Chương 24: Đến nhà

- Lão Huynh, về thôi nào!

Tu luyện xong, Chu Phàm gọi lão cẩu đang nằm rạp trên mặt đất một tiếng.

Lão Huynh nhanh chóng đứng dậy, rũ bụi bặm trên người, chậm bước đi qua.

Chu Phàm ngồi xổm xuống, mượn ánh sáng từ những vì sao, thử đưa tay xoa cái đầu của Lão Huynh.

Lão Huynh cũng không kháng cự, mặc cho Chu Phàm đặt tay lên đầu nó.

Đỉnh đầu Lão Huynh cũng không có nhiều thịt, bốn cái răng nanh vốn vừa dài vừa nhọn, nay cũng chỉ còn lại một cái ở khóe miệng bên phải, ba cái còn lại đều đã mất.

- Lão Huynh à, ngươi còn lớn tuổi hơn cả ta, trong loài chó ở thế giới này, ngươi cũng phải ở cấp bậc đại gia gia. Ta gọi ngươi một tiếng Lão Huynh, đúng là ta chiếm tiện nghi mà.

Chu Phàm cười một tiếng, nói.

- Về sau mạng của ta liền giao cho ngươi. Ngươi rời khỏi lão chủ nhân, chắc trong lòng cũng không dễ chịu đâu? Bất quá, ta đáp ứng ngươi, ngươi theo ta đi tuần tra, nếu ngươi nhớ nhà thì ta liền dẫn ngươi trở về xem một chút.

Lão Huynh chỉ phát ra âm thanh “Ân ân”, cái đuôi trụi lông hình lưỡi liềm của nó đưa qua đưa lại.

...

Thời điểm Chu Phàm mở mắt lần nữa, hắn vẫn giống như thường ngày xuất hiện trên thuyền gỗ.

Chu Phàm đã quen với tình huống này. Hắn xoay người tìm kiếm bóng dáng của Vụ, nhưng Vụ không có ở đây, trên thuyền gỗ này vẫn chỉ có một mình hắn.

Điều này khiến cho Chu Phàm nhíu mày một cái, hắn có chút hoài nghi, nếu mình không có ý định câu cá thì Vụ cũng sẽ chẳng xuất hiện.

Vụ không xuất hiện, Chu Phàm chỉ có thể tiếp tục tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức giống tối hôm qua.

Chu Phàm lại nhận ra một chi tiết mà trước đó hắn chưa từng phát hiện. Bất kể ở bên ngoài hắn có mệt mỏi nhường nào nhưng một khi xuất hiện trong không gian Khôi Hà thì tinh lực sẽ lại trở nên dồi dào.

Bằng không, căn cứ vào việc khổ luyện trước khi ngủ của hắn thì hẳn là hắn không có tinh lực để tiến hành tu luyện mới đúng.

Chu Phàm không tiếp tục nghĩ nữa mà chuyên tâm vào việc tu luyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thẳng đến khi Chu Phàm rời đi, trên thuyền gỗ cũng không có chuyện gì phát sinh.

Thời điểm Chu Phàm tỉnh lại thì cũng là lúc sáng sớm. Hắn nhìn qua ánh sáng trắng bên ngoài cửa sổ, hắn đang suy nghĩ, từ lần đầu tiên xuất hiện tại không gian Khôi Hà, hắn đều là đi ngủ vào ban đêm sau đó mới xuất hiện tại không gian Khôi Hà.

Nếu như ban ngày nhập mộng thì có thể xuất hiện tại không gian Khôi Hà không?

Nếu có thời gian thì phải nghiệm chứng một chút mới được.

Ba người Chu Phàm ăn xong bữa sáng giản đơn, cha mẹ cũng không rời khỏi nhà đi làm việc, bởi vì hôm nay Đại Liễu muốn tới nhà từ hôn.

Tối hôm qua, Quế Phượng đã bắt con gà mái từ trong l*иg trúc ra, sau đó lại để Chu Phàm hỗ trợ trói hai cánh, nhổ sạch lông trên cổ gà rồi bà liền dùng dao phay cứa cổ gà, khai đao lấy máu.

Người tới nhà đều là khách, vì thế cần làm thịt gà để đãi khách. Cho dù biết Đại Liễu tới để từ hôn nhưng Chu gia cũng không muốn bỏ qua cấp bậc lễ nghi cơ bản này.

Huống hồ một đêm qua đi, Quế Phượng cũng có chút nghĩ thông suốt, dù sao tuổi thọ của Tiểu Liễu còn dài như thế, mấy ngày nay bọn họ tất bật với công việc nên đã quên mất chuyện họ hàng này. Đại Liễu là phụ thân của Tiểu Liễu, trong lòng gấp gấp cũng là nhân chi thường tình.

Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, coi như lần này Chu gia mất mặt, ăn chút thiệt thòi cũng không tính là gì.

Sau khi lấy máu, vặt lông, vệ sinh nội tạng sạch sẽ, Quế Phượng cho gà vào nồi nước sôi, chậm rãi nấu. Gà vẫn chưa được nấu chín mà Đại Liễu đã tới cửa.

Thân hình Đại Liễu cao lớn, mày rộng mắt to, đúng là một hán tử thô kệch, hai tay còn cầm theo hai vò rượu.

Chu Phàm thấy người Đại Liễu lại bắt đầu cảm thấy may mắn, lão tử cũng dã lớn thành cái dạng này, thì tiểu tức phụ trên danh nghĩa của hắn chỉ sợ cũng chẳng xinh đẹp đến đâu...

- Chu đại ca.

Đại Liễu cung kính gọi Chu Nhất Mộc.

- Tới rồi à, mau vào trong nhà ngồi.

Trên mặt Chu Nhất Mộc khó có được vẻ tươi cười.

