Đã nhiều lần Đá Quý nghe mẹ mình kể lại nhưng bây giờ vẫn không hiểu, ngồi vào bàn ăn thắc mắc hỏi.
- Mẹ ơi, tại sao con lại mất đi đoạn ký ức trước năm tuổi, còn nữa có liên quan gì đến cha mất? Con nghe nói cha là Tiên mà.
Thanh Lai nghe con mình hỏi mà bất chợt hồi tưởng kỉ niệm khi xưa.
15 Năm trước, tại biên giới Tây Bắc, có một Gia Tộc tên là Thanh Dạ, tham gia chiến tranh của Nhân Tộc với Ma Tộc.
Nơi đây thương vong đầy máu tanh, nhà cửa tan nát, âm thanh thang khóc, la hét vang khắp nơi làm cho lòng người rét lạnh.
Đứng trước một cánh cổng có bốn người đang xua đuổi một cô gái khoảng mười chín tuổi, khuôn mặt xinh đẹp bị nhướm máu.
Trong đó một ông lão đã lớn tuổi nói:
- Thanh Lai, con chạy đi. Chúng ta không thể bỏ mặt bọn họ được mà phải giúp họ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Cô gái được gọi là Thanh Lai trên mặt nước mắt dần rơi tỏ vẻ không muốn rời xa nơi đây đáp lời:
- Không! Con không đi đâu cả! Con muốn...
Tiếng nói chưa nói xong đã thì đã bị một chàng trai lớn hơn vài tuổi tóm lấy và lao đi.
Đến lúc đã cách xa năm mươi dặm chàng trai mới dừng lại khuyên nhủ:
- Muội này, tu vi của muội rất thấp. Hứa với huynh! Nhất định phải sống thật tốt, còn nữa đừng quay lại đây. Nếu trải qua kiếp nạn này mà mọi người còn sống, chúng ta sẽ tìm đến muội.
Thanh Lai gật đầu lia lịa, đưa mắt nhìn bước chân ca ca mình rời đi mà trong lòng buồn bã.
Anh chàng nôn nóng, gấp rút chạy về mà không hề nói đường ra khỏi nơi đây cho muội muội mình.
Thanh Lai chợt nhận ra rằng mình đã lạc đường ở đây chỉ còn cách đi theo bản năng mách bảo.
Khu rừng cấm Hoang Vu Đông Ca được biết đến với tên gọi giàu tài nguyên và nguy hiểm.
Trải qua hai ngày lang thang trong khu rừng, Thanh Lai gặp rất nhiều Linh Thú, Yêu Thú, Ma Thú cấp cao nhưng may mắn mới sống sót được. Thức ăn trong hai ngày tìm kiếm chỉ được những thứ không có giá trị no nào, khuôn mặt xinh đẹp trở thành lem luốc, sức lực cũng đã cạn kiệt.
Bất chợt trước mặt cô gái xuất hiện một con Thanh Độc Xà Huyết Linh Thú Tam cấp tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ.
Thanh Độc Xà lao đến với một tốc độ chóng mặt, đưa chiếc đuôi đập mạnh.
Tu vi của Thanh Lai quá thấp không kịp tránh đã nhận phải đòn tấn công đau đớn.
Ầm...
Cô gái bị đánh trúng văng vào đám cây cối gần đó, nhanh chống bò dậy, đứng lên bỏ chạy,... Cho đến khi cô đứng trên bờ vực của một vách núi cao sừng sững.
Thanh Lai sức lực đã cạn kiệt, tay chân khắp người toàn thương tích, đôi mắt dần nhắm lại, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất, chấp nhận đến với cái chết.
Trong khu rừng tiếng xé gió lao đến.
Vù...
Một thanh kiếm xuất hiện, đường kiếm của nó cắt ngang cổ Thanh Độc Xà nhanh như một tia chớp.
Xẹt...
Máu của nó bắn ra khắp trên mình cô gái.
Trên không trung xuất hiện một chàng trai tướng mạo tuấn tú, lãnh đạm, Linh Khí bao quanh như một vị tiên nhân phong thái sáng ngời, anh ta đáp xuống đất đưa tay thu kiếm về mở lời:
- Tại hạ là Đá Cương, tại sao cô nương với tu vi thấp như vậy lại ở khu rừng muôn Thú cấp cao này?
Thanh Lai mở mắt nhìn anh ta say đắm, thẫn thờ bỗng dưng giật mình tỉnh dậy trả lời:
- A! Đa tạ Đá Cương huynh đã cứu giúp! Ta là Thanh Lai vì Gia Tộc bị Ma Tộc chém gϊếŧ nên mới chạy trốn đến đây nhưng bây giờ ta không biết đường ra khỏi đây?
Anh ta lấy trong túi ra một lọ Đan Dược rồi đưa cho Thanh Lai và nói:
- À! Thì ra là thế. Ở đây ta có Linh Đan trị thương, ngươi có muốn theo ta để ra khỏi đây không?
Sau đó, Thanh Lai được anh ta đưa đến một con suối nhỏ, để loại bỏ mùi máu trên mình cô.
Trải qua nhiều ngày đi với nhau, hai người cũng đã nãy sinh tình cảm. Không lâu sau thì bọn họ đã đi ra khỏi khu rừng,...
4 Năm Sau, hai người sống trong một thôn tên Cao Ly, họ sống rất vui vẻ, trong bụng Thanh Lai là hài tử của anh ta đã được ba tháng.
Như mọi ngày Thanh Lai tỉnh dậy ôm lấy tướng công mình nhưng điều bất ngờ là mọi thứ đều bình thường chỉ thiếu mỗi anh ta.
Khoảng khắc mà cô gái không thấy tướng công của mình đâu với tâm lý bất an đi tìm kiếm khắp nơi, đáp lại sự tìm kiếm đó chỉ là một mảnh giấy được đặt trên bàn.
“Mảnh giấy viết: Nương tử ta phải đi gấp, không kịp nói với nàng là ta có lỗi, nàng hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân và con rồi ta sẽ về,...Đá Cương”
Mỗi ngày cô gái đều khóc lóc, bước ra ngoài cửa để trông ngóng tướng công mình quay về.
Thời gian dần trôi qua cho đến một buổi chiều của hai tháng sau, khi tiếng gõ cửa được vang lên..."
Thanh Lai trở về với hiện tại, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó cho con mình nước mắt dần rơi.
“Mười năm trước cha con đã thành người thường vì lý do gì thì mẹ cũng không biết?
Lúc con vừa mới năm tuổi, như mọi ngày cha con phải vào khu rừng hái Thảo Dược đổi lấy thức ăn cho gia đình mình còn con lén lút theo sau.
Khi biết con đi theo làm trong lòng mẹ lo lắng không thôi, vội vàng mang theo ca ca con đi vào khu rừng để tìm kiếm.
Tìm mãi mẹ mới nghe được tung tích của hai cha con nằm dưới một vách đá. Đến nơi mẹ nhìn thấy con đang nằm trên thân thể đầy máu của cha mình.
Thời điểm đó cha con đã qua đời còn con sau này thì không nhớ một tí gì về kí ức trước lúc năm tuổi, do đó ta cũng không cho con ra ngoài chơi với đám trẻ trong thôn mà ở mải trong ngôi nhà.”