Tô Thiếu Bạch trong lòng có lửa, không nhìn kỹ phương hướng, vội vã dắt Tưởng Mạc Ngọc đi hơn trăm bước rồi mới phát hiện cả hai đã đi nhầm đường mất rồi, cái hồ lúc nãy thấy trên cây giờ đã gần ngay trước mắt. Nếu đã đi đến đây rồi thì thôi nghĩ luôn cách bắt hai con cá trong hồ để cải thiện bữa ăn tối nay vậy. Cậu tạm thời ném chuyện không vui ra sau đầu, bắt đầu lên kế hoạch lập nội dung thực đơn bữa tối.
Cậu cởi giày ra, xắn ống quần lên tới đầu gồi, tay xách dao đi đến bên bờ hồ. Hồ nước xanh thăm thẳm, tựa như một khối ngọc phỉ thúy thượng đẳng được thiên nhiên chế tác, mặt nước hơi rung nhẹ, nhìn không rõ giữa hồ rốt cuộc sâu bao nhiêu. Vì lý do an toàn, cậu dùng đầu ngón chân thăm dò, lần mò ở vùng nước cạn nhất sát bên bờ hồ, không lâu sau thì thấy có mấy con cá lớn bơi qua bơi lại cách đó không xa. Khác với suối cạn ban nãy, kích cỡ con cá nhỏ nhất chỗ này cũng phải dài hơn hai tấc, mà con lớn cũng hơn cả thước, thoạt nhìn mùi vị không tệ đây. Tô Thiếu Bạch cắn chặt môi, hai mắt sáng rực.
"Rào rào!" Lần thất bại thứ năm rồi đó! Tô Thiếu Bạch vung vẩy nước trên tay, bất tri bất giác đã đi theo mấy con cá đến vị trí sâu ngang eo, vết thương bị con chim cắt lông trắng quắp khi nãy bị nước trong hồ ngâm có chút trắng bệch. Rõ ràng là cậu bây giờ đã đánh giá bản thân quá cao rồi, cá trong hồ này thành tinh cả rồi, đừng nói là bắt, đến cả dao cậu cũng không chạm được vảy của chúng nó nữa là!
Đương lúc cậu hối hận, dòng nước trong hồ sâu lặng lẽ xoa tròn, xoáy nước nhanh dần khiến cậu có hơi chút không đứng vững.
Chuyện gì thế này? Tô Thiếu Bạch cố gắng giữ vững thân thể căng thẳng nhìn về nơi sâu nhất giữa hồ, đột nhiên chỗ đó có một bóng đen xuất hiện, mấy con cá vốn đang bơi quanh đó chợt biến mất trong nháy mắt, không thấy bóng dáng đâu cả.
Trong nước nhất định có thứ nguy hiểm, cậu kịp phản ứng, lập tức xoay người chạy lên bờ. Thế nhưng lực nước trong hồ đột nhiên mạnh hơn, nửa người ngâm trong nước của cậu ngay cả cất bước cũng trở nên khó khăn.
Sau một khắc, một bóng đen phá mặt nước, mang theo cột nước phóng lên cao, lao thẳng về phía Tô Thiếu Bạch.
"Mạc Ngọc, chạy mau!" Cảm nhận được cơn gió lạnh và một lượng lớn nước rơi xuống phía sau, trong nháy mắt, cậu la lớn với Tưởng Mạc Ngọc còn đang ngây ngốc ở bên bờ, không thể để cho Tưởng Mạc Ngọc cũng chết ở chỗ này.
Xoay người, Tô Thiếu Bạch không quan tâm sống chết của mình nữa, tay giơ dao lên.
Đối với thủy quái, kiếp trước Tô Thiếu Bạch từng nghe qua rất nhiều loại tin đồn, thậm chí còn dành cả một buổi chiều lướt xem một diễn đàn chuyên tìm hiểu về thủy quái. Thông tin về thủy quái ở các nơi trên thế giới chỗ nào cũng có, vô cùng vô tận, quái vật hồ Loch Ness hay quái vật hồ Kanasi [1] này nọ. Mà mấy bài post bàn về chân tướng của mấy con thủy quái này toàn là kiểu mỗi người một ý, bọt sóng, cây khô nổi lềnh bềnh, cá sấu khổng lồ này nọ, cũng có người bảo đó là loài khủng long biến chủng còn lưu lại từ thời tiền sử, sống ở đáy nước. Và cái con trước mặt này, nếu như tồn tại ở kiếp trước, quả thật là đủ sức được đưa ra bàn luận rồi. Dáng vẻ nó giống như một con quái xà cực lớn, bề ngang thân vượt xa cả kích cỡ thùng nước của Tưởng gia, toàn thân đen kịt, giữa trán có một cái sừng màu bạc, còn có hoa văn, lớp vảy trên thân tỏa ra ánh sáng nhạt trong suốt dưới ánh mặt trời. Hàm răng con quái xà nhọn hoắt lóe lên ánh sáng bén nhọn, lúc này nó há cái miệng to như chậu máu nhào về phía cậu.
