Chương 15: Không có thiên phú

Khi lão hổ rũ lông, ý định ban đầu của nó chỉ là muốn rũ bỏ bụi bặm trên người. Nhưng động tác ấy lại nổi lên tác dụng quan trọng là cân đối bắp thịt toàn thân. Khi lão hổ vặn người kịch liệt thì bắp thịt toàn thân nó cũng đồng thời rung giật. Đây là quá trình chỉnh hợp cột sống, các khớp xương và các khối cơ bắp trên tứ chi. Quá trình này làm cho chúng xoắn thành một khối, từ đó tạo ra khí lực cường đại.

Bất kể mãnh hổ hay là người, một khi cơ bắp không thể điều động, chỉnh hợp thì cho dù có đi theo con đường nào, dáng người luyện ra có lớn cỡ nào thì cũng không thể phát huy khí lực một cách hiệu quả.

Nó cũng giống như khi ta đánh ra một quyền. Người bình thường không có kinh nghiệm đánh ra một quyền chỉ có thể phát huy được lực lượng cơ bắp trên cánh tay nhưng võ giả lại có thể phối hợp với sức eo, mượn lực lượng cơ bắp từ eo khiến cho nắm đấm của mình trở nên càng thêm hung mãnh, càng thêm lăng lệ.

Chu Phàm bò rạp trên mặt đất giống như một con mãnh hổ. Việc đầu tiên hắn làm đó là thả lỏng toàn thân, ý định để toàn cơ thể đạt tới trạng thái thoải mái, không căng cứng.

Lúc Chu Phàm cho rằng đã được, toàn thân hắn bỗng nhiên lắc một cái, có thể nghe thấy từ trong thân thể của hắn phát ra hai âm thanh trầm đục, cực kỳ nhỏ.

Chu Phàm nhanh chóng nhíu mày, lắc đầu. Trước không nói đến vấn đề tiết tấu hô hấp, hiện giờ ngay cả cơ bắp cũng không rung giật đồng bộ. Vừa rồi, cơ bắp trên tứ chi của hắn rung giật quá nhanh mà cơ bắp trên những bộ phận khác lại không theo kịp tiết tấu đó.

Chu Phàm suy nghĩ một chút, dứt khoát bỏ qua vấn đề hô hấp. Hắn bắt đầu tập trung vào vấn đề luyện tập sao cho cơ bắp rung giật với tiết tấu đồng bộ.

Luyện tập lúc nào cũng khô khan, buồn chán. Sau khi lần lượt thất bại, Chu Phàm không ngừng uốn nắn tư thế, cố gắng hết sức để cơ bắp rung giật được đồng bộ.

Ước chừng một tiếng đồng hồ, Chu Phàm mới làm cho cơ bắp rung giật đồng bộ được ở thức Mãnh Hổ Đẩu Mao. Tư thế của hắn không thể bắt bẻ, mỗi lần toàn thân lắc một cái lại kèm theo một tiếng bộp giòn vang, giống như tiếng vang do vô số đôi giày chiến giẫm cùng một lúc trên nền xi măng tạo ra. m thanh chỉnh tề này biểu thị hắn rốt cục rung giật được đồng bộ.

Nhưng ngực Chu Phàm lại cảm thấy rất khó chịu. Đó là bởi vì tiết tấu hô hấp của hắn không đúng. Hiện tại, hắn lại bắt đầu thử điều chỉnh hô hấp trong động tác.

Dần dần lại qua nửa canh giờ, mỗi lần Chu Phàm làm động tác Mãnh Hổ Đẩu Mao, trong lúc cơ bắp nhất tề đồng bộ thì tiếng hít thở cũng đổi thành tiết tấu đặc biệt là ba hít một thở.

Động tác Mãnh Hổ Đẩu Mao đã được Chu Phàm luyện tập hoàn mỹ. Chu Phàm đứng lên, đánh một quyền về phía không trung, thậm chí còn cảm giác được bắp thịt toàn thân cũng theo đó mà rung động.

Bất quá, hoàn thành động tác Mãnh Hổ Đẩu Mao mới chỉ là khởi đầu.

Chu Phàm nghỉ ngơi một lúc, trở về phòng uống một ngụm nước. Sau khi lấy lại tinh thần, trạng thái thân thể được hồi phục thì hắn tỏ ra nghiêm túc, đứng trên mặt đất ở sân sau, hai tay hóa thành trảo, bắt đầu luyện tập động tác Mãnh Hổ Thân Yêu.

