Nam Cung Hạo, y chắc chắn là vị Kiếm tu thiên tài ký khế ước với ca nàng trong lời đồn. Tưởng Mạc Ngọc kinh ngạc nhìn y, mắt sáng rỡ, đầy vẻ sùng bái. Nàng nhớ ra y rồi, hồi trước lúc Tô Thiếu Bạch quay về thăm trấn Thanh Thủy, chính y đã đi cùng ca, trong ký ức mờ nhạt của nàng chỉ có bóng người lạnh lùng như băng, khí tràng mạnh mẽ.
Mà bóng người cầm áo tím cầm kiếm đỏ trước mắt này, ngoài kiếm khí ngang tàng mạnh mẽ, đến cả điều khiển mũi kiếm cũng cực kỳ xuất sắc, tinh diệu không thôi, không chừa chút khe hở hay đường sống nào, đây có phải chính là cái mà người ta gọi là người kiếm hợp nhất không? Khắp thiên hạ hiện nay, có được mấy vị Kiếm tu có thể đạt tới cảnh giới đó chứ? Dù sư tôn đại nhân của mình có tới đây, cũng không thể ung dung tùy ý tiêu diệt mười mấy Chiếu Dạ thú và Lôi Cốt thú thế này. Trước kia mấy sư huynh có hay truyền tai nhau, khi nhắc tới Nam Cung Hạo là rõ ràng tỏ vẻ rất là hâm mộ, khi đó nàng vẫn chưa tin lắm, giờ chứng kiến mới nhận ra thiên tài Kiếm tu xuất sắc nhất thiện là có phong thái thế nào, ca nàng đúng là biết chọn người mà!
Dị thú dưới tường thành bị mùi máu tươi kí©h thí©ɧ, càng điên cuồng lao tới tấn công bóng người màu tím ấy, trong chớp mắt đã nhấn chìm y.
Tô Thiếu Bạch vội vàng đạp đạp chân trước Sữa Bò, còn không mau lên giúp hả? Sữa Bò chăm chú nhìn dưới thành, uất ức rụt về bên cạnh, nãy Kiếm tu đại nhân mới nói đó, không cho nó xuống dưới mà! Bảo vệ chủ nhân là đủ rồi.
"Đạo huynh cẩn thận." Thượng Quan Phù là người đầu tiên bừng tỉnh lại, điều khiển phất trần đánh trúng con dị thú cao nhất.
Tưởng Mạc Ngọc hất Đỗ Kiếm Thu ra, định bụng nhảy ra ngoài tường giúp Nam Cung Hạo. Đỗ Kiếm Thu cười khổ níu nàng lại, đợi đã nào, người ta đâu có cần bọn họ giúp đâu, giờ mà chạy tới, sợ còn bị cho là gây phiền nữa đó.
Quả nhiên, chỉ lát sau, luồng sáng đỏ phóng ra, khí phách hiên ngang, hào khí ngút trời, Xích Tiêu dấy lên sương mù đẫm máu lần nữa, khiến cho cả đám dị thú tụ lại gào lên bỏ chạy tứ tán, tình hình bên dưới thành đảo ngược trong nháy mắt.
Vị tên Kiếm tu của Điểm Mặc phái cũng thả người bay xuống, nhảy vào trong bầy dị thứ bên dưới, "Xuống dưới giúp đỡ!"
Tưởng Mạc Ngọc vùng khỏi đuổi theo, Đỗ Kiếm Thu theo sát đằng sau, hai bóng người áo xanh như mảnh lá xanh mướt bay lượn trong gió xuân, nhẹ nhàng mà linh hoạt.
"Gϊếŧ!" "Gϊếŧ!" Mấy tu sĩ còn lại cũng bừng tỉnh lại, ồ ạt nhảy ra khỏi trận pháp bảo vệ.
"Chuẩn bị, bắn!" Mấy binh sĩ đứng trên đầu tường cũng vực dậy sĩ khí, giơ cung tên lửa có linh phù lên, bắn chết mấy dị thú bay lên đâm vào trận pháp bảo vệ giữa không trung.
