Hai người tới Ngô Lương có ý nghĩa gì với trấn Bạch Tố, không cần nói cũng biết. Thực ra thì Thượng Quan Phù nói tách ra đúng là một cách tốt, nhưng tiếc thay tu sĩ Nguyên Anh kỳ cậu đây lại là một Chú Kiếm sư vô dụng có trị số tấn công thấp tủn, dù có linh khí phẩm cấp cao hỗ trợ thì lúc thực sự đánh nhau cũng chẳng kiên trì được bao lâu, kiểu gì cũng chẳng bằng một nửa thực lực của kim chủ đại nhân. Mà nếu có luôn cả Sữa Bò và Bạch Chuẩn phối hợp, liệu chúng nó có thể tạo được hiệu quả một chọi một ngàn như Nam Cung Hạo làm tối qua không?
"Thượng Quan gia đúng thật là không có chút manh mối nào về nguyên nhân vì sao dị thú vây công Tần Châu sao?" Nam Cung Hạo đột nhiên chuyển đề tài, ánh mắt sắc bén, lời nói sắc sảo.
"Cái này..." Vẻ mặt Thượng Quan Phù còn chật vật hơn khi nãy, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Được." Nam Cung Hạo hiểu rõ mà nhẹ nhấc cằm, bâng quơ đánh mắt sang đầu bếp nhỏ đang ngẫm nghĩ gì đó, "Chúng ta sẽ xuất phát vào giờ Thân, tới Ngô Lương." Xem ra Thượng Quan gia quả thật có manh mối nguyên nhân sự việc, nhưng không tiện nói cho người ngoài.
"Cảm tạ đạo huynh!" Mày râu Thượng Quan Phù khẽ rung, thở phào một hơi, cúi người hành lễ với Nam Cung Hạo. Có hai người họ tới trước, Ngô Lương tất sẽ không sao nữa, "Thù lao tối qua lão phu sẽ nói đệ tử chuẩn bị cho xong, mang tới cho hai vị trước khi xuất phát."
Có được lời hứa của Nam Cung Hạo, Thượng Quan Phù vội vã rời đi, tình hình ở trấn Bạch Tố còn cần phải sắp xếp lại lần nữa mới ổn.
"Thực ra..." Thấy Thượng Quan Phù đi mất rồi, Tô Thiếu Bạch đánh mắt sang Nam Cung Hạo dò hỏi, cậu rất muốn tận hết sức mình giúp đỡ người ở đây. Sau những cảnh hung tàn tối qua đã thấy, bất kỳ nơi nào nếu bị dị thú vây công, e rằng khắp chốn đều là thây người, trăm họ lầm than.
Mơ đi! Nam Cung Hạo nhướng cao mày kiếm, muốn ở lại thì cùng ở lại, muốn đi thì cùng đi, lỡ em gặp chuyện gì ai chịu trách nhiệm hả?
Tiếc thay mình lại chỉ là một nhân viên hậu cần. Tô Thiếu Bạch đối mặt với Nam Cung Hạo một hồi, cuối cùng cam chịu mà gục đầu, cậu có thể rèn kiếm rất chi là chuyên nghiệp, nhưng chém dị thú, đúng là hổng dám chắc thiệt mà.
"Ca, chúng ta đi chung với ca tới Ngô Lương nhé?" Tưởng Mạc Ngọc kéo cánh tay cậu, âu sầu đề nghị.
"Muội dù gì cũng là người của Điểm Mặc phái, vẫn nên bàn lại với vị sư huynh kia của muội đi, xem thử ý của hắn rồi hẵng hay." Đầu bếp nhỏ vỗ mu bàn tay nàng, nói thật thì để Tưởng Mạc Ngọc ở lại Bạch Tố, cậu có hơi lo lắng. Nhưng hiện tại quá gấp, không kịp luyện chế phi kiếm cho Tưởng Mạc Ngọc, cậu đành phải tìm hai thanh phi kiếm Hoàng phẩm hệ hỏa và hệ thủy trong nhẫn trữ vật, đưa tạm cho nàng.
"Hoàng phẩm?" Tưởng Mạc Ngọc kinh hỉ quan sát phi kiếm trong tay.