Sau khi luyện tập chính xác Mãnh Hổ Thân Yêu, Chu Phàm lại luyện tập Mãnh Hổ Tẩy Trảo. Khi động tác Mãnh Hổ Tẩy Trảo hoàn thành, hai tay Chu Phàm khẽ chống dựng ngược lại, làm động tác Mãnh Hổ Đạn Thối.

Chỉ là khi đá chân theo động tác Mãnh Hổ Đạn Thối thì Chu Phàm lại nhanh chóng bật ngửa ngã nhào ra sau. Đó là bởi vì động tác Mãnh Hổ Đạn Thối của hắn sai.

Hắn muốn luyện bốn thức mãnh hổ hoàn mỹ không một khuyết điểm cùng một lúc, như thế thì mới xem như hoàn thành một lần tu luyện bốn thức giác tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị Thức.

Làm lại từ đầu thêm lần nữa, Mãnh Hổ Thân Yêu, Mãnh Hổ Tẩy Trảo, lại đến Mãnh Hổ Đạn Thối đều không có vấn đề nhưng khi hai chân của Chu Phàm tiếp đất chuyển thành Mãnh Hổ Đẩu Mao thì lại xuất hiện sai sót.

Lần thứ ba, lần thứ tư cho đến lần thứ năm, tứ chi của Chu Phàm chạm đất, toàn thân lắc một cái.

Một tiếng bộp giòn vang, ba hít một thở, cơ bắp từ buông lỏng lại được kéo căng. Chu Phàm cảm thấy thời gian giống như đang chậm lại, hắn có thể cảm thấy quanh thân có một luồng khí đặc thù lưu động, bao bọc lấy thân thể hắn.

Đáng tiếc, luồng khí này giống như đụng phải một vách ngăn mỏng, từ đầu đến cuối nó không có cách nào xuyên vào trong thân thể Chu Phàm.

Vẻn vẹn một cái chớp mắt, Chu Phàm liền thoát khỏi trạng thái này.

- Luồng khí kia chính là nguyên khí sao?

Sắc mặt Chu Phàm có chút biến hóa.

Vô luận là bản sao Hổ Hình Thập Nhị Thức hay là lời nói của Lỗ Khôi thì đều chỉ ra rằng, một khi tu thành bốn thức giác tỉnh thì có thể hút thiên địa nguyên khí, từ đó rèn luyện nhục thân, khiến cho khí lực của bản thân tăng mạnh, lúc này mới xem như vượt qua cánh cửa võ đạo, trở thành võ giả chân chính.

Về phần làm sao mới có thể hút thiên địa nguyên khí?

Lỗ Khôi giải thích là phải khổ luyện, luyện nhiều lần, bản thân có thêm thiên phú võ đạo thì chắc chắn sẽ có một ngày có thể dẫn nguyên khí nhập thể.

Chu Phàm dám khẳng định, động tác của mình hoàn toàn dựa theo bản sao Hổ Hình Thập Nhị Thức để hoàn thành. Chỉ cần bản sao không sai, vậy động tác của hắn tuyệt đối là tiêu chuẩn. Cho dù có chút xíu khác biệt thì cũng sẽ không quá lớn.

Đương nhiên có thể nhanh chóng cảm ngộ được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí như này cũng là bởi vì động tác của Chu Phàm quá tiêu chuẩn.

Chu Phàm bắt đầu luyện tập lần lượt từng động tác. Đáng tiếc, cho đến lúc chạng vạng tối, mặc dù Chu Phàm nhiều lần thành công hoàn thành bốn thức giác tỉnh, mỗi lần đều có thể phát giác được sự tồn tại cua thiên địa nguyên khí nhưng thủy chung không có cách nào làm cho thiên địa nguyên khí nhập thể.

Chu Phàm phủi bụi trên người. Hôm nay có thể đạt được tiến bộ như này đã là thu hoạch rất lớn rồi. Sự tình dẫn nguyên khí nhập thể có lẽ không thể nóng vội được.

Dù sao, trước kia, Lỗ Khôi còn phải bỏ ra thời gian một tháng mới bước được vào cánh cửa võ đạo.

Huống hồ, Chu Phàm có thể cảm giác được rõ ràng, sau khi mình tu luyện một ngày, khí lực đã tăng lên không ít.

