Khoảng cách từ thôn Thái Bình đến phiên chợ, nói xa thì cũng không xa, đi bộ hơn nửa canh giờ là tới, nhưng tối qua mẹ Tưởng suy nghĩ lại, sợ hai đứa nhỏ không nổi, vẫn là quyết định dẫn hai người đến chỗ xe lừa của người quen để quá giang đến chợ.
Chủ xe mang họ Lý, là một người đàn ông khá gầy hơn ba mươi tuổi, tay cầm roi da ngồi trước đánh xe, vợ Lý gia ngồi một bên khác ở đầu xe, trên đầu có quấn khăn hoa màu be, trong đám phụ nữ trong thôn thì dáng vẻ cũng được xem như là thanh thú, tính tình bình sinh rất thân thiện, thường ngày thấy mẹ Tưởng trên đường cũng hay chào hỏi vài câu, giờ thấy hai đứa trẻ leo lên xe, không nói lời nào liền lấy ra một cái khăn từ trong lòng ngực, mở khăn ra chọn hai quả trái cây màu đỏ trông giống sơn trà đưa cho hai người. Tô Thiếu Bạch thử cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Vợ Lý gia gật đầu nói cười hỏi, "Ăn ngon không? Là trái cây nhà ta trồng đó." Tô Thiếu Bạch và Tưởng Mạc Ngọc đều gật đầu nói cảm ơn.
Không gian trên xe lừa không lớn lắm, ước chừng đủ chỗ cho bốn năm người ngồi, hiện tại trừ ba người mẹ Tưởng bọn họ ra, còn có một người phụ nữ quá giang xe, nghe đâu là họ Thẩm. Người nọ khoảng bốn mươi tuổi, xương gò má rất cao, dáng người đen gầy, trên mặt đầy nếp nhăn, Tô Thiếu Bạch lờ mờ nhớ ra là mình từng gặp bà vài lần, liền nhận ra đó là hàng xóm Tưởng gia. Bà cũng mang theo rổ, cầm trên tay chứ không đặt chung một chỗ với rổ của Tưởng gia. Có lẽ là vì khuôn mặt của Tô Thiếu Bạch, bà quan sát vài bận mới mở miệng nói, "Tưởng gia, vị này là?"
Xem chừng mẹ Tưởng cũng không quen thân với bà, ôm lấy vai Tưởng Mạc Ngọc miễn cưỡng cười đáp, "Đấy là cháu ngoại trai của tôi, hiện là thợ mỏ ở ngọn núi phía bắc."
Phụ nhân kia hâm mộ nhìn Tô Thiếu Bạch, "Đứa trẻ này tốt số thật." Rồi lại chuyển mắt nhìn sang mấy món đồ trong cái rổ bên cạnh cậu, "Mọi người hôm nay muốn đi bán cá à?"
"Phải, hôm qua bọn nhỏ ra ngoài quậy phá có bắt được hai con cá, tôi không muốn đem bán, nhưng thôi theo ý tụi nhỏ vậy." Mẹ Tưởng nhàn nhạt đáp, không tỏ ra thất lễ, nhưng cũng không quá thân thiết.
Có lẽ là nghe được ý tứ nói cho có lệ của mẹ Tưởng, phụ nhân Thẩm gia cũng mất hứng thú nói chuyện, dần dần có chút buồn ngủ. Thế nhưng, người vợ Lý gia trên đầu có quấn khăn hoa màu be ngồi ở phía trước kia lại thường quay đầu lại trò chuyện đôi câu với mẹ Tưởng, mà thái độ của mẹ Tưởng với bà rõ ràng là thân thiện hơn rất nhiều.
Đến chợ rồi, ba người bọn họ hẹn thời gian gặp nhau xong liền tách đi riêng. Phụ nhân Thẩm gia tay cầm rổ đi thẳng về phía đông chợ, hẳn nhiên là rất quen thuộc.
