Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn hai thanh trường kiếm màu xanh ngọc bị ngòi lửa vứt đi, người vốn còn đang lo lắng cho Dịch Nhiên cuối cùng thở dài một hơi. Chẳng qua rất nhanh bọn họ đã không có thời gian lo lắng cho người khác, sắc mặt của Kim Phách đang bị ngòi lửa dây dưa trong nháy mắt đã trở nên có chút quỷ dị, lúc kiếm bị vứt bay ra ngoài, gương mặt sắc đá của hắn suýt tý nữa không kềm được bản thân!

Dùng tốc độ nhanh nhất đem hai thanh kiếm của mình gọi trở về, quả nhiên Kim Phách thấy trên thân kiếm đã xuất hiện vệt lửa nhàn nhạt, nhất thời khóe miệng có chút co quắp.

Những người khác tốc độ vây sang rất nhanh, Lục Lương Ngọc vốn còn dự định muốn thổ tào Đại sư huynh nhà của mình ra tay quá ác, mà sau khi hắn thấy vết đốt trên thân kiếm, sau đó bản thân giống như bị đốt, không thể tin la lên, "Đại sư huynh à!! Kiếm của huynh! Kiếm của huynh kiếm của huynh!!"

Kim Phách lông mày nhăn lại, "Im đi."

Lục Lương Ngọc vẫn là dáng vẻ như lửa đốt mông, "Kiếm của huynh bị cháy xém rồi đó biết không!! Ta làm sao có thể ngậm miệng hả!! Bảo khí này của huynh chính là đá Ngọc Hồ nghìn năm của đáy hồ Lạc Thuỷ luyện chế đó!! Bảo khí đó!! Lại bị cháy xém, ờm! Làm gì đánh ta!"

Kim Phách có chút đau lòng thu hồi kiếm bổn mạng, suy nghĩ một chút lại không yên lòng, thanh kiếm thu nhỏ lại bỏ vào trong đan điền uẩn dưỡng mới mở miệng, "Không có đốt cháy, chỉ là có vết đốt mà thôi."

"Có thể có vết đốt cũng đủ đáng sợ được không?! Thạch Ngọc Hồ nghìn năm của huynh đây là Cửu phẩm, đừng nói nó là thuộc tính thiên nhiên cho dù khắc chế Hỏa linh căn, nó được uẩn dưỡng ở trong đan điền huynh ít nhất mười năm, lửa thông thường đừng nói ở trên thân nó để lại vết đốt như thế, đó là dính vào cũng sẽ trực tiếp bị dập tắt đi?"

Kim Phách lúc này ngược lại không nói nữa, nhất là bởi vì lười lại tốn lời, ít nhiều có một chút nghi hoặc giống Lục Lương Ngọc.

Lục Lương Ngọc tốn hơi thừa lời hung hăng nói, "Đây là lửa gì hả, linh hỏa trên bảng Thiên Hỏa sao? Dáng vẻ ngầm phá trời như thế... Hửm? Các ngươi làm gì đều nhìn ta với vẻ mặt đó? Ơ ngươi, ngươi làm gì thế? Đừng trừng ta mắt ngươi không đau sao?!"

Lục Lương Ngọc bị sư huynh sư tỷ và bạn bè nhìn có chút nghi hoặc, nhưng lúc đối mặt con ngươi đen trầm lạnh của Dịch Nhiên, đã cảm thấy cả người sợ hãi, vội vàng trốn tới phía sau lưng Đại sư huynh nhà mình sau đó hồi tưởng hắn rốt cuộc nói sai gì rồi.

Lúc này cho dù Kim Phách và Vô Ẩn hận tính cách không vững vàng và miệng tiện của Lục Lương Ngọc, cũng không thể để hắn vì vậy mà bị người ta cho một kiếm đâm chết. Kim Phách không thích mở miệng nói thế nào đi nữa, lúc này cũng vẫn mở miệng gật đầu, "Có lỗi, thứ lỗi."

Vô Ẩn lại hơi dừng trực tiếp làm ra cam đoan, "Nhị vị yên tâm, vừa nãy hắn chỉ là thuận miệng nói, chúng ta ai cũng sẽ không nói gì đâu."

Phó Tu Vân bị thái độ đề phòng như thế của bọn họ làm cho tức cười, y lắc đầu nói, "Có gì phải lo lắng chứ, khuôn mặt hiện giờ của ta lại không phải dung mạo thật của ta, cho dù hắn thực sự nói đúng, chỉ cần lần này các ngươi không bắt được chúng ta, lần sau gặp mặt cũng không biết người nào là người nào. Huống chi bằng hữu ta tỷ thí với các ngươi là các ngươi đã đồng ý, kiếm của hắn nát đó là đáng đời hắn, kiếm của ngươi ư..."