Chỉ là đêm đó, Chu Phàm tới nhà Lỗ Khôi, hắn nói qua một lần tình trạng tu luyện của mình cho Lỗ Khôi thì mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

- Ngươi nói ngươi có thể hoàn thành liền một lúc bốn thức giác tỉnh, đồng thời còn cảm ngộ được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí?

Mặt mũi Lỗ Khôi tràn đầy vẻ kinh ngạc, có chút không dám tin, nên hỏi lại một lần nữa.

Chu Phàm gật đầu khẳng định.

- Vậy ngươi luyện một lần ở đây cho ta xem.

Lỗ Khôi gãi đầu nói.

Phòng khách trong nhà Lỗ Khôi rất rộng, Chu Phàm ở ngay trong đó luyện một lần bốn thức giác tỉnh. Bởi vì ban ngày đã luyện rất nhiều nên Chu Phàm đã sớm thuộc bốn thức, chỉ làm một lần liền thông qua.

Chu Phàm lại cảm nhận được thiên địa nguyên khí ở quanh người mình, chỉ là qua một cái chớp mắt, hắn liền thoát khỏi trạng thái kia. Hắn đứng lên, vỗ tay phủi bụi, nhìn về phía Lỗ Khôi.

Sắc mặt Lỗ Khôi quái dị, trong mắt của y có kinh ngạc cũng có chút khó hiểu.

- Lỗ đại ca?

Chu Phàm gọi Lỗ Khôi một tiếng, Lỗ Khôi mới hồi phục lại tinh thần, y gượng cười, nói:

- A Phàm, ta cũng không biết nên nói thế nào mới được đây.

- Lỗ đại ca nghĩ cái gì thì cứ nói cái đấy.

Chu Phàm phát hiện sự tình có chút không đúng.

- Đầu tiên là động tác bốn thức giác tỉnh của ngươi...

Lỗ Khôi dừng lại một chút, y gãi đầu một cái.

- Ta không dám khẳng định động tác của ngươi có đúng hay không. Nhưng lúc ngươi luyện lại cho ta cảm giác giống như một con mãnh hổ chân chính vừa mới thức tỉnh. Cá nhân ta cảm thấy chiêu thức của ngươi vô cùng.... Vô cùng đẹp.

- Chẳng qua...

Đôi lông mày của Lỗ Khôi nhíu lại.

- Có chút không đúng.

- Có cái gì không đúng? Tiết tấu hô hấp của ta không đúng sao?

Chu Phàm vội vàng hỏi.

- Tiết tấu hô hấp của bốn thức giác tỉnh rất khó để nhìn ra, đúng hay không thì chỉ có mình ngươi biết.

Lỗ Khôi lắc đầu nói.

- Cái ta nói đến không phải cái đó mà là trạng thái của ngươi có chút không đúng.

- Trạng thái?

Chu Phàm ngẩn người, có chút khó hiểu.

- A Phàm, ngươi có thể trong vòng một ngày hoàn thành bốn thức giác tỉnh, thì ngươi tuyệt đối là người đầu tiên mà ta thấy có tiến độ nhanh đến như vậy. Hồi trước, ta phải bỏ ra một tháng trời mới chính thức hoàn thành một lần bốn thức giác tỉnh.

Lỗ Khôi biểu lộ phức tạp nói.

- Điều này, tối hôm qua ta cũng đã nói với ngươi, nhưng ta lại không nói tỉ mỉ. Đó là nếu như chân chính hoàn thành một lần bốn thức giác tỉnh thì sẽ phát giác được thiên địa nguyên khí...

- Lúc đó thân thể hẳn là phải tự động hút thiên địa nguyên khí vào bên trong mới đúng!

Chu Phàm biến sắc. Hắn hiểu ý tứ mà Lỗ Khôi nói. Nói cách khác, vấn đề là ở chỗ hắn đã hoàn thành bốn thức giác tỉnh, lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí, đáng lẽ phải hấp thu được thiên địa nguyên khí mới đúng.

Lúc tu luyện vào ban ngày, Chu Phàm chỉ cho rằng hắn tu luyện không đủ số lần cho nên mới không thể hấp thu thiên địa nguyên khí. Hiện tại nghe Lỗ Khôi nói như vậy thì Chu Phàm biết có một vấn đề rất lớn đang tồn tại.

- Vấn đề ở chỗ nào?

Chu Phàm mở miệng hỏi.

- Cái này ta không rõ lắm.

Lỗ Khôi cười khổ nói.