Tô Thiếu Bạch nhìn kim chủ đại nhân đầy uy phong chém gϊếŧ dị thú dưới thành, lén lút lấy Vô Ảnh cung ra, giơ cung lên, kéo tên, nhắm vào dị thú sáu chân kỳ quái cạnh Tưởng Mạc Ngọc, không cho xuống tường thành thì dùng tên linh khí giúp đỡ chắc cũng không sao đâu hén? Sữa Bò và Bạch Chuẩn đứng cạnh cậu cũng hăm hở ra mặt. Nam Cung Hạo liếc người nào đó đứng trên tường thành đang tự cho là chẳng ai thấy cả, khẽ mỉm cười trông dáng vẻ đắc ý của cậu, xem ra đầu bếp nhỏ lúc nào cũng ức chế chuyện cơ thể mình nhận được lại là Chú Kiếm sư vô dụng đây nhỉ?
Một nén nhang sau, dị thú bao vây tấn công trấn Bạch Tố tối nay bắt đầu tán loạn bỏ chạy, các tu sĩ ở tường thành phía nam bèn chia người ra chạy tới hai bên đông, tây hỗ trợ. Sau nửa canh giờ, con dị thú cuối cùng cũng đã bỏ chạy mất dạng. Binh sĩ trên tường thành hò reo như sấm, từ lúc dị thú bao vây tập kích tời đây, đây là lần đầu chưa tới bình minh mà đã lũ dị thú đó đã bị đánh bỏ chạy tơi tả. Thượng Quan Phù mừng rỡ tới mức bộ râu rung rinh mãi, tốt quá rồi, thật là tốt quá đi!
Mọi người cũng không dám khinh địch, quay lại đứng thủ trên tường thành tới tận bình minh mới trở về nghỉ ngơi.
Trúc xanh liễu rủ, ý xuân nở rộ, gió lướt dây đàn, nước gột rửa sương khói ngoài mành cửa vàng, trưa đầu xuân, nắng vừa phải, tràn đầy sức sống.
Cốc cốc cốc! "Ca!" Có người tự dưng làm mất hết cả hứng chạy tới gõ cửa.
Tô Thiếu Bạch ôm Sữa Bò mơ màng mở mắt ra, Tiểu Ngọc? Kim chủ đại nhân đang ngồi nhập định trầm mặt đi mở cửa, y vốn còn muốn để đầu bếp nhỏ ngủ thêm nửa canh giờ nữa cơ.
"Cảm ơn!" Thấy là Nam Cung Hạo, hai mắt Tưởng Mạc Ngọc sáng rỡ như sao trời, qua trận đánh tối hôm qua, trong mắt nàng, y đã biến thành hóa thân của Kiếm Thần. Nếu có thể đạt tới trình độ dùng kiếm xuất thần nhập hóa như vậy, mới xem như không uổng làm Kiếm tu mà!
"Sư muội lỗ mãng, quấy rầy đạo huynh." Đỗ Kiếm Thu đứng cạnh nàng cúi người chào hỏi với Nam Cung Hạo, mang theo chút ý vị cảnh giác. Nam Cung Hạo lơ đãng nhẹ gật đầu.
Tô Thiếu Bạch mặc áo xong xuôi thì ra ngoài gặp cả hai, "Tiểu Ngọc, muội tìm ca à?" Sữa Bò lười biếng nằm sấp trên giường không thèm xuống.
"Ca, hôm qua bận quá, giờ rảnh rồi, ca mau kể cho muội chuyện mấy năm nay đi." Tưởng Mạc Ngọc nhào về phía Tô Thiếu Bạch tựa như khi còn nhỏ, làm cho hai người đứng tại cửa đen hết cả mặt.
"Thật ra cũng chẳng có gì để nói cả," Tô Thiếu Bạch xoa đầu nàng theo thói quen, dần nàng tới ngồi bên cạnh, "Sau khi ta ra khỏi Bà Sa Kính Thiên thì ký thuộc khế với Nam Cung Hạo, mấy nam sau theo y ra ngoài rèn luyện, gặp được cơ duyên, phẩm cấp thần hỏa cũng đã lên tới Thanh phẩm."
"Thanh phẩm? Ca đã lên tới Thanh phẩm rồi á?" Đôi mắt hạnh của Tưởng Mạc Ngọc trợn trừng lên, nàng cũng là Kiếm tu, đương nhiên hiểu Chú Kiếm sư Thanh phẩm có nghĩa là gì.
Đỗ Kiếm Thu ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, đã lên tới tận Thanh phẩm ư?