"Muội dùng tạm cái này đi, bữa nào đổi lại cái tốt hơn cho muội." Tô Thiếu Bạch hết cách rồi, mấy cái này đều là những thứ cậu luyện chế trong lúc luyện tập trước Đại hội Bách Khí, phẩm cấp không tệ, hệ nào cũng có, tiếc cái là không có thần thông. Xem ra cần phải bớt chút thời gian rèn cho nàng một thanh phi kiếm hệ kim hỏa dùng chung mới được.
Không ngờ rằng mình cũng có phần, Đỗ Kiếm Thu áng chừng thanh phi kiếm hệ thủy trong tay, mặt mày ra chiều hơi khó hiểu, chẳng phải Chú Kiếm sư chỉ có thể luyện chế phi kiếm một hệ duy nhất thôi à?
Ngẫm một lát, Tô Thiếu Bạch lại lấy ra hai tín phù hình lá vàng, đưa cho Tưởng Mạc Ngọc, "Lỡ như gặp nguy hiểm thì xé lá phù này để ca biết." Cái này là tín phù của Nam Cung Hạo, tốc độ nhanh hơn với cái của Bác Sơn phái. Chân mày Nam Cung Hạo hơi nhướng, thôi thì đành vậy.
Tưởng Mạc Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cất kỹ hai lá tín phù vào trong túi trữ vật treo bên hông. Tô Thiếu Bạch cúi đầu tìm kiếm một hồi, sau cùng lấy ra một vòng trữ vật có họa tiết mây cuộn, cậu luyện chế trữ khí cũng bình thường, nhưng tốt hơn túi trữ vật một chút. Cô bé cầm vòng tay lật qua lật lại ngắm nghía hồi lâu, xem chừng còn thích hơn cả thanh phi kiếm vừa rồi. Đầu bếp nhỏ chớp chớp mắt, mấy cô gái quả nhiên vẫn thích mấy thứ lấp lánh thế này hơn.
Tưởng Mạc Ngọc và Đỗ Kiếm Thu rời khỏi không lâu, thì Thượng Quan Phù đã phái Thượng Quan Minh Cẩn tới đưa một túi trữ vật màu vàng nhạt, bên trong chứa linh thạch, thù lao tối qua, và rất nhiều linh châu dị thú. Trong đó có một hạt châu màu trắng bạc lớn cỡ nắm tay và hơn mười hạt châu màu vàng, lấp lánh chói mắt, xem ra là của con Lôi Cốt thú đó.
"Mấy cái này em cầm đi." Nam Cung Hạo ném mấy viên linh châu màu vàng và trắng bạc cho Tô Thiếu Bạch, rồi bỏ túi trữ vật vào trong vòng trữ vật của mình.
Vừa hay, Chiếu Dạ thú là dị thú hệ kim, có thể dùng khảm trên phi kiếm của Tưởng Mạc Ngọc, Tô Thiếu Bạch cầm viên linh châu này nhìn một lát, xác định được chốn đến của chúng.
Trấn Ngô Lương cách trấn Bạch Tố không xa, Xích Tiêu bay chưa tới hai canh giờ đã tới nơi. Diện tích nơi này lớn gần gấp đôi Bạch Tố, có hình vuông gọn gàng, bốn phía đều có một cửa thành, bên ngoài cửa thành là một Ủng thành [1] hình cung tròn bao bọc che chắn. Người của Thượng Quan thế gia đã được Thượng Quan Phù truyền tin từ lâu, có mười mấy đệ tử đứng trên tường thành trông ngóng mãi thôi. Vừa thấy Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch thì cung kính dẫn hai người tới phủ đệ của Thượng Quan gia trên trấn.
Huynh trưởng của Thượng Quan Phù là Thượng Quan Khiêm, trông qua còn trẻ hơn so với em mình, tu vi đã là trung kỳ Kim Đan. Có vẻ như đã bị thương do trận vây công của dị thú tối qua, mặt mày tái nhợt, chỉ ngồi trên giường không thể đứng dậy được, lúc nói chuyện với họ thường xuyên thở dốc ho khù khụ.