- Ta chỉ là một tên to con, thô kệch thì sao có thể hiểu vì sao lại xảy ra tình huống như này? Trong bản sao có đề cập đến vấn đề này không?

- Trong bản sao chỉ có phương pháp tu luyện, cũng không nói đến các vấn đề hay cách giải quyết gì cả.

Chu Phàm nhíu mày hỏi:

- Hay là Chu đại ca thử đoán đi? Có khi suy đoán của ngươi lại hữu dụng với ta.

- Nếu để cho ta suy đoán.

Lỗ Khôi trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi nói:

- Ta có hai suy đoán, cái thứ nhất đó là phương thức tu luyện của ngươi không đúng.

- Phương thức của ta không đúng?

Chu Phàm hồi tưởng lại một lần, từ động tác bốn thức giác tỉnh cho đến khí thể hô hấp được du tẩu trong huyệt vị. Nhưng hắn vẫn không tìm ra được chỗ sai lầm.

- Thế còn cái suy đoán thứ hai?

Trên mặt Lỗ Khôi lộ ra vẻ không đành lòng, thở dài nói:

- Có khả năng là ngươi không có thiên phú võ đạo, cho nên mới không cách nào dẫn nguyên khí nhập thể.

Lỗ Khôi ẩn ẩn cảm thấy đây mới là nguyên nhân của vấn đề, trong lòng cảm thấy có chút tiếc hận. Dù sao Chu Phàm rất thông mình, lực lĩnh ngộ cũng rất mạnh, chỉ tốn thời gian một ngày liền hoàn thành bốn thức giác tỉnh, đáng tiếc lại không có thiên phú võ đạo.

- Không có thiên phú ư...

Chu Phàm cúi đầu nhìn qua hai tay của mình, tâm tình trở nên nhạy cảm.

Lỗ Khôi ho khan một tiếng, vội vàng an ủi:

- Đây chỉ là phán đoán lung tung của ta mà thôi, chưa chắc đã chính xác. Thực ra ta cảm thấy ngươi không cần quá gấp, trở về tu luyện thật tốt một khoảng thời gian, nói không chừng rất nhanh liền có thể dẫn nguyên khí nhập thể. Dù sao, lúc đầu ta cũng phải khổ luyện một khoảng thời gian mới dẫn khí nhập thể được.

Đối với lời an ủi của Lỗ Khôi, Chu Phàm chỉ cười xòa, ánh mắt hắn thanh tịnh, không hề bị mất tinh thần mà là mở miệng hỏi:

- Lỗ đại ca, nếu nguyên nhân là do thiên phú võ đạo, vậy có biện pháp nào để một người thuận lợi dẫn nguyên khí nhập thể không?

Chu Phàm muốn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhất là khi khả năng rất lớn là do hắn không có thiên phú võ đạo. Nếu thật sự như vậy thì con đường võ đạo của hắn đã bị đoạn tuyệt, không có cách nào đạp lên con đường võ đạo nữa. Ngày sau đối mặt với những thứ quái dị kia, mức độ nguy hiểm sẽ gia tăng mãnh liệt.

- Cái này hẳn là không có.

Lỗ Khôi tuy miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra một ít do dự.

Chu Phàm chuẩn xác bắt lấy biểu cảm trên mặt Lỗ Khôi, nhẹ giọng nói:

- Lỗ đại ca, có phải là có biện pháp đúng không? Nhưng mà ngươi cảm thấy quá khó khăn hoặc là quá hoang đường cho nên mới không muốn nói.

Lỗ Khôi không nghĩ tới lại bị Chu Phàm đoán đúng, y cười gượng nói:

- Không ngờ lại để ngươi nhìn ra. Nếu như ngươi đã muốn nghe, vậy thì ta nói là được chứ gì. Nhưng ngươi đừng có mà ôm kỳ vọng quá lớn, thực ra ta cũng chỉ loáng thoáng nghe được mà thôi, chưa chắc đã chính xác.

- Nghe nói thế gian này có loại thần đan có thể bù đắp thiếu hụt của cơ thể người, từ đó giúp cho một người không thể bước qua cánh cửa võ đạo lại có thể thoải mái vượt qua cánh cửa đó.

Đôi mắt Chu Phàm sáng ngời, hắn hỏi:

- Loại đan dược đó tên là gì?