Tưởng Mạc Ngọc líu lưỡi nói, "Ca, thanh bát diện kiếm y dùng tối qua là do ca rèn à? Có phải là Lục phẩm không?" Bát diện kiếm, đó chính là mệnh kiếm mà Kiếm tu mong chờ nhất đó!
Vả lại, tối qua trở về có nghe sư huynh nói, thanh kiếm đó chắc cỡ Lục phẩm. Tô Thiếu Bạch là Chú Kiếm sư Thanh phẩm, hèn gì có thể luyện ra phi kiếm Lục phẩm.
Tô Thiếu Bạch ra vẻ để cho Tưởng Mạc Ngọc mở miệng há mồm một hồi, nếu nàng và Đỗ Kiếm Thu ở Điểm Mặc phái đợi thêm vài ngày nữa, chắc chắn sẽ nhận được tin Bác Sơn phái vừa có được một vị Chú Kiếm sư Thanh phẩm, "Sai! Là Thanh phẩm!"
"Thanh phẩm!" Tưởng Mạc Ngọc ôm cánh tay cậu, mặt đầy vẻ tự hào, "Ca, ca là Chú Kiếm sư lợi hại nhất thiên hạ!"
Đỗ Kiếm Thu khẽ đảo mắt, nhìn Tưởng Mạc Ngọc đang ôm cứng Tô Thiếu Bạch, hơi mím môi.
Nam Cung Hạo ráng nhẫn nhịn, trợn mắt đăm đăm nhìn hai huynh muội đang dính vào nhau mà tình thâm ý trọng. Cuối cùng ai đó đành nhắm mắt làm ngơ, quay đầu đi sang quấy rối Sữa Bò vẫn nằm ườn ra đó không chịu xuống giường. Bạch Chuẩn đáp xuống bên tai nó, giơ vuốt đạp tai nó, cục lông trắng bất mãn trở mình, người ta còn chưa có ngủ đủ mà!
"Nhưng mà tạm thời đừng nói cho ai." Tô Thiếu Bạch chọt chọt trán nàng, "Còn muội đó, mấy năm nay sống ở Điểm Mặc phái thế nào?"
"Muội cũng sống tốt lắm, sau khi vào nội môn Điểm Mặc phái, sư phụ cho muội một viên Dong Dung đan*, giúp muội thiêu hủy thổ linh căn tạp chất, thành song linh căn kim hỏa." Tưởng Mạc Ngọc lặng lẽ đánh mắt sang Đỗ Kiếm Thu, nàng hiểu rõ, sư phụ đồng ý ban viên đan dược quý giá đó cho nàng đều là nhờ công của Đỗ Kiếm Thu, "Sau đó, muội và Đỗ Nhị bị sư phụ bắt ở trên núi Tầm Thương hơn bốn năm, ngày ngày khổ tu, nửa bước cũng được ra. Đợi tới khi khó lắm sư phụ mới cho phép muội xuống núi thăm mẹ muội và ca thì người của Bác Sơn phái nói ca đã ký khế ước với Kiếm tu thiên tài của Thiên Kỳ môn, đang ở tại núi Vấn Kiếm. Với lại, hai người thường xuyên ra ngoài rèn luyện, không hay trên núi."
*Dong Dung đan: dong dung (熔融) có nghĩa là nóng chảy/nung chảy, Dong Dung đan có nghĩa là đan dược nung chảyHèn gì Tưởng Mạc Ngọc đã tu lên được tận sơ kỳ Trúc Cơ, từ tam linh căn thành song linh căn, chính là từ tư chất bình thường lên tư chất thượng thừa, tẩy tủy hoán cốt, khác nhau một trời một vực. Viên Dong Dung đan có công hiệu đến thế, đó ắt hẳn là một trong những bảo vật tốt nhất của vị trưởng lão ấy. Có thể thuyết phục người ta cho Tưởng Mạc Ngọc dùng, chắc chắn Đỗ Kiếm Thu đã trả cái giá rất lớn. Tô Thiếu Bạch nương theo ánh Tưởng Mạc Ngọc nhìn Đỗ Kiếm Thu một lát, trong mắt cũng chất chứa sự ấm áp, thằng nhóc Đỗ Nhị này đối xử với Tiểu Ngọc đúng là rất tốt.