Hít sâu một hơi, Tô Thiếu Bạch nắm chặt con dao trong tay, cố gắng đứng vững trong nước. Dao của cậu so với cái hàm răng dài kia chẳng thấm vào đâu, xem ra chẳng hề có chút uy hϊếp trong mắt con quái xà. Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục đứng tại chỗ, chuẩn bị liều chết đánh một trận để tranh thủ chút thời gian cho Tưởng Mạc Ngọc ở phía sau chạy trốn.
Hơi thở tanh hôi trong miệng con quái xà tràn ngập khắp mũi cậu, khó ngửi đến nỗi buồn nôn. Đứng giữa lằn ranh sinh tử nhưng Tô Thiếu Bạch lại rất bình tĩnh, tàn bạo giơ dao lên, lớp vảy này xem ra là rất cứng, khó mà chém đứt, nên cậu quyết định được ăn cả ngã về không, chém vào hàm răng con quái xà.
Ngay lúc con quái xà gần đem Tô Thiếu Bạch nuốt vào trong bụng, một đạo kiếm khí màu trắng từ trong rừng lao về phía bờ hồ, nhanh như sao băng, bất ngờ đánh về phía hàm dưới con quái xà. Quái xà không kịp né tránh, hàm dưới bị xuyên thủng một lỗ đầy máu, không khỏi thống khổ ngẩng đầu lên, một bóng người màu lam bay tới giữa không trung, chính là thiếu niên áo lam lúc nãy, y bay lên đá một cước về phía tấc thứ bảy [2] trên thân con quái xà, quái xà lung lay hai cái, tiếng xương nứt gãy rợn người vang lên răng rắc.
"Xoẹt!" Năm kiếm ảnh màu bạc từ phía sau thiếu niên phóng lên cao, lượn quanh tấc thứ bảy của con quái xà nửa vòng, chớp mắt đã chém rụng đầu nó.
Hai ngón tay của thiếu niên áo lam khép lại như kiếm, kiếm khí màu trắng giữa ngón tay bay về phía đầu quái xà rơi xuống, nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc sừng màu bạc trên trán con quái xà bị y dứt khoát thu vào lòng bàn tay.
Đá bay thi thể quái xà dưới chân, thiếu niên áo lam nhẹ nhàng đáp xuống bên bờ hồ, trên thân không dính một hạt bụi, mà toàn bộ quá trình chưa tới ba giây.
Lục bục! Lục bục! Đầu và thân quái xà bị chém là hai đoạn rơi xuống hồ nước, dậy lên một đợt sóng lớn, nhuộm đỏ cả nửa mặt hồ nước. Nó giảo hoạt trốn trong hồ này tu hành trăm năm, ỷ vào nửa giọt máu giao long trong cơ thể mà hoành hành ngang ngược ở chỗ này suốt mấy năm qua, biết bao người và sinh vật đi ngang qua đây đều trở thành thức ăn trong bụng nó. Không ngờ hôm nay bị gϊếŧ gọn thế này.
"Phế vật!" Thiếu niên áo lam lạnh lùng liếc nhìn con quái xà trong chết bị gϊếŧ trong vòng một chiêu, biểu tình rõ ràng là ghét bỏ.
Hậu quả là Tô Thiếu Bạch bị máu bắn tung tóe khắp người, vẫn còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ. Thế giới này sao lại khiến người ta mệt mỏi đến vậy chứ, động vật hung tàn thì thôi đi, tại sao ngay cả người cũng hung bạo đến thế? Cậu dám khẳng định rằng con quái xà này tuyệt đối không phải phế vật, rõ ràng là sức mạnh thiếu niên này quá mức biếи ŧɦái rồi! Một chiêu lấy mạng thì có gì là tốt chứ?
"Ca!" Tưởng Mạc Ngọc đứng bên bờ lo lắng gọi cậu, thật ra khi nãy bé không có chạy đi. Tô Thiếu Bạch lau máu trên mặt, kinh hồn bạt vía trở lại trên bờ, ngồi bệt bên bờ hồ há mồm thở dốc. Vừa rồi nguy hiểm thật, chút xíu nữa thôi là cậu thành bữa đêm cho con quái xà đó rồi.
Cô bé lo lắng dùng ống tay áo của chính mình lau mặt cho Tô Thiếu Bạch, "Ca, huynh không sao chứ?"
