Chương 11: Thế hệ tinh anh

Tỷ thí gia tộc, không hạn chế người tham dự, nhưng thực lực giữa đệ tử nội môn và ngoại môn lại có sự khác biệt không nhỏ. Nếu để ngoại môn đấu trực tiếp với nội môn, hơn tám phần là thua thảm bại.

Với đệ tử nội môn, tỷ thí gia tộc là cơ hội nhận được tư cách đề cử. Còn đối với các đệ tử ngoại môn, sau khi tỷ thí kết thúc, dựa vào thành tích và năng lực. Mà những đệ tử ngoại môn sẽ có cơ hội trở thành đệ tử nội môn.

Nửa tháng trước khi tỷ thí gia tộc chính thức bắt đầu. Tất cả các đệ tử ngoại môn và võ giả ngoại tộc, đều phải trải qua các trận đấu vòng loại. Chỉ những ai có thực lực vượt trội, thành tích ưu tú, mới được phép bước vào tỷ thí nội môn.

Võ giả ngoại tộc có hai lựa chọn để đạt được tư cách đề cử. Một là khiêu chiến người được đề cử, hai là tham gia tỷ thí gia tộc, tự mình tranh giành.

Cách thứ nhất nghe thì đơn giản, nhưng để tìm được đối tượng khiêu chiến, cũng là một vấn đề khó khăn. Việc lựa chọn đề cử trực tiếp, có hại nhiều hơn lợi, người được chọn sẽ phải đối mặt với võ giả từ khắp nơi đổ về khiêu chiến.

Thực lực cao thấp khó phân định, sức của một người chọi với nghìn người, dù là thần tiên cũng khó lòng chống đỡ. Những thế lực chọn đề cử trực tiếp, hoặc là thực lực phải rất mạnh, hoặc là bá chủ một phương, mới kiêu ngạo đến mức này.

Vì thế tuy cách này nhanh gọn, nhưng lại có rất ít gia tộc lựa chọn đề cử trực tiếp. Đa phần đều tổ chức tỷ thí gia tộc, nhỏ thì giới hạn nội bộ, lớn thì mở cửa đón võ giả ngoại tộc. Làm như thế vừa hạn chế được rắc rối về sau, vừa chọn được người xứng đáng để đi tiếp.

Là võ giả ngoại tộc, Lý Trạm và Hoắc Thanh Đồng cũng không ngoại lệ. Vượt qua năm ngày của vòng đấu loại, cả hai người đều xuất sắc dành được tấm vé đi thẳng vào tỷ thí nội môn.

Ngày tỷ thí gia tộc chính thức càng đến gần, trong lòng hai người họ càng có nhiều suy nghĩ. Qua vòng đấu loại, họ nhận ra thực lực đệ tử ngoại môn không tệ. Mỗi người đều có sở trường và thế mạnh của riêng mình, nếu dốc lòng bồi dưỡng, tương lai không ai có thể nói trước.

Đệ tử ngoại môn đã như thế, đệ tử nội môn sẽ ra sao? Nói đến đệ tử nội môn, là phải nhắc đến thế hệ tinh anh của Nam Cung gia.

Thực lực của Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy, Hoắc Thanh Đồng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nhưng chỉ một mình Tô Giai Giai đã dễ dàng đánh bại nàng, vậy thì sức mạnh thật sự của hai người kia, sẽ mạnh đến đâu?

Hoắc Thanh Đồng có chút hối hận, vì quyết định tham gia tỷ thí lần này của mình. Đúng là bầu trời ở trấn Đông Quang quá nhỏ bé, khiến nàng cứ nghĩ bản thân là phượng hoàng.

Đến khi bay khỏi vùng trời quen thuộc, tiến vào lãnh địa rộng lớn. Hoắc Thanh Đồng mới phát hiện, thật ra chim sẻ và phượng hoàng, lại khác xa đến thế. Dường như, Lý Trạm cũng nhận ra tâm trạng phức tạp của Hoắc Thanh Đồng.

Hắn dịu dàng vỗ lên bờ vai nhỏ nhắn, mở miệng nói: “Muội đã đến tận đây, vượt qua cả vòng đấu loại. Nếu bây giờ bỏ ngang trở về, không phải sẽ khiến bá phụ, bá mẫu cười chết sao?”

Hoắc Thanh Đồng lắc đầu: “Muội chưa từng có suy nghĩ bỏ cuộc, chẳng qua là cảm thán, bản thân trước giờ đã quá tự cao!’’

Lý Trạm nghe xong cũng buồn cười, Hoắc Thanh Đồng luôn kiêu ngạo, mà cũng có ngày nói được lời này sao. Xem ra quyết định để nàng ra đi là đúng đắn, con người cần phải trải qua va vấp, mới có thể trưởng thành.