"Có thể đưa kiếm của muội cho ca xem thử không?" Tô Thiếu Bạch xoa đầu Tưởng Mạc Ngọc, mặc dù mệnh kiếm của Kiếm tu không thể tùy tiện đưa cho người khác, nhưng cậu tin rằng trong lòng Tưởng Mạc Ngọc mình không phải người khác.
Đỗ Kiếm Thu vậy thì nét mặt hơi mừng rỡ, Tô Thiếu Bạch là Chú Kiếm sư Thanh phẩm, hắn muốn xem thử kiếm của Tưởng Mạc Ngọc, liệu có phải là muốn rèn cho nàng một thanh mệnh kiếm mới không*? Nghe nói Nam Cung Hạo có hỏa linh căn, Tô Thiếu Bạch là Chú Kiếm sư thuộc khế của y, thần hào chắc chắn là hệ hỏa, Tưởng Mạc Ngọc giờ là song linh căn kim hỏa, mệnh kiếm hệ hỏa xem như cũng xài chung được.
*đoạn này là lời nói trong lòng của Đỗ Nhị nên đại từ nhân xưng với Tiểu Bạch là "hắn"Quả nhiên, Tưởng Mạc Ngọc vui vẻ cởi mệnh kiếm sau lưng xuống, đưa cho cậu mà không có bất cứ do dự nào. Tối qua Tô Thiếu Bạch đã chú ý rồi, kiếm của Tiểu Ngọc là Xích phẩm thượng đẳng, giờ cậu cầm thanh trường kiếm màu bạc này lên quan sát kỹ, thì nhận ra đây là một thanh phi kiếm hệ kim, so ra với tu vi hiện tại của nàng xem như là một thanh kiếm tốt. Mệnh kiếm mà càng tốt thì chính là trợ lực càng mạnh với Kiếm tu. Thân là một Chú Kiếm sư, Tô Thiếu Bạch đương nhiên muốn rèn cho cô bé một thanh mệnh kiếm tốt hơn rồi.
Ngay mũi kiếm có một vết nứt mảnh như sợi tóc, dài chỉ khoảng hai, ba li*, dấu vết rất mới, xem ra là do con Chiếu Dạ thú tối qua gây ra. Đầu ngón tay Tô Thiếu Bạch sờ lên vết nứt, với phẩm cấp của thanh kiếm này mà đi so đấu với con dị thú như Chiếu Dạ thú đó thì quả thật là cố quá rồi, lỡ như gặp phải mấy con liền, nhất định sẽ gãy ngay tại chỗ. Tiểu Ngọc là nữ tu, mệnh kiếm dạng gì mới thích hợp cho muội ấy đây nhỉ? Đầu bếp nhỏ âm thầm ngẫm nghĩ.
*li (hay ly): là một đơn vị đo lường chiều dài, thường dùng trong cuộc sống hằng ngày thay cho cách gọi những thuật ngữ chuyên dụng trong đo lường chiều dài, cụ thể: 1 li = 1 milimeter, 1 phân = 1 centimeter, 1 tấc = 10 centimeter, 1 thước = 1 meter"Ca, muội có thể xin ca một chuyện không?" Tưởng Mạc Ngọc kéo ống tay áo cậu, ánh mắt sáng ngời, còn mang theo chút sự e thẹn và mong đợi đặc trưng của thiếu nữ tuổi xuân thì.
Tô Thiếu Bạch không đợi nàng nói xong đã gật đầu, cưng chiều nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mắt. Quá lắm là giúp thằng nhóc Đỗ Nhị đó rèn mệnh kiếm thôi, chuyện Tưởng Mạc Ngọc muốn xin, cậu đương nhiên là đồng ý rồi.
Đỗ Kiếm Thu không kiềm được mà nhìn sang Nam Cung Hạo, lỡ Tưởng Mạc Ngọc xin Tô Thiếu Bạch rèn mệnh kiếm, trừ bản thân Tô Thiếu Bạch, còn phải có sự đồng ý của Nam Cung Hạo mới được.
Mày kiếm khẽ nướng, Nam Cung Hạo lặng yên đón lấy ánh mắt của Đỗ Kiếm Thu, nếu đó là ý muốn của đầu bếp nhỏ, y đương nhiên sẽ không cản rồi.
