"Thật ư?" Tô Thiếu Bạch tròn mắt nhìn. Thành thật mà nói, hơn nửa tháng nay, từ lúc xuyên đến nơi này, suy nghĩ của cậu vốn vẫn tuân theo quan niệm được hình thành qua hai mươi mấy năm, nghĩ rằng hiện tại chỉ cần kiếm được thật nhiều tiền, thì vấn đề cơm áo cũng sẽ không còn phải lo nghĩ nữa. Mấy thứ như tu tiên cũng chưa hề nghĩ đến, nên ý muốn cũng không quá lớn. Tiếc là trời không chiều lòng người. Từ lúc ở trấn Thanh Thủy sau khi suýt tí nữa là bị cái vị quản gia kia vô duyên vô cớ gϊếŧ chết, cậu mới phát hiện tầm quan trọng của việc trở nên mạnh mẽ. Sinh sống tại chân núi Phù Lô nơi người tu tiên thường xuyên lui tới quả thực quá nguy hiểm, chỉ bằng cậu của hiện tại, muốn sống yên ổn với mẹ con Tưởng gia, yên lặng làm mỹ nam tử, thật sự là quá khó khăn! Đỗ Kiếm Thu, quản gia, tiên trưởng thậm chí sau này còn sẽ xuất hiện thêm những người khác, mơ tưởng có thể giúp cuộc sống mình trở nên tốt hơn của cậu bị cắt ngang. Quyền phát biểu luôn nằm trong tay kẻ mạnh.
Nghe thấy lời miêu tả trong Luyện Chú phổ và trong Lăng Vân Các, càng khiến cậu mơ hồ nảy sinh một hy vọng về con đường tu tiên. Mà chiếu theo thời gian đến nơi này, mục đích đến núi Phù Lô của chủ nhân thân thể này, rất có thể cũng là đến tham gia đại hội kiểm tra linh nguyên.
Đối mặt với lời mời của Tư Đồ Phong, không phải là cậu không động tâm,, "Tôi.....sẽ nghĩ lại."
"Đến đi, làm sư đệ ta đi." Tư Đồ Phong ra sức dụ dỗ cậu chầng. Hắn rất hợp duyên với đứa nhóc này, mà bản thân cũng có chút tư tâm, Tô Thiếu Bạch khiến hắn có cảm giác rất giống với Tư Đồ Lôi, hắn vô thức nghĩ nhiều về cậu, muốn dùng nó để an ủi cho nỗi nhớ thương của mình. Cái tên nhóc chết tiệt kia, từ lúc kiểm tra được song linh căn kim hỏa rồi được Thủy Nguyệt đạo trưởng của Kinh Loan phái nhận là đệ tử nội môn, ban đầu còn thi thoảng về thăm nhà một tí, nhưng ba năm nay lại không có chút tin tức nào. Hoàn toàn quên luôn ca ca nó rồi. Ôi, vẫn là cái đứa trẻ tròn tròn như bánh bao suốt ngày loi nhoi bám sau lưng mình vẫn dễ thương hơn nhiều, lớn rồi cũng thành đầu gỗ luôn.
Hai người nói chuyện một hồi, sắc trời càng ngày càng sáng, những thợ mỏ khác cũng lục tục trở lại, khoảnh sân cũng trở nên náo nhiệt hẳn.
Tô Thiếu Bạch nhét khối viêm thạch Bạch phẩm thượng đẳng vào tay Tư Đồ Phong, "Nói chung thì ngài cứ nhận trước đi, chuyện đến đại hội linh nguyên, để tôi suy nghĩ đã." Nói xong, cậu cũng rảo bước đi mất.
Xe Hạc thôn Triệu và thôn Thái Bình vẫn đứng cạnh nhau. Triệu Lôi cô đơn đứng tại đầu xe, thấy Tô Thiếu Bạch trở về, bèn vội đến gần, "Cậu biết Tiên chủ đại nhân?"
Tô Thiếu Bạch ngừng bước, biết vừa rồi Triệu Lôi cũng thấy được, "Cũng không tính là quen, chỉ là lần trước ta xỉu ở trong động, Tiên chủ đã cứu ta."
