Chương 140: Vạch trần trước đám đông

"Đạo huynh nhận lầm người rồi." Sau một khoảng ngắn lặng yên, có người cất giọng đáp, cũng không có ý muốn mở cửa. Giữa lúc hốt hoảng, thậm chí còn không nhận ra cấm chế trong phòng đã bị Nam Cung Hạo phá bỏ.

Lúc này, nhiều tu sĩ xúm đến lầu ba, đứng cách đó không xa, thái độ tế nhị. Thay vì nói là muốn hóng dáng vẻ của Chú Kiếm sư Lục phẩm, không bằng nói ai cũng muốn nhân dịp tiếp cận Chú Kiếm sư Lục phẩm để được lời. Dù gì thì đây cũng là Lục phẩm duy nhất hiện nay trên đại lục Đông Hoàng.

Đầu bếp nhỏ đứng tại cửa muốn mở miệng lần nữa, trong đám tu sĩ hốt nhiên có kẻ tức giận, quang minh lẫm liệt mà rằng, "Nếu người ta đồng ý gặp nhau, đương nhiên không sao, nhưng nếu các vị cố ý ép người, đây chẳng phải là muốn ép buộc phá hỏng quy củ của thành Vô Danh à?"

Trong thành Vô Danh có thể tự do giao dịch đồ, còn việc hai bên mua bán muốn giấu thân phận để giao dịch hay chọn lộ diện, thì đó là ý nguyện của mỗi bên. Đa phần các tu sĩ lựa chọn thành Vô Danh để giao dịch, tất nhiên sẽ không muốn tiết lộ thân phận, người mua vô danh, người bán vô danh, vì có quy củ như vậy nên rất nhiều tu sĩ mới có thể lấy những món đồ không thể mang ra ánh sáng trong tay để đổi thành linh thạch. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và truyenhdt.com Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Vì thế, nếu có tranh chấp giao dịch, hay ép mua buộc bán, âm thầm lén lút đương nhiên không hiếm, nhưng ép buộc gặp mặt thế này lại hiếm vô cùng. Huống chi hiện tại còn đang ở trước mặt biết bao người.

Kẻ mở miệng cũng rất thông minh, thẳng thừng chụp cho họ cái mũ phá hỏng quy củ, còn có thể giúp bản thân trượng nghĩa vô cùng, tiến lùi thoải mái. Mới nhìn thì công bằng đấy, nhưng thực chất thì đang lặng lẽ kích động những tu sĩ xung quanh đứng ra dạy dỗ những người không tuân theo quy củ.

[...]

Lời nói của Tô Thiếu Bạch cả lầu trên lẫn lầu dưới đều nghe rất rõ. Tô mỗ? [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và truyenhdt.com Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Người này cũng tự xưng mình là Chú Kiếm sư Lục phẩm? Không chỉ lầu ba, những người ở lầu dưới cũng xúm lại ồn ào, chuyện gì thế này? Họ Tô? Chưa từng nghe có hai Lục phẩm, chẳng lẽ người đứng ngoài cửa mới là chính chủ? Thế người bên trong đó là ai?

Thấy các tu sĩ xung quanh bàn luận ầm ĩ, tạm thời không có ý định tiến lên quấy rầy nữa, Tô Thiếu Bạch mới xoay người lại ung dung gõ cửa phòng chữ Giáp. Cậu vừa gõ cửa, toàn bộ Tẩy Nghiễn lâu lập tức yên tĩnh, ba tiếng gõ này, y như gõ thẳng vào lòng mọi người.

"Xem như các vị không phải đồng môn Bác Sơn phái ta, Tô mỗ cũng là Chú Kiếm sư Lục phẩm, nghe nói trong các vị có Chú Kiếm sư Lục phẩm, nếu có thể chỉ bảo một phen cũng tốt." Ngữ điệu Tô Thiếu Bạch ôn hòa như một tách trà được phẩm với nhiệt độ thích hợp nhất, còn mang theo cảm giác không cho phép từ chối.

Trong căn phòng chữ Giáp đột nhiên truyền ra tiếng bàn ghế hoảng loạn đổ ngã, sau đó thì chìm vào tĩnh lặng.

Khóe mắt Phượng Nhị khẽ nhướn, thậm chí còn mường tượng ra cảnh đám người bên trong bị hai chữ "Tô mỗ" này làm cho kinh hãi thế nào, rồi dáng vẻ ngây dại ra sao.