[Truyện chỉ được đăng trên W.o.r.d.p.r.e.s.s Tiêu Tịch Lâu và W'a't't'p'a'd tieutichlau (Tiêu Tịch Lâu), những nơi khác đều là reup chưa có sự cho phép]"Thật tốt quá, ca, mau giúp ta làm bỗng nhiên bữa trưa a, ta đặc biệt tưởng nhớ niệm thủ nghệ của ngươi." Tưởng Mạc Ngọc lôi Tô Thiếu Bạch tay, tung long trời lở đất nửa câu sau, cười đến so với ngoài cửa sổ Xuân Hoa còn muốn xán lạn.
Tô Thiếu Bạch: . . .
Đỗ Kiếm Thu: . . .
Nam Cung Hạo: . . .
Trong phòng ba nam nhân lâm vào một loại quỷ dị trong trầm mặc, tiến nhập hóa đá trạng thái.
"Bữa trưa?" Tô Thiếu Bạch dở khóc dở cười trông coi Tưởng Mạc Ngọc, cái này kêu là dân dĩ thực vi thiên a !?
"Ân, ta muốn ăn ngươi làm bánh bao nhân thịt, vàng muộn Liệt Điểu, hồng thiêu nhục(thịt kho tàu), còn có bánh hoa quế, phô mai bánh ga-tô!" Tưởng Mạc Ngọc nắm chặt lấy ngón tay tan vỡ chính mình mong nhớ ngày đêm mấy đạo thức ăn ngon, thèm ăn như là nước bọt đều phải chảy ra dáng vẻ.
Nam Cung Hạo nhướn mày sơn, không sai, mấy thứ đồ này hắn cũng thích. Trên giường Sữa Bò uỵch lấy thân thể ở trên giường lăn quay vòng, lưu loát đứng lên! Nó nghe thấy có thịt ăn! Bạch Chuẩn khinh bỉ duỗi trảo ở nó ngủ được lăng loạn bị trên lông bắt hai cái, quỷ tham ăn!
Được, đây cũng là thịt để ăn người chủ nghĩa. Tô Thiếu Bạch đương nhiên sẽ không làm cho Tưởng Mạc Ngọc thất vọng, ở mấy người trữ khí trong vơ vét ra cân nhắc dạng nguyên liệu nấu ăn, làm tràn đầy một bàn thịt để ăn. Chỉ có lưỡng dạng điểm tâm, tạm thời bởi vì làm nguyên liệu nấu ăn thiếu sót, không còn cách nào lập tức làm được. Dù vậy, Tưởng Mạc Ngọc cũng đã cảm thấy mỹ mãn, đồng thời cường liệt yêu cầu muốn đem còn lại nguyên liệu nấu ăn đóng gói mang đi.
Đang ở Tưởng Mạc Ngọc hài lòng cướp đi cuối cùng một khối hồng thiêu nhục(thịt kho tàu) thời điểm, có người lại tới đập Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo cửa phòng. Cũng là Thượng Quan Phù. Thấy đến Điểm Mặc phái hai vị Kiếm tu ở chỗ này, hơn nữa vui vẻ hòa thuận dáng vẻ, Thượng Quan Phù sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Đạo huynh tìm chúng ta có việc?" Tô Thiếu Bạch đem Thượng Quan Phù lui qua bên cạnh ngồi xuống.
Thượng Quan Phù sắc mặt có chút do dự, "Lão phu có một yêu cầu quá đáng, mong rằng Tô huynh bằng lòng."
"Đạo huynh không ngại nói nghe một chút?"
"Đêm qua Tô Hạo huynh đánh bại dị thú thân thủ, không giống bình thường, lão phu muốn. . ." Thượng Quan Phù do dự nhìn Tưởng Mạc Ngọc và Đỗ Kiếm Thu, kiên trì mở miệng, "Lão phu muốn mời Tô Hạo huynh đi trấn Ngô Lương hiệp trợ lão phu đại ca."
"Ngô Lương?"
"Đối với! Trấn Ngô Lương là Tần Châu mười hai trong trấn lớn nhất thôn trấn, nhân khẩu cũng tối đa, đối với ta Thượng Quan thế gia càng là vô cùng trọng yếu. Đêm qua dị thú vây thành công kích hung mãnh dị thường. Lão phu đại ca nơi đó hiện tại tuy là cũng có số vị các phái tu sĩ tương trợ, nhưng đêm qua bị thương nặng bảy vị tu sĩ, suýt chút nữa bị dị thú công phá hộ tống trận. Tô Hạo đạo huynh tu vi cao thâm, vì vậy lão phu cả gan muốn mời đạo huynh đi trấn Ngô Lương hỗ trợ."
