Chủ quầy là một người đàn ông gầy gò, râu đen ngắn ngủn, hai má có hơi hõm, đang khoanh tay ngồi bên kia ngủ gật, nghe vậy liền vươn thẳng người, "Đây là phù* các các tiên trưởng vẽ, phù khác nhau tác dụng cũng không giống nhau."
*chỗ này là lá bùa, trong chương trước Ngạn có ghi là lá bùa, nhưng sang chương này Ngạn lại đổi thành nguyên văn là chữ "phù", đó là vì ở chương trước Tiểu Bạch chỉ mới suy nghĩ mà thôi, chưa có hỏi, sang đến chương này thì đổi thành nguyên văn là do cho phù hợp với ngữ cảnh hơn
"Phù?"
Mới nãy đảo qua thì thấy ông ta có hơi mỏi mệt, nhưng mắt lại lóe sáng, vươn ngón trỏ có khớp xương lớn, "Cậu xem, đây là Tụ Thủy phù, đốt lên thì có thể biến ra nước chí ít cũng cỡ trăm thùng, đây là Dẫn Phong phù, đốt rồi thì có thể biến ra ngọn gió lớn thổi đến nửa canh giờ, đây là Bách Băng phù, đốt đi thì có thể biến ra trăm khối băng..."
Thật thần kỳ, nghe giống như công nghệ nén không gian đặng trữ đồ trong tương lai vậy. "Không biết có tấm phù nào có thể duy trì băng mãi mãi không? Không cần diện tích quá lớn, lớn cỡ này là được rồi." Tốt nhất là luôn giữ băng không tan, tiếc là vẫn phải có tan chảy. Tô Thiếu Bạch giơ tay chân bày tỏ ý nói độ lớn cỡ bằng cái quầy, nhưng trong đầu cậu lại nghĩ thật ra đó là tủ lạnh. Có tủ lạnh rồi, có thể giữ lâu mấy nguyên liệu nấu ăn sẽ không còn là mơ nữa. Dù sao thì lúc này, ai đó đến từ thế giới khác vẫn còn chưa biết rằng ở đây có tồn tại trữ vật* dùng không gian để lưu trữ đồ đạc.
*trữ vật: Ngạn muốn để nguyên cái này, vì theo Ngạn nhớ là khúc sau có đề cập đến cái nàyÔng chủ trầm ngâm một chút, "Cái này...phù thì không làm được đâu, phù đều dùng một lần duy nhất thôi, loại mà cậu nói là 'trận'."
"Trận?"
"Phải, trong Tứ Cực trận có Hàn Băng trận, sau khi phát động trận pháp, toàn bộ mọi thứ trong phạm vi của trận pháp đều sẽ duy trì trạng thái đóng băng, cũng chỉ có nó mới có thể đạt được yêu cầu của cậu thôi. Nếu cậu cần, ta có thể xin tiên trưởng dựa theo yêu cầu của ngươi của cậu vẽ ra độ lớn của trận pháp, có điều, bên trong trận pháp vẫn cần phải duy trì thời gian kết băng, thời gian kết băng của trận pháp thì phải xem độ mạnh yếu của linh thạch."
"Linh thạch?"
"Thông thường các trận pháp đều cần linh thạch hoặc linh lực tiên trưởng mới có thể phát động, thôn trang của cậu có phải có có xe Hạc không? Bên trong xe Hạc chính là trận pháp được phát động dựa vào linh thạch. Cậu muốn duy trì trận pháp bao lâu, thì phải cung cấp linh thạch đủ dùng cho nó bấy lâu."
"Đúng rồi, chính là cái này! Bao nhiêu tiền?" Tô Thiếu Bạch lờ mờ nhớ lại hồi đầu quả thực là có thấy Đỗ đại thúc đặt tảng đá kia lên xe Hạc, cái đó là linh thạch à? Chủ quầy này thật thông minh, hoàn toàn có thể bỏ qua mọi phạm trù kiến thức mà giải thích được ý muốn của cậu. Xem này, Hàn Băng trận nhất định chính là loại tủ lạnh tốt nhất để trữ đồ, mà linh thạch cũng tương đương với việc sản xuất năng lượng hay điện, cắt điện là không thể làm lạnh, chỉ cần nghĩ thế là có thể hiểu liền.