Mẹ Tưởng mang theo hai người bọn họ vất vả lắm mới tìm được một góc rộng rãi, định bụng trước tiên là bán hết cá rồi mới dắt cả hai dạo chợ. Tiếc là cả ba đứng đó ngẩn người hồi lâu lại chẳng có ai đến hỏi mua. Tô Thiếu Bạch nhìn một hồi là nhận ra mánh khóe, chỗ này sở dĩ ít người là vì dòng người đa số đi đến chỗ bán thịt đằng trước rồi vòng đi, nên lượng người qua lại chỗ này mới ít đến vậy. Hơn nữa mẹ Tưởng và Tô Thiếu Bạch đều là người có da mặt mỏng, ngại không dám rao hàng, bởi vậy qua một nén hương mà chỉ có vài ba người đến cái nơi hẻo lánh này xem cá của hai người. Thế nhưng cũng có hai người hỏi qua giá cả, vừa nghe thấy Tô Thiếu Bạch muốn bán một cân hai mươi đồng tệ liền chê đắt, lắc đầu rời đi. Đừng nói là hai người đó, đến cả mẹ Tưởng nghe cậu thét giá cũng bị hù hết hồn, cá này mà bán hai mươi đồng tệ thì làm sao có người mua cho được? Tô Thiếu Bạch cũng rất kiên trì, của hiếm là của quý, mà hàng cũng ít, đã làm là phải làm cho trọn một cú. Vừa rồi cậu có đi ngang qua mấy gian hàng bán cá, chính là loại cá dài chừng ngón tay mà Tưởng gia ăn lúc trước, giá một cân ba đồng tệ, ngoài ra còn có bán cá trông như cá trắm cỏ [1], nặng khoảng hai cân, mà một con lại bán những hai mươi đồng tệ. Còn con này tuyệt đối là ngon hơn nhiều so với cá trắm cỏ nha. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cuối cùng mà bán không được thì phải xuống giá còn tệ hơn cho coi.
Mắt thấy mặt trời cũng mọc lên hẳn rồi, Tô Thiếu Bạch cũng bắt đầu lo lắng, bèn cầm hẳn đuôi cá lên, bắt đầu rao hàng, "Bán cá đây, cá sông tươi mới chắc thịt đâyyy!"
Nhờ giọng nói trẻ con thanh thúy mà trong chớp mắt đã hấp dẫn được mấy ánh mắt người đi đường, mặt Tô Thiếu Bạch lập tức đỏ ửng, miễn cưỡng thẳng lưng, tiếp tục cao giọng hô, "Đến, mấy vị đại thúc đại thẩm ơi, đến nào đến nào, không nên bỏ qua, cá sông tươi mới vô cùng chắc thịt luôn!"
Chỉ mới mở miệng một chút thôi, cậu liền phát hiện ra rằng thực ra mấy chuyện như rao hàng này nọ cũng không khó đến vậy, ngay lập tức mấy thôn dân chuẩn bị rời đi liền quay người đi về phía bọn họ. Có điều khi nghe qua giá cả, ai nấy đều tiếc nuối lắc đầu quay đi.
"Cậu bé này, có thể bán rẻ hơn chút được không?" Sau khi có năm sáu người hỏi giá rồi rời đi, cuối cùng cũng có một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ dừng bước trả giá với cậu.
"Thím à, con cá này là do tôi bắt được trong đầm nước ở chân núi Phù Lô đó, thím xem đầu và thân nó nè, chắc chắn là đã thấm đầy linh khí của mấy vị Tiên chủ nên mới có thể béo tốt được như thế đó, mua về làm canh cho cả nhà ăn, nhất định là rất bổ đó!" Tô Thiếu Bạch bắt đầu thao thao bất tuyệt muốn thúc đẩy lượng tiêu thụ, thậm chí không tiếc lợi dụng cả Tiên chủ.
Đột nhiên có một người đàn ông mặt chữ quốc [2] lướt qua đoàn người đến đây, đánh giá cá trong tay cậu một hồi, dáng vẻ như khá là hứng thú, "Cậu nói là cậu bắt được con cá này ở đâu?"