"Tính cả hai vị, tối nay tại tường thành trấn này có cả thảy mười hai vị tu sĩ trấn giữ, tại hạ và tại hạ và một vị Thể tu nữa là sơ kỳ Kim Đan, những người còn lại có bốn người hậu kỳ Trúc Cơ, bốn người trung kỳ Trúc Cơ." Người dẫn cả hai đi xem xét tường thành có tên là Thượng Quan Trục Phong, dáng vẻ lịch sự nhã nhặn, xem chừng có địa vị không thấp trong Thượng Quan gia. Cửa đông là nơi mỗi đêm bị dị thú tấn công dữ dội nhất của trấn Ngô Lương, Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch đương nhiên cũng bị sung vào nhóm tu sĩ trông giữ cửa đông tối nay.
Nam Cung Hạo gật đầu, nghe qua thì rõ ràng lực lượng phòng thủ của trấn Ngô Lương nhiều hơn so với Bạch Tố, theo như lời của Thượng Quan Trục Phong, nếu tối nay dị thú lại tiếp tục tập kích, thì sẽ là ba đêm liên tục chúng tấn công nơi này.
Tô Thiếu Bạch đứng bên bờ tường nhìn xuống, xung quanh lặng im như tờ, liệu rằng hai canh giờ nữa cảnh tượng nơi đây sẽ như thế nào? Rốt cuộc thì vì sao mấy con dị thú ấy lại chạy tới đây?
Bầu trời đằng xa bỗng xuất hiện một đóa sen năm cánh màu hồng phấn, cực kỳ rực rỡ trong bóng đêm tăm tối. Tô Thiếu Bạch quay đầu trầm ngâm, cái phi khí này hình như quen lắm á.
"Cha!" Một nữ tu áo trắng cổ bạc trông xinh xắn đứng trên đó, bên tai là dây tua màu vàng mềm mại đong đưa.
Thượng Quan Linh! Tô Thiếu Bạch bất giác trông sang Nam Cung Hạo. Hai người họ có phải gặp năm hạn không vậy trời? Đi tới đâu cũng gặp người có thể bóc mẽ cả hai thế này.
"Con trở về làm gì hả?" Thượng Quan Trục Phong nhíu mày, hơi lo lắng, "Nhân lúc giờ còn có đi được, mau trở lại Bác Sơn phái đi!"
"Cha! Cho dù con không thể đánh dị thú, nhưng giúp luyện chế vài món linh khí cũng được mà." Thượng Quan Linh cất phi khí hình hoa sen lại, đứng trên tường thành, trông thấy Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch đứng cạnh Thượng Quan Trục Phong thì không khỏi bất ngờ, "Sao hai người lại ở đây?"
"Ba người biết nhau à?"
Thượng Quan Trục Phong nhìn con gái nhà mình, nàng là Chú Kiếm sư, trước giờ đều mốc meo trong Bác Sơn phái tu luyện Khí hỏa, sao lại biết tán tu chứ?
"Từng gặp nhau trong Bà Sa Kính Thiên." Cuối cùng thì bây giờ cậu cũng đã hiểu ý nghĩa thế nào là 'Một lời dối gian phải dùng trăm câu gian dối để đắp vào' rồi! Tô Thiếu Bạch nháy mắt liên hồi với Thượng Quan Linh, ê bà nội, làm ơn đừng có nói hớ nha má!
Mặc dù Thượng Quan Linh khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp, "Phải, khi đó là hai người họ đã cứu mạng con." Nam Cung Hạo muốn ẩn họ giấu tên tới giúp đỡ Thượng Quan thế gia nhà họ à?
"À, hôm nay hai vị đạo huynh đây cũng tới giúp đỡ Thượng Quan thế gia tới giúp chúng ta. Không nói mấy cái này nữa, con tức khắc quay về Bác Sơn phái cho cha!"
"Cha, con không đi!"
"Phải đi!"
"Cha, lần này chắc chắn do môn phù gây ra!"
"Nhảm nhí!" Thượng Quan Trục Phong hung dữ quát, tay phải giơ cao, suýt nữa là vung tay tát lên mặt Thượng Quan Linh.