"Vậy cậu có thể hỏi thăm Tiên chủ đại nhân chuyện đại hội kiểm tra linh nguyên được không?" Triệu Lôi vội vàng hỏi.
Sao lại là đại hội kiểm tra linh nguyên nữa vậy? Tô Thiếu Bạch sửng sốt nhìn Triệu Lôi, "Cậu muốn tham gia?"
"Phải!" Triệu Lôi gật đầu, có hơi kiêu ngạo ưỡn ngực nói, "Linh nguyên của ta là Cam phẩm."
"Thế sao khi đó cậu không đi?" Vừa rồi chẳng phải Tư Đồ Phong đã nói, những người có Cam phẩm đều có thể đến Bác Sơn phái kiểm tra linh căn, đủ tư cách thì có thể ở lại.
"Lúc đó, người nhà ta không đồng ý. Giờ thì.....mất cả rồi."
"Xin lỗi...."
"Không có gì, có cơ hội, cậu có thể hỏi giúp ta một chút được không? Thợ mỏ có thể tham gia không?"
"Được." Chắc là có thể mà, vừa rồi Tư Đồ Phong có đề nghị cậu tham gia. Chắc là không có quan hệ tới việc làm thợ mỏ, hơn nữa tuổi của Triệu Lôi cũng không lớn.
Cưỡi xe Hạc trở lại thôn Thái Bình, cậu bạn Tô Thiếu Bạch mơ màng trở về Tưởng gia. Làm ca đêm thật là mệt quá đi. Cậu quyết định, lần tới phải chừa lại nửa buổi hôm trước khi đi để ngủ mới được. Hiện tại chỉ mới có vài ngày, mà người nào đó đã quên mất mình trước đây đều đeo tai nghe chat voice hào hứng với bạn bè trong bang hội mình thức xuyên đêm làm cú mèo đánh boss với người ta. Mấy ngày mấy đêm không ngủ nghỉ đó cũng tương tự mà thôi.
Bị mẹ Tưởng đem đi tắm rửa cho sạch sẽ, rồi lại bị nhét vài trong chiếc giường mềm mại ngủ bù. Tô Thiếu Bạch ngủ một mạch đến xế chiều mới dậy. Qua loa buộc tóc, ra gian ngoài, mẹ Tưởng nghe tiếng động, bèn xới cho cậu một chén cơm.
Tưởng Mạc Ngọc ngủ trưa ở phòng phía đông còn chưa tỉnh. Tô Thiếu Bạch không ngồi cạnh bàn ăn mà múc đồ ăn cho vào bát, bưng đến ngồi cạnh mẹ Tưởng ăn trong sân.
Mẹ Tưởng đang thêu một cái túi tiền màu đỏ, hoa văn trúc màu vàng, nhìn bà se chỉ luồn kim, Tô Thiếu Bạch lấy cái túi gấm đựng linh thạch màu lam nhạt ra xem. Cậu nhìn kỹ, chất vải của túi cực kỳ tốt, cảm giác rất giống với vải satin dệt từ lụa trong kiếp trước, chế tác khéo léo, so với túi gấm thấy trên phiên chợ, từ chất vải đến cách may đều tốt hơn nhiều lắm. Góc phải bên dưới còn dùng chỉ vàng thêu một chữ "Thiên" nho nhỏ, cẩn thận lại không khoa trương, có lẽ là tên của tiên trưởng đại nhân hoặc của môn phái?
"Dì, con có chuyện muốn bàn với dì." Tô Thiếu Bạch đặt bát cơm xuống, do dự mở miệng.
Thấy sắc mặt cậu nghiêm túc, mẹ Tưởng cũng ngừng đường thêu trong tay, "Ừ, con nói đi."
"Con muốn tham gia đại hội kiểm tra linh nguyên của Bác Sơn phái."
"Đại hội kiểm tra linh nguyên?"