"Một nghìn đồng tệ. Nửa tháng sau lấy hàng."
Tô Thiếu Bạch trợn mắt, đôi mắt hoa đào chớp liên tục mấy cái, còn sợ mình nghe lầm, "Bao nhiêu?"
"Một nghìn đồng tệ chỉ là Hàn Băng trận, mỗi khối linh thạch hạ đẳng là hai nghìn đồng tệ, nếu cậu cần một cái Hàn Băng trận bằng cái quầy hàng này, một khối linh thạch hạ đẳng có lẽ có thể chi trì duy trì hơn ba tháng." Ông chủ vuốt vuốt hàm râu ngắn ngủn kia, giơ ba ngón tay.
OMG, đắt quá đi! Giá tiền này giống như đòn cảnh cáo, khiến ai đó sực tỉnh lại cái suy nghĩ vênh váo của mình. Lại sờ ba hơn ba trăm đồng tệ trong túi, vừa rồi còn tự cho là mình nhà giàu mới nổi có chút ít tài sản, giờ mới phát hiện, hình như cậu vẫn dừng lại ngắm nhìn mình trong hàng ngũ giai cấp vô sản thì phải, "Có thể bớt chút không?" Muốn ăn ngon, cậu nhất định phải cần cái "tủ lạnh" này rồi!
"Đây đều là thần vật của các tiên trưởng, sao có thể bôi nhọ giá trị bản thân của bọn họ cho được?" Vốn vẻ mặt ông chủ còn đang ôn hào, đột nhiên biến sắc, tựa hồ như đang chịu một loại nhục nhã cực kỳ lớn, nét mặt hoàn toàn đỏ lừ.
"..." Tô Thiếu Bạch bị nghẹn không nói được lời nào, hậm hực đứng bên cạnh, lần này cậu đi không đem theo châu tệ, mà coi như là có đem theo đi, cậu cũng tiếc phải chi cả phân nửa tài sản để mua một vật đắt như thế, dù sao tiền thuê nhà còn chưa có đủ mà. Cuối cùng Tô Thiếu Bạch mất mác bị mẹ Tưởng kéo đi.
Mấy quầy hàng kế tiếp đều khiến cậu chẳng có mấy hứng thú. Ba nghìn đồng tệ mới có thể một được một cái tủ lạnh hạn sử dụng ba tháng. Quá mắc! Cả người cậu tựa hồ cũng bị giá cái tủ lạnh vừa rồi đè vỡ, vẫn mãi cúi đầu.
"Ôi, bà Triệu, hôm nay tự mình đến à."
"Cũng không hẳn, mai ông nhà tôi mới xuống mỏ."
Hai thôn phụ đứng nói chuyện phiếm ven đường bỗng nhiên đánh thức bạn thợ mỏ nào đó đang lúc uể oải. Đúng rồi, đào quặng! cậu còn có phần mềm hỗ trợ là đào quặng cơ mà! Có thể thấy phẩm cấp trong phẩm cấp, mai chỉ cần đào được viêm thạch Xích phẩm, vậy là có thể nhẹ nhàng ngày kiếm vạn đồng tệ rồi! Lần sau ra chợ còn có thể đến mua tủ lạnh.
Nghĩ tới đây, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại , nụ cười lại treo trên gương mặt lần nữa. Lúc này bọn họ đang dạo ở khu vực gian hàng bán đồ nữ công và phấn son, xung quanh lan tỏa hương phấn nhàn nhạt, so với lúc đi ngang qua khu bán đồ trang điểm trong trung tâm thương mại ở kiếp trước thì nhạt hơn nhiều, mà lại rất thoải mái. Mẹ Tưởng đứng trước một quầy hàng nữ công bày bán đầy các loại tơ đủ mọi màu sắc, xem ra là muốn mua.
"Dì à, đây là...?"