Môn phù? Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Thượng Quan Linh biết chuyện gì đó à?
"Trưởng lão! Lại có thêm tu sĩ Kinh Loan phái tới ạ." Một đệ tử Thượng Quan gia gấp gáp chạy qua bẩm báo.
"Tu sĩ Kinh Loan phái?"
"Hắn nói hắn tên là Tống Như Tùng."
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt hai cha con nhà Thượng Quan đều có chút kỳ lạ, Thượng Quan Trục Phong thở dài, thu tay phải lại, mặt mày mỏi mệt, nhìn sang Thượng Quan Linh mà rằng, "Giờ con đưa hai vị đạo huynh đây vào trong nhà ngồi một lát, đợi chút nữa thư thả rồi trở về phòng, khi dị thú vây công thì không được đi đâu hết."
Thượng Quan Linh gật đầu, cho phép nàng ở lại là được hết.
"Hai vị đạo huynh, thật là không khéo, tại hạ phải ra gặp một người bạn, vừa rồi lão phu đã nói cho hai vị tình hình cơ bản của tường thành phía đông, giờ vừa hay trở về nghỉ trong chốc lát?"
Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch đương nhiên không có ý kiến gì, bốn người bèn cùng quay về phủ đệ Thượng Quan gia.
"Không được nói bậy đó nghe chưa." Trước khi tách ra, Thượng Quan Trục Phong kéo tay Thượng Quan Linh lại, khẽ khàng dặn dò.
[Truyện chỉ được đăng trên W.o.r.d.p.r.e.s.s Tiêu Tịch Lâu và W'a't't'p'a'd tieutichlau (Tiêu Tịch Lâu), những nơi khác đều là reup chưa có sự cho phép]"Nói đi, các ngươi sao vậy ở nơi này?" Thượng Quan Linh đóng cửa cửa sảnh, xoay người trước ôm lấy cục lông Sữa Bò □□ một cái lần, sau đó liền bắt đầu bức cung.
"Chúng ta chính là định xuất môn lịch lãm, vừa lúc nhận được Thượng Quan gia tuyên bố nhiệm vụ, liền đuổi tới xem một chút. Ngươi cũng biết, ta vừa mới tấn thăng làm Thanh phẩm, xuất hiện ở nơi này dù sao có chút không có phương tiện, đơn giản liền nặc danh đến giúp đỡ rồi." Tô Thiếu Bạch cao giơ hai tay, vội vàng toàn bộ nói rõ ràng.
Thượng Quan Linh khoanh tay bĩu môi, "Thật?"
Nam Cung Hạo việc không liên quan đến mình dạng cầm chén trà, khẽ hớp chậm phẩm.
"Đương nhiên là thật, lại nói, chúng ta có thể có cái gì tốt mưu đồ?" Tô Thiếu Bạch còn kém chỉ thiên thề.
Thượng Quan Linh thở dài, đi vòng qua ở bàn bên ngồi xuống, sắc mặt có chút ưu sầu, "Ta ngược lại hi nhìn các ngươi là có mưu đồ."
"Sao vậy, ngươi còn hy vọng ta là tới tháo dỡ các ngươi Thượng Quan gia đài?"
"Chỉ bằng ngươi?" Thượng Quan Linh sẩn tiếu, sóng mắt hơi đổi, liếc mắt không đếm xỉa đến Nam Cung Hạo, muốn dỡ bỏ cũng là vị kia ra tay đi. Nghe nói, Nam Cung Hạo đã là Hóa Thần kỳ tu vi, Thượng Quan thế gia tu vi hiện tại tu vi cao nhất vị lão tổ kia, cũng chỉ có Nguyên Anh hậu kỳ, hiển nhiên không phải Nam Cung Hạo đối thủ.
"Ngươi ta hà tất đồng môn tương tàn?" Tô Thiếu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ đều là Chú Kiếm sư, năm mươi bước cười một trăm bước cái gì có cái gì cảm giác thành tựu không?
"Được rồi được rồi, coi như ta sai." Thượng Quan Linh cho hắn rót chén trà, "Ngươi sẽ không cái gì muốn hỏi ta?"