"Chính là ở trong cái hồ nước sâu phía đông chân núi Phù Lô đó, cạnh hồ còn có một cái thác nước rất đẹp nữa." Tô Thiếu Bạch không nghi ngờ gì, thuận miệng đáp.
"Cậu là nói thác nước Tinh Quang?"
"Thác nước Tinh Quang?" Tô Thiếu Bạch nhíu mày ngẫm lại, cái tên này cũng thật sự là rất thích hợp với thác nước kia. "Chắc nó đó, tôi cũng không biết tên của thác nước kia là gì."
Người đàn ông khinh thường đánh giá cậu, "Nói dối, trong hồ nước đó có giao xà trăm năm, chỉ bằng cậu sao, vừa xuống nước đã bị nó ăn tươi nuốt sống rồi."
"Ý chú là cái con quái xà có sừng trên trán á hả? Lúc tôi đi thì nó chết mất tiêu rồi." Tô Thiếu Bạch cũng không biết tại sao người ta lại khinh thường mình, có điều cậu cũng quen rồi, cũng lười đấu khẩu lắm. Ở chỗ này nhìn cậu chẳng phải là gầy yếu như cây củi mục sao, kệ nó, chỉ có người nhìn rõ được mình là ai thì mới có thể tự tiến xa hơn được, cứ coi như là cây củi mục đi, cậu vẫn muốn chăm sóc cho bản thân và mẹ con Tưởng gia yên lành.
Sắc mặt người đàn ông mặt chữ quốc run rẩy, kích động bắt cổ tay Tô Thiếu Bạch lại, "Nói thật chứ?"
"Dĩ nhiên là thật."
"Tốt, bốn con cá này của cậu, bốn trăm đồng tệ, ta mua hết!" Người đàn ông mặt chữ quốc vui vẻ nói.
Mấy con cá này nhìn cũng phải khoảng bốn cân một con, bốn trăm đồng tệ nhất định là cho không nhiều rồi. Tô Thiếu Bạch bằng lòng nói chuyện với người đàn ông đó lâu như thế cũng là vì nhìn ra được đối phương so với những người dạo phiên chợ kia tốt hơn nhiều, nói không chừng đây là một khách hàng lớn, không ngờ mình cược thắng rồi.
"Ây da, ngài chờ trước đã, thím này đến trước," Tô Thiếu Bạch chuyển sang người phụ nữ hơi mập vừa rồi, "Thím, nếu thím muốn, tôi bán cho thím một con."
Người phụ nữ cắn răng nói, "Lấy cho ta một con."
Mẹ Tưởng đến quầy bán thịt mượn cái cân, để cho người phụ nữ kia chọn một con rồi cân thử, ba cân sáu lượng, Tô Thiếu Bạch chỉ lấy bà bảy mươi đồng tệ, bà còn muốn cho cậu thêm hai trăm thiết tệ, cậu không muốn, trực tiếp cầm dây cỏ có gắn cá đưa cho bà. Có điều, lúc này Tô Thiếu Bạch cũng mới nhận ra rằng, thì ra còn có một loại tiền lẻ khác là thiết tệ, một trăm thiết tệ đổi được một đồng tệ.
Người đàn ông mặt chữ quốc đứng bên nhìn cậu bận bịu, trái lại nhìn ra được chút ẩn ý.
"Đại thúc, còn ba con, tổng cộng ba trăm đồng tệ." Tô Thiếu Bạch nhanh chóng đem ba con cá béo tốt còn lại xâu thành một chuỗi, đưa cho người đàn ông mặt chữ quốc trước mặt.
"Tốt." Hắn gật đàu, lấy ra ba chuỗi đồng tệ đặt vào trong tay Tô Thiếu Bạch, giao dịch thành công, cầm lấy cá hào hứng đi.
Mẹ Tưởng thu dọn đồ đạc thu dọn đồ đạc, Tô Thiếu Bạch đem cái cân trả cho quầy thịt ban nãy, thấy trên bàn có bày thịt heo, thèm ăn đến muốn chảy nước miếng, "Thúc, khúc sườn này bán sao vậy?"