"Dì muốn thêu mấy cái khăn tay, lần sau lại đem đến đây bán." Mẹ Tưởng biết cậu là tiểu quỷ, cũng không ngại ngần nói tính toán của mình cho cậu nghe. Lời này vừa nói ra giống như là gợi ý cho Tô Thiếu Bạch vậy. Không chỉ là đào quặng, cậu cũng có thể khảo sát tình hình phiên chợ, Tưởng gia không có ai có sức lao động khỏe mạnh cả, nếu là trồng trọt thì thôi cả nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng nếu là làm chút thứ để bán nói không chừng có khả năng lắm. Dù sao thì mỗi tháng cũng chỉ có bốn phiên chợ nhỏ trong ngày và một phiên chợ lớn kéo dài hai ngày, phải chuẩn bị thật kỹ, vừa lúc có thể canh thời gian trống lúc cậu xuống quặng rồi.
Cậu đem hai trăm đồng tệ nhét vào tay mẹ Tưởng, ý nói muốn tự mình đi dạo ở mấy quầy gần đó, "Dì chọn trước đi, con quay lại liền."
Có lẽ là vì người đến dạo phiên chợ đa phần là phụ nữ, vậy nên mấy quầy nữ công có không ít. Mẹ Tưởng thấy khăn thêu là nhiều nhất, phần lớn mọi người đều bán khoảng mười mấy đồng tệ, có điều đường nét cũng còn rất thô, còn có bán túi tiền, bao gối, rèm cửa, rèm cửa sổ, giá cả đa số là từ mười lăm đến một trăm năm mươi đồng tệ. Còn có cả một gian bán dây buộc tóc, ruy-băng, trâm hoa, đồ trang sức, trong đó còn có một sợi dây đeo tay màu bạc, Tô Thiếu Bạch đã quá quen với mấy món sản phẩm gia công bằng máy, nhìn cái này chế tác cũng coi như là khá tinh xảo, năm sợi dây bạc thắt cực kỳ đều tay, hai bên nút tháo còn thắt được cả hoa mẫu đơn, trong vòng có khắc tám chữ "hoa khai phú quý, tứ quý bình an"*, là một câu cầu chúc cát lợi. Lớn hơn một chút so với cổ tay của Tưởng Mạc Ngọc , qua mấy có lẽ sẽ vừa vặn. Giá chào hàng là năm mươi lăm đồng tệ. Cậu cắn răng ngã giá với chủ quầy cả nửa ngày, cuối cùng người ta cũng giảm cho hai đồng. Đến khi cậu trở lại chỗ hai mẹ con Tưởng gia, mẹ Tưởng cũng vừa vặn trả xong tiền.
*hoa khai phú quý, tứ quý bình an: hoa nở thì giàu sang, bốn mùa đều bình anĐi hơn phân nửa chợ, chợt thấy mặt trời càng lúc càng lên cao, rổ cũng đầy đủ những thứ cần mua, mẹ Tưởng mang theo hai đứa trẻ gần như không nhúc nhích nổi ôm gạo và mì trở về xe chỗ buộc xe lừa của Lý gia. Trong nhà còn bột nếp, mẹ Tưởng không mua thêm, còn bột mì thì khiến Tô Thiếu Bạch phải mất rất nhiều công sức mới tìm được, thì ra chỗ này người ta không gọi là bột mì mà là sinh phấn, cậu còn tiện thể mua luôn một hũ dầu hạt cải*. Mà một hũ này cũng phải chừng nửa cân, giá chào hàng cũng là mười tám đồng tệ, là hàng vô cùng quý giá.
*dầu hạt cải: dầu thực vật, Ngạn muốn để từ nay cho phù hợp với ngữ cảnh xuyên không của Tiểu BạchKhông ngờ bọn họ lại là người về cuối cùng, vợ chồng Lý gia và phụ nhân Thẩm gia kia đã mua xong và tụ tập lại rồi. Thấy rổ của ba người đầy ắp đồ, rồi lại nhìn hai tay gạo và mì của Tô Thiếu Bạch, phụ nhân Thẩm gia kinh hãi, "Ồ, mua nhiều đồ vậy sao?"