"Đương nhiên là có, Thượng Quan gia lần này mười hai trấn bị dị thú vây công, ngươi có phải hay không biết nguyên nhân?" Tô Thiếu Bạch biết Thượng Quan Linh tính tình, đơn giản nói trắng ra.
"Liền không thể là đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống?"
Tô Thiếu Bạch khơi mào bên cạnh lông mi, "Cũng có thể. Chỉ là chuyện này quá kỳ hoặc, Tần Châu mười hai trấn gần như cùng lúc đó chịu đến dị thú công kích, đêm qua chúng ta lại tận mắt chứng kiến qua dị thú vây công cái loại này không muốn sống tư thế. Thượng Quan thế gia ở chỗ này kéo mấy đời, đối với các nơi tình trạng hẳn là đều rất tinh tường, sự tình phát sinh đã sấp sỉ một tháng, nếu nói không có nửa điểm manh mối, thực sự rất khó tin. Hơn nữa, ta mới vừa nghe được ngươi nói môn phù cái gì?"
Thượng Quan Linh mâu sắc chớp động, mỉm cười, dùng ngón tay trỏ cuốn lên bên tai này lau tua cờ,"Ngươi nếu như bằng lòng ta một cái điều kiện, ta liền đem biết đều nói cho ngươi."
"Ngươi như thế tin tưởng chúng ta?" Nam Cung Hạo vuốt vuốt trong tay không rơi tô trà lài ngọn đèn, mâu sắc lợi hại đảo qua Thượng Quan Linh khuôn mặt.
"Ta tin vào hai mắt của mình, lúc đầu ở Bà Sa Kính Thiên, ta là có thể nhìn ra ngươi là cái gì người như vậy." Thượng Quan Linh ánh mắt sáng quắc cùng Nam Cung Hạo nhìn nhau.
"Ta chỉ có thể ở giữ gìn ở mình và hắn, đồng thời không phải liên quan đến Nam Cung thế gia điều kiện tiên quyết trợ giúp ngươi." Nam Cung Hạo dùng xuống ba điểm một cái Tô Thiếu Bạch phương hướng, cuối cùng tỏ thái độ.
"Ta chỉ muốn hai vị đem hết toàn lực bang Thượng Quan thế gia vượt qua cửa này!" Thượng Quan Linh mi tâm khẩn túc, nhìn phía Tô Thiếu Bạch, sau đó lại rơi vào Nam Cung Hạo trên người. Mới vừa rồi minh diễm phi phàm trên mặt hiện lên lau bi thương thần sắc.
"Đến cùng chuyện như thế nào?"
"Kỳ thực, ta biết cũng không nhiều." Thượng Quan Linh xử lý tóc mai phương mới mở miệng, "Ta cảm thấy được, những thứ này dị thú chắc là tới đoạt môn phù."
"Môn phù?"
"Đối với. Tựa như các ngươi biết, Thượng Quan thế gia chủ yếu căn cơ, đều ở đây kỳ nham và Tần Châu cái này hai nơi, đồng thời đã sinh sôi nảy nở đã ngoài ngàn năm. Truyền thuyết ta Thượng Quan thế gia tổ tông trước đây lại chọn nơi đây, liền là bởi vì nơi này có chỗ "Linh môn", bảo vệ linh môn, liền có thể phúc trạch tử tôn đời sau. Môn phù truyền thuyết là năm đó Thượng Quan thế gia tổ tông từ linh môn bên trong mang ra ngoài giống nhau trấn trạch bảo bối. Kỳ thực chính là Tôn không đủ cao hai thước thạch Đỉnh, dửng dưng cung ở Thượng Quan thế gia Bạch Đầu Cốc trong từ đường, Thượng Quan gia người hầu như ở trên hương lúc đều gặp. Nhưng môn phù đến cùng sao vậy dùng, chỉ có chúng ta Thượng Quan thế gia mỗi một thời đại gia chủ mới biết được. Thời gian dài, đại gia cũng đều cho rằng, "Linh môn" cái gì, chính là một truyền thuyết mà thôi. Không nghĩ tới, năm ngoái cuối năm, có người trộm đi môn phù. Môn chủ phái người chung quanh truy tra, đều không có tin tức. Thẳng đến tháng trước, Bạch Đầu Cốc sau núi liệt xuất đạo mấy trăm trượng sâu cống ngầm, Thượng Quan gia hai vị trưởng lão ở tham Câu thời điểm phát hiện thất lạc môn phù."