"Là cái mà lúc ở trên trấn chúng ta nghe nói ấy, được cử hành vào hành mùng chín tháng chín dưới núi Hoa Đình của núi Phù Lô đấy ạ."
Mẹ Tưởng há mồm kêu lên, "Con muốn làm Tiên chủ?"
Tô Thiếu Bạch gật đầu, "Hôm qua có người nói với con, linh nguyên trời sinh của con rất cao, rất thích hợp lên núi Phù Lô tu luyện."
Đôi mắt rũ xuống của Mẹ Tưởng có chút đỏ, "Con đến nơi này vốn là đến núi Phù Lô phải không?"
"Chuyện trước đây con không nhớ rõ, nhưng mà nhìn mấy thứ trong bao quần áo thì có lẽ là vậy." Tô Thiếu Bạch đáp. Chuyện xuyên không này là bí mật lớn nhất của cậu, tạm thời không nên nói cho bất cứ ai.
"Vậy cứ đi đi, nếu đó vốn là việc của con." Thần sắc của Mẹ Tưởng có chút ảm đạm, cắn răng nói, đứa trẻ này đã giúp Tưởng gia nhiều lắm rồi, bà lại không thể nào dày mặt đi ngăn cản người ta. Mùng chín tháng chín, từ đây đến đó còn thời gian nửa tháng, vẫn là nên dẫn Tiểu Ngọc rời thôn Thái Bình lên trấn Thanh Thủy tìm một nhà giàu nào đó làm việc vặt thôi. Lên chợ bán đồ ăn cũng được, nhưng tiếc là căn phòng này không thể nào ở được nữa rồi.
"Dì, chuyện con muốn bàn với dì chính là làm thế nào để thu xếp cho dì và Tiểu Ngọc trước đã." Nét mặt Tô Thiếu Bạch có hơi chút cảm thấy khó xử, cậu hẳn nên nói chuyện này trước, mẹ Tưởng nhất định hiểu lầm rồi.
"Không, con cứ chuẩn bị cho cái đại hội gì gì ấy cho tốt là được rồi, chuyện trong nhà con không cần quan tâm đâu." Mẹ Tưởng vội nói. Ngày trước cũng vì bà có lòng tham, hãy còn tự dối mình mà đắm chìm trong cảm giác vui sướиɠ vì tự nhiên có một đứa cháu tốt từ trên trời rơi xuống này, "Nếu như, nếu như cần chuẩn bị tiền, chỗ dì còn năm châu tệ và chừng một nghìn đồng tệ......"
"Dì, chỗ tiền ấy dì cứ giữ đi, hôm nay con muốn bàn với dì, về sau nên làm chút nghề. Dù sao thì nếu con không được Tiên chủ chọn thì không sao, nhưng lỡ được chọn, trong nhà sẽ thiếu thu nhập từ việc đào quặng. Chỗ ở có khi cũng phải ổn định lại lần nữa." Tô Thiếu Bạch gãi gãi mái tóc đen nhánh, "Nếu muốn mua nhà ở thôn Thái Bình thì tốn bao nhiêu châu tệ?"
"Mua?" Mẹ Tưởng lại càng hoảng sợ, "Nhà của Lý gia là mua được, dì nhớ bà ấy nói là bảy mươi châu tệ."
Bảy mươi châu tệ. Bản thân mình có hai viên, cộng thêm năm viên trong tay mẹ Tưởng, vậy tổng cộng là bảy châu tệ. Hai khối linh thạch của tiên trưởng địa nhân tạm thời có thể đổi được ít nhất một viên, vậy là tám châu tệ. Còn ít nhất là gần sáu mươi hai viên. Không biết bánh màn thầu hoa hồng có thể bán cho ông chủ tiệm mì được bao nhiêu tiền nhỉ? Đến trước mùng chín, còn có thể xuống hầm mỏ hai lần nữa. Hiện tại Pudding chỉ ăn viêm thạch Cam phẩm, nếu may mắn tìm được động mỏ có cả Cam phẩm và Xích phẩm, vậy cậu có thể đào chút Xích phẩm. Xích phẩm thượng đẳng có lẽ kiếm được từ 100 đến 150 châu tệ. Đủ để làm phí sinh hoạt cho hai mẹ con Tưởng gia. Sau khi Tô Thiếu Bạch nhanh chóng tính toán trong lòng, cậu quyết định tìm thời gian đến chỗ ông chủ tiệm mì nói chuyện trước, để xem nếu đối phương muốn mua đứt một lần, vậy có thể dùng cách chịu ít rủi ro để hợp tác với người ta.