"Mười một đồng tệ." Ông chủ gian hàng thịt đang chặt móng heo bán cho một khách hàng khác, liếc mắt thấy Tô Thiếu Bạch đứng chỉ miếng sườn, ôn tồn đáp.
"Còn cái này và cái này?" Tô Thiếu Bạch chỉ nửa phần thịt đùi chắc thịt và miếng thịt nạc.
"Tám cái đồng tệ, năm đồng tệ."
"Mỡ lá và xương heo thì sao?"
"Mười đồng tệ, ba đồng tệ."
"Còn thịt ba chỉ và thịt lưng?"
"Đều bảy đồng tệ. À, còn có lòng và xương giò heo đều đồng giá, ba đồng tệ." Ông chủ bán thịt cũng không giận, thậm chí lòng heo giá bao nhiêu cũng nói cho cậu. Trong đó còn có cả gan, phèo, bao tử nằm trộn lẫn.
Giá mỡ lá khiến Tô Thiếu Bạch có chút kinh hãi, giá của mỡ với sườn vậy mà lại gần bằng nhau. Có điều sau đó cậu lại nhận ra, đa phần dân trong thôn sinh hoạt khá giản dị, chắc chắn là ai cũng thiếu chất béo rồi, cho nên mỡ heo với thịt mỡ nhiều thịt khá là đắt, thịt nạc là tốt nhất. Hèn chi khi nãy bán cá có nhiều người đến hỏi giá như vậy mà đều rời đi, giá mua một con cá đó có thể đổi thành ăn được ít nhất là sáu bảy cân sườn đó!
"Ông chủ, phiền ông bán cho tôi một cân mỡ lá, hai cân ba chỉ, một cân thịt nạc, hai cân xương heo, một cân lòng heo."
"Cậu nhóc này, sao không hỏi thử mẹ mình tí đi?" Ông chủ quầy thịt thấy đứa trẻ này rất xinh đẹp khả ái, dáng vẻ hỏi giá cả nghiêm túc giống như một tiểu đại nhân vậu, làm cho những người đi buôn cũng không còn lờ cậu nữa. Nhưng mà thấy cậu một hơi mua nhiều thứ vậy, bèn thân thiện nhắc nhở.
"Ông chủ, phiền ông cứ làm theo lời cháu nó đi." Mẹ Tưởng vốn đứng tại chỗ với Tưởng Mạc Ngọc, đợi lâu rồi mà cũng không thấy Tô Thiếu Bạch trở về, liền dắt cô bé tới tìm cậu.
Thấy có người lớn lên tiếng, ông chủ hàng thịt liền sảng khoái đáp lời một tiếng, đứng dậy chộn rộn một phen, cuối cùng thu được tổng cộng là bốn mươi đồng tệ, vui hơn nữa là ông chủ còn lấy nhiều hơn hai cái xương giò heo cho cậu.
Vốn trong giỏ xách sau khi bán hết cá thì rỗng không, vậy mà thịt heo lại biến thành chiến lợi phẩm đầu tiên được cho vào. Ba người Tưởng gia bắt đầu dạo qua phiên chợ. Chưa đi dạo được hai mươi bước, bọn họ mua được mấy cân khoai tây, bí đao, cà rốt và ớt xanh, cách gọi của người ở đây không giống như ở kiếp trước nên trong nhất thời, Tô Thiếu Bạch không thể nhớ được, chỉ có thể nhìn hình dáng rồi chỉ tay chọn mua mà thôi, phần lớn giá đều khoảng mười mấy thiết tệ, thuận tiện vô cùng. Mẹ Tưởng thấy Tô Thiếu Bạch mua cũng không cản. Tưởng Mạc Ngọc đối với cà rốt và ớt xanh rõ ràng là đặc biệt chán ghét muốn vứt luôn, miệng dẩu đến độ có thể treo luôn cả vại dầu lên đó cũng được. Thế mà ai đó lại công khai bỏ qua luôn mấy tiếng kháng nghị của bé, nhỏ thế mà kiêng ăn là không được. Còn bản thân người nào đấy thì ghét cay ghét đắng mấy loại cần và hành, đến nửa cái cũng không chịu mua. Bản thân thì nghiêm khắc với người ta, còn chính mình thì lại im ỉm cho qua.