Lỗ Khôi cười gượng một tiếng, lắc đầu nói:

- Ta chỉ là đội trưởng đội tuần tra của thôn Tam Khưu, ngươi cảm thấy ta sẽ biết tên của loại đan dược đó sao? Ta khuyên ngươi đừng có suy nghĩ nhiều, linh đan diệu dược coi như thật sự tồn tại thì cũng không phải mấy người như chúng ta có thể hy vọng xa vời.

- Vậy ngươi cảm thấy khả năng loại đan dược đó tồn tại là bao nhiêu?

Chu Phàm suy nghĩ một chút, hỏi.

Lỗ Khôi trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Ta cảm thấy loại đan dược này chắc chắn tồn tại.

- Tại sao Lỗ đại ca lại khẳng định như vậy? Không phải là ngươi đang an ủi ta đấy chứ?

Lỗ Khôi nhin không được cười ha ha, nói:

- Không phải là ta an ủi ngươi đâu. Ta có thể khẳng định như vậy là bởi vì ta từng nghe thấy người khác nói đến một loại đan dược có thể giúp một người dễ dàng vượt qua một cảnh giới. Điều này không thể nghi ngờ, vậy nên đan dược bù đắp thiếu hụt của cơ thể cũng hẳn là có.

- Nếu như là vậy, vậy phải tìm loại đan dược này ở địa phương nào?

Chu Phàm thở dài hỏi.

Vấn đề này, Lỗ Khôi cũng không có cách nào cho ra đáp án. Câu chuyện liên qua tới đan dược giữa hai người liền kết thúc tại đây. Chu Phàm lại bắt đầu học thuộc lòng bốn thức giữa trong tám thức sau bốn thức giác tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị Thức. Cho dù tạm thời không thể nhập môn nhưng Chu Phàm không hề từ bỏ học tập Hổ Hình Thập Nhị Thức.

Hắn đã học được bốn thức đầu nên lập tức học luôn bốn thức giữa.

Đối với cách làm của Chu Phàm, Lỗ Khôi cũng không ngăn cản. Mặc dù Thiên Lương Lý có quy định không cho phép truyền Hổ Hình Thập Nhị Thức ra ngoài nhưng với tư cách là chuẩn đội viên của đội tuần tra, Chu Phàm muốn học tập thì cũng không tính là trái quy củ.

Trì hoãn ở nhà Lỗ Khôi, thỉnh giáo vài vấn đề thì trời đã về khuya, Chu Phàm liền đi thẳng về nhà.

Về đến nhà, vợ chồng Chu Nhất Mộc không hỏi gì cả, chỉ thúc giục Chu Phàm đi ngủ.

Chu Phàm cũng không nói gì. Hắn có thể nhìn ra vẻ mỏi mệt đang không ngừng được che giấu trong đôi mắt của họ.

Ban ngày, Chu Nhất Mộc vì chuyện của Chu Phàm mà bôn ba khắp nơi, mà toàn bộ việc làm nông trong nhà lại đè lên đôi vai của Quế Phượng. Điểm mấu chốt chính là số tuổi thọ của Chu Phàm và cả khốn cảnh khi hắn phải gia nhập đội tuần tra, tất cả những thứ đó để bọn họ thừa nhận áp lực cực lớn. Tâm lý và thân thể đều gánh áp lực nặng nề, bọn họ đương nhiên phải cảm thấy rất mệt mỏi.

Chu Phàm tạm thời không thể làm cái gì cho bọn họ. Bởi vậy, hắn chỉ có thể trầm mặc, thậm chí còn không nói vấn đề tu tập võ đạo của mình cho họ biết. Bởi hắn biết, nói ra sẽ chỉ càng làm cho cha mẹ thương tâm, càng tăng thêm nỗi lo lắng trong lòng họ mà thôi.

Sau khi rửa mặt, Chu Phàm lên giường nằm. Nhìn ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng, lông mày hắn nhíu thật sâu.

Nếu thật sự là hắn không có thiên phú võ đạo, vậy phải làm như thế nào đây?

Biện pháp tốt nhất chính là tìm được một viên đan dược để bù đắp thiếu hụt từ việc không có thiên phú. Nhưng giống như Lỗ Khôi đã nói, những đan dược này đắt đến cực điểm, cách này có thể dễ dàng đạt được sao?

Chu Phàm nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng lâm vào giấc ngủ say.

Bốn phía vẫn là cảnh sương mù xám phiêu đãng. Chu Phàm nhìn đám sương mù quen thuộc này, thở dài.