"Môn phù bây giờ đang ở nơi nào?" Nam Cung Hạo nhướng mày. Thượng Quan Linh đang ở Bác Sơn phái, biết lại không có chút nào thiếu. Nàng nói xem ra giống như là Thượng Quan thế gia cơ mật, nếu quả thật muốn tra, nhưng cũng cơ bản đều có thể tra được.
"Tìm về môn phù sau khi, trước sau qua tay qua hai vị trưởng lão đều chết bất đắc kỳ tử mà chết, tra không ra nguyên nhân. Người trong tộc đều nói môn phù dính huyết sát, không đồng ý giữ cửa Phù lại đặt ở Bạch Đầu Cốc. Vì để tránh cho môn phù lại bị trộm đi, gia chủ liền làm cho các trưởng lão đem thạch Đỉnh chia làm giải khai mười hai khối, ở Tần Châu mười hai trấn mỗi bên thả một khối. Tại nơi sau khi, liền đã xảy ra dị thú vây công Tần Châu mười hai trấn tin tức."
"Ngươi nói mười hai bên trong trấn đều có một khối môn phù?" Tô Thiếu Bạch nhếch nhếch miệng, đúng rồi, cái này đích xác có khả năng nhất là dị thú tới mười hai trấn vây tập kích nguyên nhân.
"Đối với."
"Có thể là dựa theo ngươi nói, nó trước liền phóng ở Bạch Đầu Cốc, không phải chuyện gì cũng không có không?"
"Điểm ấy ta cũng không rõ ràng lắm. Cho nên ta mới nói biết cũng không nhiều, hơn nữa, ở trên nói, rất nhiều cũng là ta biện góp và suy đoán. Các ngươi cũng biết, dù sao, mấy năm nay không ở trong nhà, có chút tin tức không có như vậy linh thông. Ta có thể tiếp thu trong tộc bất luận cái gì an bài, chỉ là sợ cha ta giống như hai vị kia trưởng lão giống nhau, đột nhiên mạc danh kỳ diệu qua đời." nhắc tới"An bài" hai chữ, Thượng Quan Linh thần sắc trở nên có chút buồn bã.
"An bài?" Tô Thiếu Bạch không biết sao, liền nhớ lại vừa rồi thượng quan phụ thân, nữ nhi nghe được Kinh Loan phái vị kia tu sĩ tên, vi diệu sắc mặt.
Có chút ước ao trông coi Nam Cung Hạo, Thượng Quan Linh lại nói, "Sinh tại thế gia, hạnh cũng không hạnh. Nếu như giống như Nam Cung Hạo, Phượng Nhị như vậy kỳ tài ngút trời, bị toàn cả thế gia dựa vào, tự nhiên có thể tùy ý làm bậy, dù cho phản xuất thế gia, cũng không có người có thể có hai lời. Nếu như như ta đây vậy, tư chất bình thường, lại là nữ tử, liền chỉ phải làm từng bước nghe được gia tộc sai phái, làm miếng nghe lời quân cờ."
Dựa vào thế thế lực của nhà, liền muốn vì thế gia tận lực. Tô Thiếu Bạch không khỏi trầm mặc, loại chuyện như vậy, há cho ngoại nhân xen vào.
Thượng Quan Linh sáng sủa cười, mang theo chút tuyệt vọng, "Thượng Quan thế gia gia huấn là, không phải nuôi người rảnh rỗi."
Nam Cung Hạo trông coi nàng, đột nhiên nói, "Nam Cung gia gia huấn là, không nên phế vật."
Đại lục Đông Hoàng thế gia đều rất biếи ŧɦái! Thảo nào nuôi người đi ra ngoài đều như thế khó chơi! Nghe xong hai nhà này gia huấn, Tô Thiếu Bạch yên lặng ở trong lòng tổng kết nói.