- Đại Liễu thúc.

Chu Phàm cũng vội vàng vấn an vị nhạc phụ này của mình. A, không đúng, rất nhanh thôi sẽ là nhạc phụ trước của mình.

- Tinh thần rất tốt, lúc đầu ta còn sợ tiểu tử ngươi sau khi búi tóc sẽ không có tinh không có thần nữa đấy.

Đại Liễu cười rồi đấm vào vào đầu vai Chu Phàm một cái.

Chu Nhất Mộc và Chu Phàm nghênh đón Đại Liễu vào trong phòng khách.

Lúc này, Quế Phượng mới từ trong nhà bếp đi ra.

- Tẩu tử.

Đại Liễu lại cung kính khom người nói, lộ thái độ rất là khách khí.

- Tới rồi à.

Quế Phượng không cười, bà chỉ gật đầu. Trong nội tâm bà biết, đội phương hiện tại càng khách khí, đợi chút nữa chỉ sợ lời nói cũng càng không khách khí, cho nên bà cười không nổi.

Quế Phượng xoay người đi vào nhà bếp, chuẩn bị thịt rượu.

Chu Nhất Mộc lại cùng Đại Liễu nói chuyện phiếm trong phòng khách, Chu Phàm ở một bên bồi tiếp, lắng nghe.

Đại Liễu còn lộ ra vẻ đàm luận hòa hợp hơn Chu Nhất Mộc rất nhiều, phần lớn toàn nói đến một chút chuyện vặt vãnh trong thôn. Chu Nhất Mộc thỉnh thoảng mới bình luận vài câu.

Bất quá, Chu Phàm cũng không nghiêm túc lắng nghe, hắn đang suy nghĩ, đến thời điểm nào mới có thể kết thúc việc này. Trong lòng Chu Phàm chỉ muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc, hắn còn muốn tu luyện, buổi sáng ngày mai hắn phải đến đội tuần tra báo danh, thời gian cũng không còn nhiều.

Đại Liễu nói một hồi, ông ta mới chú ý tới Lão Huynh đang yên tĩnh nằm trong góc nhà. Ông nói:

- A, con chó này có chút quen mắt, Chu đại ca, nhà ngươi bắt đầu nuôi chó từ lúc nào vậy? Nhưng mà con chó này cũng quá già rồi!

Chu Nhất Mộc không giấu diếm nói:

- Con chó này là con chó già trong nhà Vương lão đầu, ta mua về cho Phàm nhi.

- À.

Đại Liễu minh bạch, gật đầu, trên mặt không quá kinh ngạc.

- Hóa ra là con chó già trong nhà Vương lão đầu. Con chó này ngược lại rất thích hợp cho A Phàm. Có con chó này, A Phàm khi đi tuần tra chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không gặp phải vấn đề quá lớn.

Chỉ cần biết tuổi thọ của Chu Phàm thì ai cũng có thể đoán được Chu Phàm nhất định phải gia nhập đội tuần tra của thôn, Đại Liễu đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhắc đến chuyện về đội tuần tra, bầu không khí khó tránh khỏi liền trở nên trầm lắng.

Bất quá may là, Quế Phượng đã chặt xong gà thành trăm miếng, các món nhậu như rau xanh, đậu tằm đều được dọn lên bàn ăn.

- Đại Liễu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.

Chu Nhất Mộc khoát tay áo, khách khí nói.

- Ừm, ta và Chu đại ca đã lâu lắm rồi chưa được một trận say rượu.

Đại Liễu cởi mở cười nói.

Lúc đầu, nếu chỉ là uống rượu đơn thuần thì Quế Phượng và Chu Phàm không có khả năng tham dự, nhưng tình huống ngày hôm nay khác biệt. Vì lẽ đó, Chu Phàm và Quế Phượng cũng ngồi bên bàn ăn bồi tiếp.

- Tẩu tử không uống rượu nhưng A Phàm đã búi tóc, Chu đại ca cứ để hắn uống một chút.

Đại Liễu nhìn thoáng qua Chu Phàm cười nói.

Chu Nhất Mộc nhẹ gật đầu, xem như đáp ứng.

Đại Liễu liền mở nút vò rượu đậy kín, đầu tiên là rót cho Chu Nhất Mộc một chén, lại rót cho Chu Phàm một chén, sau đó mới rót cho mình một chén.

Rượu trong chén mang màu xanh nhạt như nước sông, có vẻ hơi đục, đây là rượu Phiêu Lao.

- Ta kính Chu đại ca một chén.

Đại Liễu nâng chén nói.

- Nếu không có Chu đại ca, chỉ sợ Đại Liễu ta đã sớm nằm dưới mặt đất, hóa thành một nắm đất rồi.

Chu Nhất Mộc nâng chén lên đụng với chén của hắn. Hai người cùng uống.

Ngay cả Chu Phàm cũng bị Đại Liễu rót cho mấy chén, bất quá rượu thời cổ đại, nồng đội cồn cũng không cao, Chu Phàm cũng không có bất kỳ men say nào.

Chén tới chén lui, lại ăn một chút thịt rượu, đợi cho không sai biệt lắm, Đại Liễu mới đặt chén rượu xuống.

Đại Liễu đặt chén rượu xuống, Chu Nhất Mộc cũng uống nốt ngụm rượu trong chén, rồi cũng đặt xuống.

Trong lòng Quế Phượng và Chu Phàm minh bạch, Đại Liễu muốn nói chuyện kia rồi.

Đại Liễu dùng ống tay áo lau rượu còn vương trên râu quai nón, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Chu đại ca, tẩu tử và A Phàm. Tại sao hôm nay ta tới đây, tin rằng các ngươi cũng đoán được một chút rồi. Ta có chuyện muốn nói, có liên quan đến hai nhà chúng ta.