Sợ trong nhà không còn chỗ chứa, Tô Thiếu Bạch cũng không dám mua thêm, chậc, tiếc là không có tủ lạnh. Thật sự là bây giờ cậu nhớ xã hội hiện đại hoá lắm luôn.
Đi chưa được mấy bước thì đến dãy hàng quán bán mấy món bánh ngọt, bánh đậu xanh bạc hà, bánh táo màu đỏ thẫm, bánh sơn trà đỏ nhạt, bánh xốp mỏng trắng sữa nhân quả óc chó, đủ loại bánh rực rỡ sắc màu. Tưởng Mạc Ngọc có cắn đầu ngón tay cũng không ngăn cản được mình liếʍ liếʍ môi, nhìn cứ như một bé mèo thèm ăn lắm rồi.
Hết cách, mẹ Tưởng bèn để cho cô bé tự chọn năm sáu món mà bé thích, rồi cho vào một bao. Cô bé vui vẻ muốn tự mình cầm, mẹ Tưởng sợ bé cầm đυ.ng lung tung rồi bể đồ ăn, khuyên mãi mới có thể lấy được mấy cái bánh đó cho vào túi giấy thấm dầu rồi đặt vào trong giỏ.
Tô Thiếu Bạch đã lên danh sách những thứ cần mua, nào là thịt heo, bột mì, gạo, rau, nói chung tất cả đều là đồ ăn. Đến nỗi ngoài mấy cái đó ra toàn là do mẹ Tưởng và Tưởng Mạc Ngọc chú ý xem. Cậu rất muốn mau chóng cải thiện bữa ăn cho gia đình, có thực mới vực được đạo mà. Cậu nhớ thịt, nhớ rau tươi, nhớ bánh bao. Nếu như có thể, cậu thâm chí còn hi vọng có thể nướng bánh mì cho Tưởng Mạc Ngọc ăn. Tiếc là chỗ này không có lò nướcng, muốn là bánh kem quả thật chỉ là chuyện viễn vông mà thôi.
Cạnh gian hàng bánh ngọt là quầy bán hoa quả khô, mẹ Tưởng dừng bước chọn lấy hai bó miến và một dây ớt, Tô Thiếu Bạch lại muốn mua chút hoa quế, cậu nghĩ một chút, Tưởng Mạc Ngọc thích đồ ngọt, chờ chút nữa mua chút bột nếp và bột mì, có thể bớt chút thời gian làm cho bé bánh hoa quế vừa ăn ngon lại trông đẹp một chút. Dừng chân lại nhìn, rổ cũng đã đầy ắp.
Phiên chợ thực sự rất náo nhiệt giống như trong tưởng tượng của Tô Thiếu Bạch, hàng hóa cũng muôn màu muôn vẻ, đủ các thể loai, nhưng đa số chủ yếu vẫn là cung cấp cho nhu cầu ăn mặc và sinh hoạt hằng ngày của thôn dân. Lại chuyển sang khu vực bán hoa quả khô, Tô Thiếu Bạch ấy thế lại thấy mấy quầy bán mấy tờ giấy màu, đến gần hơn mới phát hiện mấy cái này hình như là tấm bùa, có rất nhiều tờ giấy vừa dài lại mỏng tang đầy màu sắc, trên đó vẽ rất nhiều hoa văn cong cong vẹo vẹo khó mà phân biệt nổi, chúng được treo ngay ngắn ở chính giữa quầy. Ở giữa thiếu vài tờ, có lẽ là đã bán mất rồi.
Tô Thiếu Bạch tò mò đứng trước quầy. "Đây là gì vậy?"
.
oOo
Chú thích:[1] Cá trắm cỏ [2] mặt chữ quốc: là cái mặt này nè~