Ba kẻ trong phòng kinh hoảng, muốn trèo cửa sổ chạy trốn, nhưng mới phát hiện chỗ đó đã bị người chặn lối. Hiện tại, chúng như cá trong chậu, lối ra duy nhẫt chỉ còn cánh cửa ra vào phòng.

"Nếu đạo huynh không mở cửa, thì có thể chứng rằng thừa nhận bản thân giả mạo người khác." Phượng Nhị nhàn nhã phe phẩy quạt ngọc, cắm thêm một đao.

"Gặp thì gặp, sợ ngươi à!" Cửa phòng chữ Giáp đột nhiên bật mở, có ba người đi ra. Kẻ đi đầu đối mặt với Tô Thiếu Bạch, mamg theo khí thế đập nồi dìm thuyền, mà hai kẻ đi theo sau thì lộ rõ vẻ e dè. Tô Thiếu Bạch? Người này thật sự là Tô Thiếu Bạch?

"Đạo huynh vừa mới nói mình không phải người của Bác Sơn phái?" Tô Thiếu Bạch nhận ra đây chẳng phải là kẻ vừa nãy ngồi bên trong trả lời mình sao, bèn mỉm cười hỏi lại lần nữa.

"Đương nhiên không phải." Gã cắn răng liều chết mà rằng.

"Thế đạo huynh có phải là Chú Kiếm sư Lục phẩm không?" Tô Thiếu Bạch hỏi thẳng.

"Này..." Gã đánh mắt nhìn xung quanh càng lúc càng đông người tụ tập, nhất lời nghẹn họng. Gã đương nhiên có thể đáp không phải, Thiên Kỳ môn và Bác Sơn phái đều giữ kín như bưng chuyện Tô Thiếu Bạch bị bắt cóc, đừng nói là người ngoài, ngay cả trong môn phái cũng không có nhiều người biết chuyện. Nên gã quyết định lợi dụng yêu bài màu lục để có thể khiến mọi người cho rằng gã là Tô Thiếu Bạch, rồi mượn danh tiếng của cậu để nâng giá linh khí của sư tôn lên. Chuyện này vốn là hai bên tự ngầm hiểu, gã cũng cho rằng mình đã làm rất kín kẽ, nhưng giờ mà thẳng thắn đáp không phải, mặc dù đúng là có thể rũ bỏ sạch sẽ, chuyện trước đó cũng toàn là tự đám đông hiểu lầm, nhưng đứng trước mặt toàn thể tự chứng mình mình là kẻ giả mạo, người đối diện với là thật thì cả ba người bọn chúng chẳng khác nào chuột chạy qua đường, nhục nhã vô cùng.

Không đúng, mấy hôm trước người kia rõ ràng đã nói, Tô Thiếu Bạch và Kiếm tu thiên tài đó vẫn còn kẹt trong di trận thượng cổ, người đối diện này sao lại là Tô Thiếu Bạch được? Chắc không phải tên này cũng không khác gì mình, giả mạo hòng kiếm một khoản à!

Nghĩ đoạn, vốn định mở miệng phủ nhận, gã đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nhóm người đang đứng trước mặt, mặt mày kiêu ngạo mà rằng, "Đúng thì sao, mà không thì thế nào?"

"Bốn biển lớn như vậy, Tô mỗ tin rằng xuất hiện thêm một vị Chú Kiếm sư Lục phẩm thứ hai cũng là chuyện bình thường, nhưng Chú Kiếm sư có thể đạt được tu vi Lục phẩm nhất định là một nhân tài hiếm có của giới luyện khí sư, thật là quá bất kính khi người ngoài ngộ nhận ngài là Tô mỗ của Bác Sơn phái ta. Vì thế, nếu đúng, thì tốt hơn hết các vị nên làm rõ danh dự của mình, Còn nếu không, thì ta thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy các vị." Phượng Nhị kiềm nén nỗi lòng mà thầm khen lấy khen để đầu bếp nhỏ. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và truyenhdt.com Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Tô Thiếu Bạch đáp thật quá hay, lời trong ý ngoài trong câu này chính là mặc kệ đối phương có phải hay không phải, thì cậu cũng đã xác minh thân phận danh tiếng của mình, cho dù tên này có là Chú Kiếm sư Lục phẩm thì cũng chẳng liên quan gì đến Tô Thiếu Bạch của Bác Sơn phái. Mục đích tìm người trước đám đông của họ cũng đạt được.

[...]