“Thật ra, muội có đầy đủ lý do để tự cao. Thử nhìn các tiểu thư ở trấn Đông Quang, xem có mấy ai sánh bằng thực lực của muội. Nhưng đại dương còn sâu hơn giếng đào, thế gian rộng lớn như vậy, sao muội có thể so bì hết!’’

Nói xong, lại xoa đầu Hoắc Thanh Đồng vài cái, tiếp tục nói: “Cố gắng hết sức, không ngại kết quả. Từng bước phấn đấu, gian khổ trưởng thành!’’

Hoắc Thanh Đồng gật đầu với hắn, dẹp tan những nghi hoặc trong lòng. Phải, phượng hoàng trước khi hùng mạnh cũng từng là chim non. Từng bước phấn đấu, gian khổ trưởng thành, không trải qua làm sao biết được.

Lý Trạm thấy thế, biết nàng đã yên lòng, nhưng bản thân hắn lại rơi trầm tư. Còn chưa đầy bốn ngày nữa, tỷ thí gia tộc sẽ bắt đầu, ấy thế mà đám người Nam Cung Hy vẫn chưa trở về. Không chỉ có hắn là thắc mắc điều này, ngay cả các đệ tử khác cũng có chung suy nghĩ.

Thế hệ tinh anh được kỳ vọng nhất Nam Cung gia, hiện giờ đang ở đâu?



Một tháng qua, đại trận Bổ Pháp Hàn Sương không ngừng tích tụ linh khí. Khiến núi Ngũ Thiền, lúc nào cũng bị bao phủ trong màn sương dày đặc.

Nhưng trong vòng mười ngày trở lại đây, tốc độ thu gom linh khí của đại trận, có phần yếu hơn trước, ngay cả đám sương tích tụ cũng mỏng đi một phần.

Diệp Tử Kiếm đi một vòng kiểm tra trận pháp, mọi thứ vẫn như trước, không hề có dấu hiệu bị hư hỏng. Hàng chân mày đang cau chặt, đột nhiên giãn ra, cười xòa một tiếng: “Thì ra là do tốc độ hấp thụ linh khí của mấy tiểu tử đó tăng lên!”

Lời vừa dứt, thì một luồng dao động năng lượng từ xa truyền đến. Cảm nhận được sóng năng lượng này, Diệp Tử Kiếm vui mừng: “Cuối cùng, cũng chịu ra rồi!’’

Thạch thất, núi Ngũ Thiền.

Bốn chiếc vạc khổng lồ vẫn đang đậy kín nắp. Không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn bên trong vạc là rõ ràng. Linh khí xoáy quanh bốn chiếc vạc, không ngừng rót vào bên trong. Nước trong vạc đã cạn từ lâu, đến chút hơi cũng không còn.

Đột nhiên, linh khí bao quanh chiếc vạc của Tô Giai Giai ngừng lại. Làn sóng khí lan rộng ra bốn phía, người bên trong thở một hơi sâu đầy thỏa mãn.

Nắp vạc mở ra, Tô Giai Giai chậm rãi đứng dậy, ánh sáng bên ngoài khiến nàng phải nheo mắt. Một tháng không nhìn thấy ánh mặt trời, đôi mắt của Tô Giai Giai còn chưa kịp thích ứng.

“Chậc, chậc, còn thiếu một chút là đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn. Nhưng huyệt Thừa Khấp lại nâng lên cấp hai, không tệ!’’

Mắt còn chưa nhìn rõ, thì bên tai đã nghe thấy tiếng Diệp Tử Kiếm. Tô Giai Giai khẽ mỉm cười, nàng không có thiên phú tu luyện hơn người như Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu. Kết quả bây giờ đã vượt xa dự đoán của nàng.

Nửa bước cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, huyệt Thừa Khấp cấp hai.

Thệ Thủy Quyết của nàng cần nhất chính là nội lực, huyệt Thừa Khấp cấp hai đã mở, nội lực được gia tăng. Vượt xa đối thủ cùng cấp, nếu chiến đấu vượt cấp cũng không thành vấn đề.

“Diệp tiền bối, xin đa tạ!’’ Lời cảm tạ này, xuất phát từ thật tâm của nàng. Nếu không có Diệp Tử Kiếm, không biết phải mất bao lâu nàng mới có thể nâng cấp huyệt vị.

Từng tế bào trong cơ thể đều được tắm mình trong nguồn nội lực no đủ. Hít thở thôi cũng đã khiến tinh thần thoải mái, thậm chí còn tích trữ trong kinh mạch, tùy thời phát động.

Diệp Tử Kiếm xua tay với nàng, đỡ Tô Giai Giai ra khỏi vạc: “Đừng nói đa tạ, là chút chuyện trưởng bối chúng ta nên làm!’’