Tô Thiếu Bạch lắc đầu, cậu chỉ bị kinh hãi thôi. Người chỗ này hung tàn ngang ngược như vậy, rốt cuộc là tại sao hắn lại lạc tới cái chỗ hỗn loạn thế này chứ?
Thiếu niên áo lam đứng bên bờ liếc mắt nhìn người ngồi trên đất như có điều suy nghĩ, vừa rồi, người này hình như muốn bắt cá? Linh trí giao xà trăm năm chưa mở nhưng lại hết sức giảo hoạt, bản thân mình ở chỗ này hai ngày liền mà cũng không dụ được nó ra. Xem ra người này đã giúp mình lấy được sừng của giao xà trăm năm, nên giúp người ta lại một lần vậy.
Thiếu niên nhấc tay lên, sáu đạo kiếm khí màu trắng như cầu vồng mà vọt vào trong hồ nước, giây lát sau, sáu con cá dài bằng cánh tay Tô Thiếu Bạch bị quăng đến bên người cậu, vẫy đuôi đạp tứ tung, khiến nước văng đầy lên mặt.
Tô Thiếu Bạch lau khuôn mặt bị ướt lần nữa, tròn mắt nhìn về phía thiếu niên áo lam, đây là ý gì? Vừa rồi cứu mạng cậu, giờ lại bắt cá giúp cậu?
"Cho ngươi đó." Thiếu niên thấy cậu nhìn thì nhíu mày, không kiên nhẫn nói. Chuyện rõ ràng như thế mà còn cần người khác giải thích? Phiền phức.
Tưởng Mạc Ngọc nhỏ giọng hoan hô, không ngừng vỗ tay, nhào đến con cá gần mình nhất, muốn ôm nó, nhưng lại bị đuôi cá "bốp" một cái lên mặt. Bé đau đến mức quăng luôn con cá, bắt đầu rơm rớm nước mắt, khóc nức nở.
"Tiểu Ngọc ngoan, ca ca giúp muội nướng cá nhé, không khóc nữa nè." Kiếp trước Tô Thiếu Bạch khống biết dỗ con gái khóc, giờ gặp phải bé con loli này lại tay chân lại càng luống cuống.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa đã nện thẳng vào chân Tưởng Mạc Ngọc, Tô Thiếu Bạch lại càng hoảng sợ, nhìn kỹ lại, ấy vậy mà lại là một con gà rừng, cổ họng và thân nó toàn máu, vô lực nằm giãy trên đất. Lại ngẩng đầu lên nhìn, con chim cắt lông trắng vừa rồi đang kiêu ngạo bay lượn trên đầu cậu, xem ra con gà rừng trên đất chính là kiệt tác của nó.
Muốn làm gì hả? Tô Thiếu Bạch trừng mắt nhìn nó. Vừa nãy cố tình phá cậu, giờ lại không dưng tặng đồ, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có chuyện thì không thể nào đối xử ân cần tử tế với người khác, không phải kẻ gian trá thì cũng là phường trộm cắpThiếu niên áo lam hơi nhíu mày kiếm, một lần nữa không kiên nhẫn mà mở miệng, linh sủng làm chuyện sai, y là chủ nhân cũng coi như có chút trách nhiệm, "Tiểu Bạch muốn nói xin lỗi ngươi."
"Xin lỗi?" Tô Thiếu Bạch ngây người nhìn con chim cắt lông trắng trên đầu kia, đôi mắt hoa đào trợn tròn, con chim này thực sự hiểu tính người?
Thiếu niên liếc cậu một cái, cũng lười giải thích, dùng tư thế cao cao tại thượng đi đến gốc cây cách đó không xa ngồi xuống, bắt đầu loay hoay sừng quái xà trong tay. Con chim cắt lông trắng lượn vòng một chút, rồi ngạo nghễ đậu trên vai thiếu niên kia. Dáng vẻ đầy chất chủ nhân.
Hừ, ngu sao không lấy! Sáu quả trứng đổi lấy một con gà rừng, cậu còn lời chán! Thấy thiếu niên hoa lệ kia không chú ý đến mình nữa, Tô Thiếu Bạch quyết định không quấn lấy người ta, vừa rồi con chim này quả thực là rất quá đáng, đổi lại là người khác chưa chắc sẽ chịu tha thứ cho nó.
Cô bé nghe nói có thể ăn cá, chậm rãi nín khóc, cắn ngón trỏ tràn ngập hy vọng nhìn cậu. Tô Thiếu Bạch cầm lấy dao, đập choáng con cá bên chân Tưởng Mạc Ngọc, kéo nó đến bên bờ hồ xử lý vảy cá và nội tạng.