Mẹ Tưởng có chút xấu hổ, gật đầu không nói gì. Tô Thiếu Bạch yên lặng ngẩng đầu nhìn trời một cái, đi chợ không mua đồ chứ mua gì hả trời? Rõ ràng cái rổ trên tay bà cũng đầy ngập đồ, còn ngạc nhiên cái gì chứ? Thế nhưng cậu không biết, bởi vì rất nghèo nên từ trước đến nay mẹ Tưởng luôn tính toán tỉ mỉ, bình thường tới lui mấy phiên chợ cũng chỉ vờ mua non nửa rổ. Hôm nay chủ yếu là do có cậu đến cùng nữa, ngay cả gạo và mì cuối cùng cũng mua, mà theo ý cậu thì phải có gạo và mì, mấy cái này lúc nào cũng ăn nên không thể không thiếu.
Vợ Lý gia nở nụ cười ấm áp, chuyển đề tài, "Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta bây giờ về ngay hay là ăn xong rồi về?"
"Thôi về đi, ông nhà ta vẫn còn chờ ta về làm cơm đó." Phụ nhân Thẩm gia ngỏ ý đầu tiên.
Mẹ Tưởng cũng gật đầu, lúc này trở về vừa vặn làm bữa trưa.
Bởi vì mấy nhà mua không ít đồ, trên càng xe lừa lại đâm ra chen chúc. Trong đó còn có một cái l*иg tre, bên trong là mười mấy con Lý gia mua về. Tô Thiếu Bạch vỗ đầu một cái, ngu thật! Đúng là nông cạn mà, sao không ra mua mấy con gà hay là heo gì đó về nhà nuôi chứ. Bọn họ vẫn chưa dạo đến chỗ bán gia cầm gia súc nên cậu cũng chỉ mới nghĩ được đến đồ ăn mà thôi.
Tưởng Mạc Ngọc thèm ăn, đòi mẹ Tưởng mở túi giấy dầu ra cho bé ăn bánh.
"Rửa tay trước đã." Tô Thiếu Bạch lấy ống trúc đựng nước ra, đặt bàn tay cô bé ra ngoài càng xe, giúp bé rửa tay.
Phụ nhân Thẩm gia rảnh quá nói một câu, "Tưởng gia, cháu ngoại trai của bà thật có ý tứ nhỉ."
"Đành chịu thôi, nhà nó có nhiều quy củ lắm, từ nhỏ đã vậy rồi." Mẹ Tưởng không mềm không cứng trả lại một câu, trong câu nói mơ hồ ám chỉ nhà của Tô gia không phải nhỏ, phụ nhân Thẩm gia cũng không ngốc, không mở miệng nói lại gì nữa. Tưởng gia nghèo như vậy không có nghĩa là nhà họ hàng nghèo, mà mặt mũi cháu ngoại trai của bà lại tuấn tú giống như tiên trưởng vậy, có khi xuất thân quả thực là vậy không chừng. Xem ra mấy món đồ hôm nay cũng do chính cháu ngoại trai bà mua, thảo nào nhiều đến vậy. Bà liếc mắt nhìn Tưởng Mạc Ngọc đang ăn vui vẻ miếng bánh táo đỏ, trong bụng cũng chỉ có thể âm ẩm thầm đố kỵ mà thôi.
Đến cổng tây của thôn, mẹ Tưởng suy nghĩ rồi đưa sáu đồng tệ cho vợ Lý gia, nhưng lại bị từ chối. Bà biết tình hình của Tưởng gia, bèn bảo đây chỉ là tiện đường thôi.
Phụ nhân Thẩm gia cũng lấy ra lấy ra ba đồng tệ nhét vào trong tay bà, nói trông rất là thành thật, "Ây dà, Lý gia, bà đã thu thì thôi lấy đi, ba người trả hai phần tiền bà cũng đừng chê ít, dù sao cũng là trẻ con mà."
Nghe bà nói như thế, vợ Lý gia bèn không nói nữa, nếu không nhận thì chính là chê ít rồi. Người lớn ba đồng, trẻ con ba đồng, cùng sống với nhau, phí xe cũng chỉ là một cách nói thôi, mẹ Tưởng đưa cũng là hợp tính hợp lý rồi còn gì. Nhưng mà xe lừa Lý gia dù có lớn, chở một người lớn vẫn tốt hơn là hai đứa trẻ nhiều. Mẹ Tưởng bị lời này của phụ nhân Thẩm gia chọc trúng, đỏ mặt cúi đầu dọn đồ rồi mang hai đứa trẻ xuống xe. Tô Thiếu Bạch yên lặng theo sau bà, trên đời này, sắc nhất không phải là dao thái đồ ăn, mà chính là miệng đàn bà nha!