Đợi đến khi Tô Giai Giai nhìn thấy rõ ràng, thì hết sức ngạc nhiên. Ngoài vạc của nàng ra, ba chiếc vạc còn lại vẫn còn đóng chặt. Linh khí xung quanh ào ạt tuôn đổ, không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Diệp Tử Kiếm nhìn về phía ba chiếc vạc, trong con ngươi sắc bén, hiện lên tia tán thưởng: “Tấn chức, nâng huyệt vị, đột phá công pháp. Cái nào cũng có, rất đáng chờ mong. Giai Giai, con đoán thử xem!’’

Tô Giai Giai lắc đầu chịu thua: “Diệp tiền bối, khi nào các huynh ấy mới ra?”

Diệp Tử Kiếm cũng lắc đầu, dẫn Tô Giai Giai ra khỏi thạch thất: “Nhanh thì vài ngày, muộn thì nửa tháng! Linh khí rót vào không có dấu hiệu ngừng lại, càng về cuối càng nhanh hơn. Khi nào đạt đến tốc độ cường đại nhất, thu nạp đủ sẽ tự khắc dừng.’’

Tô Giai Giai nhẩm tính, một tuần nữa là đến thời gian diễn ra tỷ thí gia tộc. Theo lời Diệp Tử Kiếm nói, chậm nhất là nửa tháng bọn họ mới ra ngoài, như thế sẽ lỡ mất trận tỷ thí.

Diệp Tử Kiếm vừa nhìn, đã đoán ra ngay điều Tô Giai Giai lo lắng, ông mở miệng nói: “Tu đạo, chuyện quan trọng nhất là không được nóng vội. Lỡ mất tỷ thí gia tộc, nhưng lại đạt được thành tựu to lớn. Ta tin, bọn chúng cũng nguyện ý đánh đổi!’’

Thật ra dựa vào dao động năng lượng, Diệp Tử Kiếm nghĩ chúng cũng sắp dừng lại rồi. Nhưng vạn nhất chính là chuyện không thể đề phòng. Ông vẫn nên gửi một bức thư về cho Tô Vũ Đình, để bà chuẩn bị tâm lý, bọn trẻ có thể bỏ lỡ tỷ thí gia tộc.

Tô Vũ Đình cũng không thất vọng, năm nay không được thì còn có năm sau. Khi Nam Cung Mộc mười tám tuổi, mới được bà cho phép rời khỏi Nam Cung gia. Nay Nam Cung Hy còn chưa tròn mười sáu, trong thâm tâm, bà vẫn muốn giữ hắn thêm vài năm nữa.

Những ngày tiếp theo, Tô Giai Giai luôn sống trong cảnh lòng như lửa đốt. Ngay cả bài luyện tập Diệp Tử Kiếm chuẩn bị, cũng bị nàng gác sang một bên. Mỗi ngày, đều chạy lui chạy tới thạch thất không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng kỳ vọng của nàng!



Nước trong vạc của hắn đã cạn từ bao giờ, nhưng đối với Nam Cung Hy như vậy vẫn chưa đủ. Hắn có cảm giác kinh mạch vừa hình thành luôn đói khát linh khí. Linh khí tích tụ bên ngoài liên tục đổ vào cơ thể, ấy vậy mà hắn vẫn không thấy thỏa mãn.

Sức mạnh đối chọi kia đã hoàn toàn bị hắn đè bẹp, luyện hóa nó trở thành sức mạnh của mình. Thời khắc, nguồn sức mạnh kia bị khuất phục, từng chiêu từng thức trong cổ phổ Long Trảo Thủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Nam Cung Hy.

Chiêu thức biến hóa khôn lường, vượt xa cả bản gốc mà Diệp Tử Kiếm đã truyền thụ cho hắn. Lúc này, hắn mới hiểu câu nói của Nam Cung Đồ lúc trước. Sức mạnh kia là chìa khóa, cổ phổ chỉ là một cái khóa thô, cần phải tra đúng chìa mới lĩnh ngộ được tuyệt học thật sự.

Khi Diệp Tử Kiếm dạy hắn tâm pháp Long Trảo Thủ, ánh mắt nhìn hắn có phần trêu đùa. Thì ra đây mới chính là Long Trảo Thủ thật sự!

Nhìn dáng người múa quyền biến ảo trước mặt, Nam Cung Hy không kiềm được cũng đung đưa theo.

Một cước lên trời đẩy ngang cửu vân, một bước xuống biển đẩy ngược đầu sóng. Đạp trên thiên hà, gầm rú nhật nguyệt, Hắc Long khổng lồ vẫy đuôi uốn lượn, thét gào chín tầng trời...