"Dì, lần trước Đỗ Tam tẩu nói lễ thọ là ngày mốt à?"
"Phải, ngày mốt, hai mươi sáu."
Vậy đúng hôm hai mươi sáu lại theo Đỗ gia lên trấn Thanh Thủy một chuyến. Tô Thiếu Bạch nói quyết định của mình cho mẹ Tưởng nghe, khiến bà không khỏi tròn mắt líu lưỡi, cảm động qua đi, bà lại kiên quyết nói rằng, "Vậy không được, không thể để mọi việc đều dựa vào con được, bản thân dì có thể làm chút việc để nuôi Tiểu Ngọc. Con thấy tiếp tục lên phiên chợ mở sạp bán đồ ăn thì sao?"
"Cũng được, cụ thể thì chúng ta có thể suy nghĩ lại một chút." Tô Thiếu Bạch nghĩ lại thấy cũng phải, cho cá không bằng dạy người bắt cá, lỡ như sau mình mình cũng không thể thường xuyên xuống núi, mẹ Tưởng vẫn có thể tự mình làm việc kiếm sống, cuộc sống của hai mẹ con mới có thể bảo đảm được.
"Đúng rồi, món ăn chuẩn bị cho Đỗ Tam tẩu con nghĩ xong chưa? Có thể đem ra dùng không?"
"Được. Lúc trước ở trấn Thanh Thủy con đã nghĩ xong rồi, đợi chút con làm thử rồi cho mọi người thưởng thức." Trong lòng Tô Thiếu Bạch đã có dự tính, đáp.
Cậu cố ý qua chỗ Đỗ Văn dò hỏi, thấy tập tục chúc thọ ở đây khá tương tự với kiếp trước, tên món ăn cũng thích màu mè. Vậy món ngọt dùng để chúc thọ lầm này tốt nhất là đủ cả bốn tên, màu, hương, vị vậy.
Cậu định thay đổi thạch hoa quế một chút, làm thành một đĩa bốn màu.
Lấy hai nhánh thạch thái rửa sạch với nước, rồi cho vào nồi nấu. Bột nếp và bột năng vẫn dựa theo tỉ lệ 2-1 trộn chung với nước, rây qua, rồi lại cho thêm đường trắng, mà khác với lần trước là, cậu bỏ thêm vào đó mấy hạt giống như đậu đỏ, ở đây gọi là đậu tím hay sao đó. Rồi rót vào chén đem lên hấp.
Lúc cậu đang hấp thì Tưởng Mạc Ngọc vừa lúc tỉnh dậy, vui vẻ tóm vạt áo cậu nói, "Ca, ca đang làm thạch hoa quế?"
"Đúng rồi!" Bảo cô bé đi rửa mặt, Tô Thiếu Bạch tiếp tục rửa hoa Phú Cẩm, hoa quế, Cát Lợi Kết, cỏ Tường Vân mua được trong tiệm hoa quả khô lần trước, sau khi rửa sạch thì cho vào bốn cái chén không, rồi nấu thạch thái để thay cho keo bong bóng cá, tạo thành lớp thủy tinh trong suốt đông lạnh. Cuối cùng điểm tâm cũng xong, bốn chén một nhóm, tầng trên là lớp thủy tinh trong suốt đông lạnh, bên trong phân thành bốn loại gồm hoa Phú Cẩm màu đỏ, hoa quế màu trắng, Cát Lợi Kết màu hồng nhạt, cỏ Tường Vân màu xanh biếc, đặt tên thú vị là "Phú Quý Cát Tường", tầng dưới lớp thạch gạo nếp có chứa đậu tím, ngụ ý "con cháu đầy đàn". Vốn muốn tìm chút thứ liên quan đến chữ trường thọ, nhưng sau đó không tìm được vật liệu thích hợp, đổi lại từ khác thành con cháu hạnh phúc.