Tô Hạo? Đỗ Kiếm Thu ánh mắt ở Thượng Quan Phù và Tô Thiếu Bạch, Nam Cung Hạo trong lúc đó dạo qua một vòng, khó trách bọn hắn cũng không mặc mang bản phái phục sức. Tưởng Mạc Ngọc cắn cắn môi, tuy là nghi hoặc, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
"Có thể là chúng ta đi Ngô Lương, gấm vóc làm làm thế nào?" Tô Thiếu Bạch trông coi Thượng Quan Phù, không hề nghi ngờ, đêm qua nếu như không có Nam Cung Hạo, trấn Bạch Tố cũng là gian nguy phi thường, mà lại nói bất định, so với Ngô Lương còn thê thảm hơn.
"Hai vị, hai vị có thể tạm thời xa nhau một cái." Thượng Quan Phù lúng túng nói, nghe Tô Bạch ý tứ, giống như là muốn đi Tô Hạo cùng đi? Hắn từ bắt đầu, liền thầm nghĩ mời Tô Hạo đi qua. Hai vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ, mỗi chỗ một vị, mới có thể lớn nhất phát huy hiệu dụng. Tuy là ngày hôm qua chưa thấy Tô Bạch xuất thủ, nhưng hắn cùng Tô Hạo nếu đều là Nguyên Anh kỳ tu vi tương đương tu sĩ, lại là đạo lữ, lực công kích tất nhiên không kém, lưu lại một hỗ trợ trấn Bạch Tố là được.
Tô Thiếu Bạch nháy nháy mắt, xa nhau?
"Không được!" nghe Thượng Quan Phù ý tứ, đúng là phải lấy Tô Thiếu Bạch là chủ lực ở gấm vóc làm thủ thành! Tưởng Mạc Ngọc người thứ nhất đứng lên, Tô Thiếu Bạch là Chú Kiếm sư, sao vậy đi đánh dị thú? Lại nói, hắn hiện tại nhưng là đại lục Đông Hoàng duy nhất Thanh phẩm Chú Kiếm sư, bị thương làm thế nào?
Thấy đầu tiên phản đối là Điểm Mặc phái nữ tu, Thượng Quan Phù giật mình, như cũ chưa từ bỏ ý định nhìn phía Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo.
"Không được!"
Thượng Quan Phù manh mối khẽ nhúc nhích, nỗ lực cho phép lấy số tiền lớn tiếp tục du thuyết,"Hai vị đều là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, tách ra, đối với ta Thượng Quan thế gia trợ giúp biết lớn hơn nữa, lão phu khẳng định. . ."
"Ta và Tô Bạch sẽ không xa nhau." Nam Cung Hạo nhướng mày trông coi hắn,"Gấm vóc làm và Ngô Lương, ngươi chọn một chỗ."
"Một chỗ?"
"Đối với. Chúng ta có thể đổi đi Ngô Lương, thế nhưng, tuyệt sẽ không xa nhau. Vô luận cái gì điều kiện." Nam Cung Hạo sắc mặt như trước bình thản, hắn có thể giấu giếm Nam Cung gia thân phận bang Thượng Quan thế gia, nhưng điểm mấu chốt là đầu bếp nhỏ an toàn. Làm cho đầu bếp nhỏ ở lại chỗ này, ai biết sẽ phát sinh cái gì?
Thượng Quan Phù không khỏi rơi vào trầm mặc, tựa hồ vô cùng làm khó dễ. Không thể xa nhau, trước hắn dự định dù cho vô dụng. Làm cho hai người này đi Ngô Lương, gấm vóc làm sẽ gặp cực kỳ nguy hiểm.
"Ngô Lương." trầm mặc một lúc lâu sau khi, Thượng Quan Phù cuối cùng ngẩng đầu.
"Ngô Lương?" Nam Cung Hạo thiêu mi trông coi Thượng Quan Phù, đáy mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc.
"Đối với, Ngô Lương. Nơi đó so với gấm vóc làm càng cần nữa Tô Hạo huynh." Thượng Quan Phù mâu sắc kiên định nói rằng.