chân lên, nâng cao cánh tay nhỏ, vỗ cái đầu trọc của Chu Phàm, nói:
- Ở góa thì ta làm được.