Mẹ con Tưởng gia nhìn những chén thạch màu sắc rực rỡ cùng sắc hoa đẹp đẽ nằm trong đĩa, cả hai nhìn cả nửa ngày mà vẫn không nỡ ăn.
Bưng cái mâm bốn màu này đến cho Đỗ gia ăn thử, Tô Thiếu Bạch thuật lại cái tên "thạch Phú Quý Cát Tường" và ngụ ý con cháu đầy đàn, khiến cho hai vợ chồng Đỗ Tam tẩu và Đỗ Văn mừng đến mức cả nửa ngày cũng không thốt nên lời. Cuối cùng, Đỗ Văn ôm lấy vai cậu vỗ vỗ, "Nhóc con, cậu thực sự đã giúp nhiều lắm!"
Tô Thiếu Bạch trốn không nổi cái ôm hùng hổ của Đỗ Văn cao to, cậu cảm giác tối nay bả vai mình chắc chắn là tím xanh luôn cho coi. Lực tay của vị Đỗ đại thúc này kinh người, có thể đập cho người khác tàn phế luôn á! Cậu bàn với Đỗ Văn, mong ngày mốt có thể đi nhờ xe đến trấn Thanh Thủy. Đỗ Văn biết cậu muốn bán sách dạy nấu ăn, bèn cố ý nghĩ phải đi cùng cậu vì lo ngại một đứa trẻ như cậu chằng những không thể gây áp lực cho người khác lại còn bị người ta lừa gạt.
"Ta với ông ấy ngồi một hồi là ra ngoài được rồi, chứ lâu quá sợ ông không vui, lát sau lại đi đón hai mẹ con họ là được." Đỗ Văn thật thà cười cười, xem ra hắn chịu sự ghẻ lạnh này cũng không phải ngày một ngày hai. Tô Thiếu Bạch ngẫm lại thời gian, cũng vừa vặn mình có thể đến Lăng Vân Các hỏi chuyện chuyện có thể cầm linh thạch được khong. Mà cậu cũng phải chú ý thêm về chuyện nhà cửa.
Sáng sớm ngày chúc thọ, Tô Thiếu Bạch rời nhà từ tinh mơ, xách theo hộp thức ăn vào một cái bọc nhỏ đến Đỗ gia, cùng cả nhà Đỗ Văn lên trấn Thanh Thủy. Sau khi Đỗ Văn hẹn cậu nửa canh giờ sau sẽ gặp nhau ở Lăng Vân Các, thì vội đi chúc thọ.
Tô Thiếu Bạch đứng trước Lăng Vân Các nhìn tấm biển đen chữ vàng hồi lâu, sờ sờ túi gấm trong ngực, bước vào trong.
Hôm qua dẫn Pudding đến bờ suối huấn luyện, sau khi lên cấp nó tiến triển thần tốc, đậu nành, đậu phộng, trứng gà, khoai tây, bắp..... Thậm chí Tô Thiếu Bạch thí nghiệm hơn mười mấy loại, Pudding chỉ cần hai, ba lần là có thể điều chỉnh được sức lửa. Độ ổn định cũng cỡ 50% rồi, sau khi lên cấp, rõ ràng có dấu hiệu chuyển từ một học sinh dốt thành học sinh giỏi, trình thông minh khiến người khác thấy thật ngoạn mục. Tin rằng rất nhanh thôi là có thể thử luyện chú đồ vật rồi. Lăng Vân Các, không biết có nhận không nhỉ?
"Ngươi nói gì?" Đôi mắt hoa đào của Tô Thiếu Bạch mở tròn còn hơn cả đồng tệ, nhìn chằm chằm vào hỏa kế phía sau quầy hàng linh khí.