Về đến nhà, mẹ Tưởng thu xếp đồ đạc, Tô Thiếu Bạch ở cạnh cũng lấy xương giò heo ra rửa sạch rồi đập ra. Tưởng Mạc Ngọc không cần phải đến giúp đỡ, liền bị cậu bắt đi tưới rau.
Cậu đập xong xương giò heo rồi cho vô nồi rửa cho bớt máu và cặn đi, rồi thêm gừng và rượu, rồi lại cho vào nồi lần nữa, bắt lửa lên hầm, nước vừa lúc sắp bốc hơi, cô bé bưng bí đao và khoai tây đã rửa xong qua trước mặt cậu đặng lấy công. Mặc dù vỏ bí đao được gọt sạch rồi nhưng mà phần thịt trong đó cũng theo đó mà lỗ chỗ khắp nơi, cái này là do cô bé dùng mấy cái móng vuốt nhỏ của mình ra sức nặn. Tô Thiếu Bạch dở khóc dở cười rửa nước lần nữa, tiện đem củ cà rốt mà bé bỏ lại cũng rửa luôn.
Đến khi nồi nước hầm xương sôi lục bục, cậu học theo cách của mẹ Tưởng, hạ lửa trong lòng bếp, chuyển sang lửa nhỏ để tiếp tục hầm. Khoai tây cà rốt ớt xanh toàn bộ cắt sợi, bí đao cắt khoanh, sợ chỉ ăn canh giò heo thì ngán, cậu quyết định xào luôn ba loại rau củ kia. Canh đến giờ rồi, lại cho bí đao vào canh xương, thêm muối, trong tủ còn mấy cái bánh ngô chay, cậu cũng lấy xuống rồi đặt lên một cái khay, tiện thể làm nóng luôn.
Đợi đến khi cậu xào xong rau củ, canh xương cũng nấu xong rồi.
Mẹ con Tưởng gia lại tiếp tục bị bàn đồ ăn cậu bưng lên bắt làm tù binh lần nữa, khoai tây sợi vàng ươm, cà rốt sợi cam tươi, ớt xanh sợi xanh biếc, chỉ đơn giản là làm chung với nhau, vậy mà nhìn màu sắc lại vô cùng đẹp mắt. Mùi thơm từ canh bí đao hầm giò heo [1] cũng đậm đà đến mức khiến cho Tưởng Mạc Ngọc phải hít mũi mấy cái. Mẹ Tưởng cảm thấy không đúng lắm, trong lòng thấy kỳ lạ, đứa trẻ này cũng biết làm đồ ăn sao? Chẳng lẽ gia đình nó có người làm nghề đầu bếp? Nhưng mà thực ra thì thèm ăn chính là động lực lớn nhất, một kẻ tham ăn thì càng chú trọng vấn đề làm thế nào để ăn ngon, chủ động làm chính là cách tuyệt vời nhất để làm ra mấy món ăn ngon.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Tô Thiếu Bạch báo cáo qua cho mẹ Tưởng, rồi sớm chạy ra bờ suối mà thiếu niên hôm qua căn dặn. Ăn uống no đủ, dư vị tuyệt vời của canh bí đao hầm giò heo và tủy heo vẫn còn lưu lại, cậu liền nghĩ đến chuyện đem tất cả mấy thứ này ra cho thiếu niên kia, tâm tình tốt khiến cậu quyết định là có ơn tất phải báo, mà một hồi nữa cũng phải có thái độ thích hợp với tiên trưởng mới được.
.
oOo
Chú thích:[1] Canh bí đao hầm giò heo: hay còn gọi là canh bí đao hầm xương, là một món ăn giúp thanh nhiệt và bồi bổ cơ thể, hình minh họa ở bên dưới.