Chương 3: Diệt môn hoàn khố

Võ đạo cường nhân đúng là ăn rất được.

Non nửa thùng cháo loãng đều vào bụng của hán tử.

Chu Dịch chắp tay nói: "Đại hiệp, vẫn chưa được thỉnh giáo tên tuổi?" Hán tử không để ý đến Chu Dịch, nhắm mắt điều tức, lục phủ ngũ tạng phát ra tiếng kêu vù vù, cơ bắp gân cốt không ngừng rung lên. Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra, mặt

hán tử trắng như tuyết, khí tức lập tức trở nên suy yếu. Chu Dịch đứng bên cạnh quan sát, đoán rằng hán tử đang vận công chữa thương, dường như hiệu quả cũng không được lý tưởng cho lắm. "Độc quá mạnh!"

Hán tử phun ra một ngụm máu loãng: “Ta là Ngụy Xương."

"Ngụy đại hiệp thích ăn gì, ngày mai ta mang đến?" Trước kia Chu Dịch cũng đã từng đưa cơm cho phạm nhân, giá cơm thì gấp cả trăm lần bên ngoài, nhưng mà bạc kiếm được thì đều dùng để mua thuốc bổ rồi.

Ngụy Xương lạnh lùng nói: "Cả nhà Ngụy mỗ bị lưu đày, không có bạc để đút lót cho ngươi đâu."

"Chỉ do ta bội phục hành vi của Ngụy đại hiệp mà thôi!"

Chu Dịch nghiêm túc nói: "Cái tính tình này của ta, chẳng thể nào làm được chuyện quên mình vì người, nhưng không trở ngại gì đến việc kinh nể anh hùng. Chỉ có thể đưa chút đồ ăn, coi như vì làm chút việc cho đại hiệp!"

Ngụy Xương khép lại hai mắt, lại không nói lời nào.

Chu Dịch xách theo thùng cơm rời đi, vừa mới bước ra ngoài cửa lao, bên trong lại truyền đến thanh âm. “Có rượu không?"

"Có!"

...

Hôm sau.

Chu Dịch đến nha môn điểm danh trước, rồi lại chạy đến nhà bếp xách thùng cơm.

Nhà bếp của thiên lao có hai gian, một lớn, một nhỏ, nhà bếp lớn thì nấu cháo loãng, gạo thô rau nát nấu bừa, ăn không chết người là được. Phòng bếp nhỏ thì có bố cục tinh xảo, gà vịt thịt cá đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp chính là đầu bếp Lưu của Đỉnh Hương Lâu. "Dịch ca nhi, tối hôm qua nhà ngục Bính số chín có người vào, tính tình có hơi nóng, cẩn thận hầu hạ." Đầu bếp Lưu đưa cho Chu Dịch một hộp đồ ăn được chuẩn bị riêng. Chu Dịch hiếu kỳ nói: "Lưu ca, lai lịch ra sao?"

Thiên lao thường xuyên xuất hiện những phạm nhân đặc biệt, hoặc là tội danh chưa xác định, hoặc là được gia tộc đồng liêu che chở, phòng bếp nhỏ chuẩn bị riêng cho

bọn họ.

Đầu bếp Lưu thấp giọng nói: "Nghe nói là con trai độc nhất của Long tưởng, tối hôm qua say rượu ở Xuân Phong lâu, xung đột với thương nhân, vậy mà đánh chết người ta ngay tại chỗ!"

Chu Dịch nghi ngờ nói: "Loại án tử này, chẳng phải là nên đưa vào đại lao của Kinh nha hay sao?"

"Nhưng mà còn chưa hết đâu!"

Đầu bếp Lưu nhìn ra bên phía ngoài, thấy không có ai mới tiếp tục nói: “Vị gia này đánh chết người ta, mà vẫn chưa thấy thoải mái, mang theo một đám gia phó vọt vào nha người ta, đem cả nhà......"

Nói rồi, khoa tay múa chân làm động tác cắt cổ.

Chu Dịch không kìm được mà thấy kinh hãi, vị Long công tử này cũng quá là kiêu ngạo, dưới chân thiên tử mà cũng dám làm ra chuyện vào nhà gϊếŧ người.

Lâm người nghe phải kinh sợ! Chu Dịch xách theo hộp đồ ăn và thùng cơm tiến vào thiên lao, chào hỏi đám người Trương Chu, một đường đi vào chỗ sâu nhất trong phòng số chín ngục Bính.

Giáp Ất Bính là ba loại nhà ngục giam trong Thiên lao, nhà ngục chữ Giáp giam giữ những kẻ phạm tội trộm cắp, nhà ngục chữ Ất giữ những kẻ phạm tội chính trị hoặc là văn nhân, nhà ngục chữ Bính giam giữ những kẻ quyền quý và những phạm nhân đặc biệt.