Một người một ưng phía sau, ánh mắt không biết là hữu ý hay vô tình mà liếc qua, cứ như thực vật ký sinh trên người cậu không chịu dời mắt đi chỗ khác. Tô Thiếu Bạch giống như mọc gai trên lưng, do dự liếc mắt về phía sau một cái, xoay người lại giơ dao lên đập mạnh hai con cá khác, xách đến bên bờ hồ xử lý. Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng đành chịu thôi, cá dù sao cũng do người ta bắt, mạng cũng do người ta cứu, mang ơn tất phải báo đáp, coi như là tiện thể làm cá luôn cho bọn họ vậy. Cậu và Tưởng Mạc Ngọc một con, hai vị phía sau kia mỗi đứa một con. Còn dư ba con cá và một con gà rừng thì mang về cải thiện bữa ăn, tẩm bổ thân thể cho mẹ Tưởng. Tô Thiếu Bạch yên lặng tính toán trong lòng, động tác trên tay cũng không ngừng một chút nào.
Sức đập cá của cậu khiến cho một người một ưng ở phía sau không nhịn được mà nhìn sang, đây là đang báo thù hả? Thật là độc ác quá đi!
Tô Thiếu Bạch cắt mấy miếng lá cây to bằng cái quạt hương bồ, rót lên đó chút nước sạch, chọn mấy viên bát giác bẻ ra rồi thả ngâm vào trong nước. Cầm lấy dao tiếp tục rạch bụng xử lý nội tạng cá, điều khiến cậu vui mừng chính là con cá này bụng phòng, bên trong còn có trứng cá!
Cậu không thích ăn bong bóng cá nên nội tạng đều vứt hết, nhưng trứng cá thì ngoại lệ. Vốn cậu còn tận dụng nội tạng đã vứt đi ném cho con chim cắt lông trắng phía sau, thế nhưng cái cằm con chim thối ngạo kiều kia hất lên so với chủ nhân nó còn cao hơn, căn bản cả liếc cũng không thèm.
Làm cao! Tô Thiếu Bạch trừng mắt liếc nó, tiếp tục công tác xử lý cá.
Hai người một chim ở sau cậu không biết từ lúc nào đều an tĩnh ngồi, sáu con mắt lấp lánh hữu thần nhìn cái người duy nhất đang làm việc kia. Tất cả đều hiếu kỳ tự hỏi tại sao cậu nướng cá mà lại còn làm phiền phức như thế.
"Mấy người nếu rảnh quá thì lại giúp một tay kiếm củi khô được không hả?" Tô Thiếu Bạch cắm phập con dao xuống đất, xoay người nói với mấy người chuẩn bị ăn quịt phía sau. Nếu không phải dáng người cậu quá mức gầy yếu, động tác này quả thật có chút vênh váo.
Hài lòng nhìn Tưởng Mạc Ngọc bên trái và con chim cắt lông trắng bên phải vội vàng vào trong rừng, còn cái người hơi lớn ở giữa, rõ ràng là không có ý định di chuyển. Thôi quên đi, ai bảo cá là do người ta bắt chứ, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, mặc kệ y vậy.
.
oOo
Chú thích:[1] Quái vật hồ Kanasi: Nói chung thì cũng giống như quái vật hồ Loch Ness, quái vật hồ Kanasi cũng được xem như là một trong những truyền thuyết về thủy quái trên thế giới, mà cái hồ Kanasi này thì nằm ở khu tự trị Tân Cương của Trung Quốc (trong tiếng Mông Cổ thì Kanasi có nghĩa là hồ đẹp và thần bí). Chi tiết thông tin về thủy quái hồ Kanasi ở đây. [2] Đập rắn đập bảy tấc: có câu đập rắn cần đập bảy tấc, nói vậy là vì khi muốn đập rắn thì bộ phận này chính là điểm chí mạng của con rắn.Khi xương cột sống của rắn bị thương, tủy sống vẫn được xương sống bảo vệ cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, thần kinh trung ương và đường lưu thông với các bộ phận khác của cơ thể đều bị đứt. Mà tổn thương càng gần phần đầu thì ảnh hưởng càng lớn. Nếu như đập vào đuôi rắn thì chẳng có ảnh hưởng gì đến mạng sống của nó cả.Lại có câu hỏi là nếu muốn đập rắn thì cứ đập vào cột sống của nó là xong, cớ chi lại phải đập 3 tấc hay 7 tấc cho phiền toái? Nguyên nhân là vì vị trí đốt thứ 3 của xương sống mà bị thương hoặc đứt thì con rắn không thể ngẩng đầu lên cắn bạn được, còn vị trí tấc thứ 7 là nơi có tim, nếu bị đập vào đó thì nhất định sẽ chết. Đương nhiên, 3 tấc hay 7 tấc đối với mỗi con rắn không giống nhau. Tùy kích cỡ, chủng loại rắn khác nhau mà khác nhau.