Hỏa kế áo xanh bị cậu làm cho hơi ngẩn người, cầm lấy khối linh thạch trên quầy cẩn thận xem xét vài giây rồi nói, "Không sai, đây là linh thạch thượng đẳng, có thể mua trong Lăng Vân Các chúng ta khoảng một nghìn châu tệ."
"Vậy nếu ta muốn đổi thành châu tệ thì sao?"
"Đổi thành châu tệ? Cái này chắc chỉ có thể đổi chín trăm tám mươi châu tệ, nếu như tiệm chúng tôi bán linh thạch này thì là chín trăm chín mươi châu tệ."
"À..... Cảm ơn!" Tiên trưởng cho cậu hai khối linh thạch thượng đẳng? Trời ơi, hai ngàn châu tệ đó! Mèn ơi, tiên trưởng đại nhân đây là thuận tay thưởng cho cậu một căn Vân Lai lâu luôn à! Thế này thì phải trả đến mấy trăm năm hả? Tô Thiếu Bạch cầm lấy túi gấm, trong lòng nửa vui nửa buồn.
"Tta còn muốn hỏi thăm một chút, trong tiệm có nhận linh khí* không?"
*khí (器) là từ khí trong khí cụ, vũ khí"Vị tiểu ca này là Chú Kiếm sư Bác Sơn phái à? Chúng tôi có hai loại hình thức thay mặt bán và thu mua, gửi bán thì lấy một phần phí gửi bán, giá cho ngài tự quyết. Thu mua thì để cho mấy vị chuyên giám định xem qua, phàm là ngài có linh khí muốn bán đều có thể đem đến, nếu giá cả trong các chúng ta ngài không hài lòng thì có thể chọn gửi bán."
Tô Thiếu Bạch rũ mắt, quả nhiên không khác lắm so với cậu nghĩ, nếu mình dư linh khí không dùng, thì có thể đem bán lấy tiền. Cậu đứng trong tiệm hỏi đại để giá cả mua bán linh khí một chút thì Đỗ Văn đã vào tiệm tìm cậu.
Đỗ Văn có uống chút rượu, trên gương mặt ngăm đen hơi đỏ, sau khi rời khỏi tiệm thì xoa đầu cậu, nói, "Thiếu Bạch, lần này cảm ơn cậu!"
"Ông ấy thích à?" Trong lòng Tô Thiếu Bạch vẫn vì vì chuyện này treo lơ lửng, giờ nghe Đỗ Văn nói thế, không khỏi vui vẻ ra mặt, đôi mắt hoa đào nhuộm sắc thái đầy sinh động.
"Thích, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên uống rượu với ta." Đỗ Văn than thở, trong cái thở dài chất chứa thật nhiều nỗi chua xót. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn mới có thể đứng thẳng lưng trước mặt ông ấy.
Đỗ Văn đi với Tô Thiếu Bạch đến tiệm mì nọ, ông chủ mập lùn đó mừng rỡ dẫn họ đến một thực phường* đối diện đường, tấm biển trên cửa viết ba chữ "Linh Lung phường", bút pháp đẹp đẽ, giống như nét bút của phụ nữa. Tô Thiếu Bạch đứng tại cửa nhìn quanh, thoáng quan sát đoạn đường của tiệm này, cách đó không xa chính là lá cờ màu vàng của Vân Lai lâu, tiệm này cách đoạn đường phồn hoa đến Vân Lai lâu không xa, xem ra buôn bán không tệ.
*thực phường: phường ở đây là phố, ngõ, kiểu như một phố thức ăn, nhưng mà ở đây là một cửa tiệm, nên có thể hiểu là một cửa tiệm bán nhiều loại thức ănChủ thực phường là mới nhìn thì là một người phụ nữ ngoài ba mươi, mặc váy gấm xanh lục, cổ áo dệt hoa văn lam nhạt, đang ngồi trong quầy lật xem sổ sách, cổ tay nhỏ nhắn như ẩn như hiện trong ống tay áo. Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết*. Đột nhiên Tô Thiếu Bạch nhớ đến mười chữ này. Lại nhìn mấy tấm biển đề thức ăn phía sau quầy hàng, thực phường này chủ yếu bán những món ăn nhẹ và mấy món có nước. Khá giống với mấy món ăn của món ăn Quảng Đông. Hiện tại vừa mới qua giữa trưa, nên trong thực phường rất yên tĩnh.
*Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết: một câu trong Bồ tát man kỳ 3 của Vi Trang, dịch nghĩa là "Cô gái bán rượu bên lò lửa đẹp như trăng, Cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết", tham khảo tại đây: Sau khi mọi người ngồi xuống, ông chủ mập lùn giới thiệu sơ, người phụ nữ váy xanh họ Vương, là chị em ruột của vợ ông chủ Trương, phụ trách buôn bán của thực phường này. Tô Thiếu Bạch nói rõ ý định, đi thẳng vào vấn đề, chủ tiệm Vương trầm ngâm trong chốc lát, rồi yêu cầu cậu làm thử một lần. Nơi này là thực phường, dĩ nhiên sau bếp có đủ mọi loại nguyên liệu, bột đều có sẵn. Tô Thiếu Bạch không chút lúng túng vén tay áo vào phòng bếp. Không lâu sau thì bưng tám cái bánh màn thầu hoa hồng màu tím ra. Bánh có màu tím là vì dùng đậu tím dập nát rồi nhuộm màu.
Tất cả mọi người bao gồm cả Đỗ Văn lần đầu thấy món ăn nhẹ hình đóa hoa thế này, hai mắt sáng rực. Ông chủ tiệm mì mập lùn thầm vui mừng trong lòng, bốn mươi mấy loại thức ăn trong phường Linh Lung có cái nào mà ông ta chưa từng nếm qua? Những món ăn đẹp mắt như trước mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhẩm tính lại thời gian chế biến, thời gian làm quá ngắn, chứng tỏ phương pháp làm cũng không quá phức tạp, cực kỳ thích hợp để bán.
Chủ tiệm Vương cầm bánh màn thầu hoa hồng, nhàn nhã đánh giá, điều ông chủ mập lùn nghĩ đến thì sao bà chưa nghĩ qua chứ. Bánh xốp mềm, mùi vị thơm ngọt, mà vẫn giữ vị ngon đặc trưng của bột mì, cuối cùng bà khẽ cười. Thức ăn trong phường Linh Lung vốn khéo léo bắt mắt, món này quả thực rất thích hợp.
Tô Thiếu Bạch lại nói thêm, "Việc nhuộm màu cánh hoa và tim hoa không thành vấn đề, có thể dùng nước tương cho vào để tăng thêm vị khi ăn."
Cuối cùng, chủ tiệm Vương đồng ý dùng bốn châu tệ mua phương pháp chế biến món bánh độc nhất vô nhị này. Cũng xấp xỉ số tiền lãi mà mấy người Tô Thiếu Bạch họ bán trên phiên chợ cả năm trời, dù gì mỗi tháng chỉ mở phiên chợ có vài ngày thôi. Mà phường Linh Lung thì có thể lấy lại vốn trong vòng một tháng. Hai bên đều vui vẻ. Bà cũng nói thêm, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bọn họ đến giới thiệu những món ăn mới.
Đỗ Văn chớp mắt nhìn Tô Thiếu Bạch, hắn vốn tưởng thứ đứa trẻ này muốn bán là thạch hoa quế chứ.
Quả nhiên, lúc đứa trẻ thon gầy mở miệng lần nửa, nói rằng có một hộp thức ăn nhẹ, nhưng không thể bán đứt, mà muốn phân chia với phường Linh Lung.
"Phân chia?"
"Nếu là món này thì tôi muốn ba phần tiền lời mỗi tháng." Tô Thiếu Bạch khẽ cười vươn ba ngón tay nhỏ gầy ra.
"Nhiều như vậy?"
"Chi phí làm món này khoảng ba mươi thiết tệ, nhưng có thể bán ra với giá ba đồng tệ." Ánh mặt trời thấm đượm lên gương mặt thiếu niên, vô cùng rực rỡ.