Nhà ngục Bính phòng số chín là sạch sẽ thoải mái nhất, hai gian nhà tù được chia làm một phòng một sảnh.

Chu Dịch bước tới cửa lao, còn chưa đi vào, đã nghe một tiếng quát. "Ai?"

Người đang nói chính là một hán tử lực lưỡng, cường tráng, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm động tác của Chu Dịch.

"Đại ca, tiểu nhân đưa cơm cho Long công tử.” Chu Dịch cung kính đưa hộp đồ ăn ra.

Bên ngoài nhà ngục Bính số chín có bốn người đàn ông, hai người gác ở cửa nhà tù, hai người gác bên trong cửa, hiển nhiên là phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của Long công tử. Hán tử nghe vậy thả lỏng cảnh giác, lấy ngân châm từ trong ngực ra, thử lần lượt đồ ăn trong hộp.

"Cút!"

Chu Dịch khom người lui về phía sau, đang chuẩn bị đóng cửa lao lại. Một vị công tử trẻ tuổi đi ra từ bên trong, quần áo không chỉnh tề, đang ôm một nương tử kiều diễm.

"Lão Tử, cha ta nói bao giờ thì có thể ra ngoài?"

Người đàn ông thử độc nói: "Công tử, lần này có hơi khó giải quyết, họ Trần kia là chi nhánh của Tê Quốc Công phủ, phải chờ thêm chút thời gian nữa."

"Cái gì mà Tề Quốc Công phủ, Phượng Dương quốc này chính là cha ta......"

Cửa lao đóng chặt lại.

Những lời tiếp theo không nghe rõ lắm.

Chu Dịch xách theo thùng cơm chìa cho những phạm nhân, cuối cùng mới đi đến phòng giam Giáp số mười ba, quan sát hai bên không có người, từ trong ngực lấy ra một bình sứ.

"Ngụy đại hiệp, đây là Lê Hoa Bạch nổi tiếng ở Thần Kinh, rượu mạnh ủ hai mươi năm!"

Mở nút bình ra, một mùi hoa lê thanh mát nồng nặc bay ra.

Ngụy Xương vẫn bị treo ngược, trên tay chân đều có gông xiềng xích sắt trói buộc, đến ngay cả trên cổ cũng bị tròng vòng sắt.

"Đại hiệp nếm thử đi."

Chu Dịch cẩn thận rót rượu vào miệng Ngụy Xương.

Yết hầu Ngụy Xương co giật, một ngọn lửa men theo yết hầu một đường thiêu đốt tới dạ dày, quả nhiên là rượu ngon.

"Ăn thêm miếng thịt.”

Chu Dịch lại lấy con gà nướng từ trong ngực ra, xé xuống một miếng thịt đưa tới bên miệng hắn. Ngụy Xương không còn răng, khó nhai nuốt được, nuốt thịt gà vào trong miệng, đảo qua đảo lại trong miệng rồi nuốt xuống. “Uống rượu!"

Rồi sau đó, Chu Dịch cứ tiếp tục một ngụm rượu một ngụm thịt, một bầu Lê Hoa Bạch một con gà nướng nằm hết trong bụng của Ngụy Xương.

"Sảng khoái!"

Ngụy Xương thở phào một hơi:

“Không hổ là rượu ngon của Thần kinh, Dự Châu là nơi nghèo khó, thua ха."

Chu Dịch nói: “Lê Hoa Bạch này chỉ là một trong số đó mà thôi, còn có Quỳnh Hoa Nhưỡng, Chiếu Điện Hồng, Ngọc Lộ Xuân ..., mỗi ngày đem một bình đến, bảo đảm cho đại hiệp nếm hết rượu ngon ở Thần kinh!"

Ngụy Xương lạnh lùng nói: “Trên đời này làm gì có chuyện ăn không uống chùa, thằng nhãi con nhà ngươi, coi trọng một thân công phu của Ngụy mỗ chứ gì?"

Chu Dịch lộ vẻ vui mừng, cũng không giấu giếm.

“Ngụy đại hiệp, tiểu tử mời ngài uống rượu ăn thịt, đúng thật là có ý đồ này."

Hôm qua sau khi về nhà, Chu Dịch đã hỏi thăm, Thần kinh có không ít những võ quán dạy những loại công pháp rèn luyện thân thể bình thường.

Học phí từ mười lượng đến hơn trăm lượng, rồi sau đó còn phải mua thuốc bồi bổ, muốn học thì ít nhất cũng phải tốn mấy ngàn lượng bạc. Muốn học những loại công pháp rèn luyện thân thể cao thâm hơn thì cần phải bái sư, trở thành đệ tử võ quán. Ở thời đại này, bái sư cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, một ngày làm thầy suốt đời làm cha, có việc đệ tử phải làm thay, chưa nói đến chuyện cần làm rất nhiều việc nặng việc dỡ, mà còn không thiếu những việc như chém gϊếŧ kẻ địch thay cho sư phụ.

Người biết tự bảo vệ mình, sẽ không đặt mình vào chốn nguy hiểm! Chu Dịch muốn học hộ đạo chi thuật, mà lại không muốn bỏ gốc lấy ngọn, mạo hiểm chỉ vì công pháp.

Còn về phần công pháp nội khí, Chu Dịch hỏi thăm mấy võ quán, chỉ có đệ tử chân truyền của quán chủ mới có cơ hội tu hành.

Vậy là như thế, Ngụy Xương đã có vẻ vô cùng quý giá!

Tuổi tác của Ngụy Xương chẳng qua cũng chỉ mới ba bốn mươi, mà đã đạt đến cảnh giới hàng đầu, nổi tiếng Dự Châu, truyền thụ bất kỳ loại công pháp nào thì cũng cao minh hơn nhiều so với võ quán. Một tháng sau Ngụy Xương sẽ bị xử trảm, không để lại bất kỳ dấu vết nào, đúng là một cơ hội vẹn cả đôi đường.

“Ngụy mỗ không đội trời chung với triều đình, sao lại có thể dạy võ cho ngươi được?"

Ngụy Xương nói xong thì nhắm mắt điều tức, vận chuyển nội khí đánh sâu vào kỳ kinh bát mạch, muốn hóa giải bí dược của Cẩm Y Vệ. Chu Dịch vẫn chưa nản lòng, thu dọn bầu rượu và thùng cơm rời khỏi nhà tù.

"Lòng tin không phải xây dựng trong một ngày là được, cứ từ từ thôi, dù sao thì cũng có rất nhiều thời gian." "Cho dù đến cuối cùng Ngụy Xương không muốn truyền thụ công pháp, thì trong thiên lao còn có những phạm nhân khác. Chẳng qua là những kẻ trộm cướp làm nhiều việc ác, hành sự thì lại quái đản hung tàn, công pháp họ truyền thụ cũng không thể dễ tu hành!”

Từ sau lúc đó. Chu Dịch sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cực có quy luật. Ngủ nghỉ, điểm danh, đưa cơm, uống rượu cùng Ngụy Xương, rồi lại ngủ nghỉ, điểm danh......

Ngắn ngủn hơn nửa tháng trôi qua, Chu Dịch phát hiện ra bản thân hẳn đã quen với cuộc sống ở Phượng Dương quốc.

Vốn dĩ hẳn nghĩ rằng không có những thú vui giải trí như di động, game, phim ảnh.... thì cuộc sống sẽ có vẻ buồn tẻ vô vị, nhưng mà sau khi cùng đồng sự đi câu lan viện, như đột nhiên mở ra một thế giới mới.

Các tỷ tỷ vừa trị thư đạt lý, nhiệt tình dào dạt, khiến cho Chu Dịch lưu luyến quên cả lối về.

Vào một ngày. Chu Dịch đến đưa cơm, tới nhà tù cùng Ngụy Xương uống rượu.

"Đại hiệp, Thu Lộ Nùng này chỉ mới được ủ mười năm thôi, mấy ngày nay tiểu đệ có chút khó khăn!"

Ngụy Xương liếc mắt một cái, khinh thường nói: "Bạc ném hết vào thanh lâu kỹ viện rồi?"

Chu Dịch sờ sờ mặt nói: "Rõ ràng như vậy sao?"

Ngụy Xương nói: “Mặt đỏ tai hồng, chứng tinh mãn không được tiết ra!" Chu Dịch kinh ngạc nói: "Đại hiệp còn biết y lý sao?"

30%

“Y Võ vốn đi liền với nhau! May mắn là thằng nhãi nhà ngươi còn biết tiết chế, bảo vệ nguyên dương, nếu không thì tu hành võ đạo chỉ có nước làm nhiều công ít.”

Trong giọng nói của Ngụy Xương cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Chu Dịch lại có thể kìm chế được. Chu Dịch đương nhiên là biết đạo lý tuổi trẻ phải biết tiết chế, tò mò hỏi:

“Theo như lời của đại hiệp, thì những cao nhân võ đạo khi còn trẻ cũng chưa từng phá giới sao?"

Ngụy Xương từ tốn nói: “ Trong công pháp võ đạo có không ít bí pháp khóa tinh cố dương......"

Sắc mặt Chu Dịch nghiêm nghị, khom người thi lễ.

"Xin đại hiệp hãy dạy cho ta!"