Khóe miệng Kim Phách giật một cái, "Ta cũng là đáng đời."

Phó Tu Vân cười ra tiếng. Lúc này mặc dù y đã dùng đan Hoán Dung sửa lại dung mạo, nhưng thần thái của đôi mắt phượng này cũng không thu lại một chút, ngược lại bởi vì làm nền trên dụng mạo không có gì lạ khiến hai mắt càng thêm dụ người.

"Đạo hữu tính cách tốt." Vô Ẩn cười cười, "Vậy tỷ thí đã so xong, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa, vì để cho những người bên cạnh ta đây hết hy vọng ta vẫn muốn thay bọn họ hỏi một câu, chẳng hay nhị vị có bằng lòng đến Đa Bảo các và Tứ Thuỷ Kiếm môn hay không? Nếu nhị vị nguyện ý, có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn tinh anh, đãi ngộ cùng chúng ta tương đồng."

Lúc này nụ cười trên mặt Phó Tu Vân sẽ không hơn nữa, y lắc đầu cảm thán một câu, "Đây chỉ sợ là một trong nguyện vọng lớn nhất lúc nhỏ của ta, chẳng qua giờ lớn rồi, ta lại có việc tư trong người, thân lại mang linh hoả, không thích hợp đi trong môn phái nữa, chỉ có thể làm một tán tu."

Dịch Nhiên không nói gì, chỉ là lắc đầu.

Thái độ của hai người minh xác những người khác dĩ nhiên không nên nói thêm gì nữa, ngược lại nữ kiếm tu của Tứ Thuỷ Kiếm môn tính tình hơi thẳng, nhỏ giọng thầm thì một câu, "Làm một tán tu có gì tốt? Thiên phú lớn hơn nữa không có môn phái hỗ trợ cũng rất dễ nghèo túng."

Nàng nói là lời nói thật, Dịch Nhiên nghe được cũng lười tính toán. Ngược lại Kim Phách mở miệng, "Ta không bằng hắn, Tứ Thủy Kiếm môn... Không chứa nổi hắn." Từ trong tỷ đấu vừa rồi, hắn có thể biết được người này không dùng toàn lực, mà hắn cũng đem hết toàn lực, hơn nữa hắn còn có binh khí lợi hại, lĩnh ngộ kiếm đạo của người này thâm sâu hơn hắn nhiều lắm, mặc dù bản thân đối với sư tôn, Kim Phách cũng không có loại cảm giác bị buộc đến mức tận cùng này, còn cảm thấy không cách nào chống lại.

Chẳng qua mặc dù là như vậy, người nọ chỉ là một kiếm, cũng đã khiến hắn thụ ích lương đa* [thu được nhiều lợi ích] rồi. Hắn thậm chí có chút hoài nghi, người nọ là cố ý muốn cho hắn nhìn một kiếm này.

Kim Phách hoàn toàn không biết một câu nói này của hắn đưa tới bao nhiêu chấn động cho sư huynh đệ xung quanh, nhưng mà lúc hắn chuẩn bị ngự kiếm mà đi, phía sau vừa vặn truyền đến tiếng của người nọ.

"Nước sông cuồn cuộn, chạy mà không tuyệt. Thế nhưng sống lớn nơi đây chi kỳ tuyệt hữu hạn, không bằng chuyên tâm tu đạo, đi chỗ xa hơn nhìn một chút."

Kim Phách thân hình chấn động, cứng đờ chỉ chốc lát xoay người đã thi lễ với Dịch Nhiên, "Đa tạ. Ngày sau nếu có yêu cầu, tại hạ sẽ làm hết sức tương trợ."

Chờ sau khi Kim Phách dẫn một đám kiếm tu choáng váng và vài đệ tử Đa Bảo các cúi đầu thấy không rõ sắc mặt rời khỏi, Phó Tu Vân đưa cho Dịch Nhiên một chân nai nướng chín được Tiểu Sỏa Đản mang về, "Tại sao ngươi muốn chỉ điểm hắn?" Y mới không tin Dịch Nhiên sẽ bởi vì Kim Phách giúp hắn nói một câu đã tốt bụng như vậy, một câu chỉ điểm này có thể trực tiếp kéo Kim Phách đi vào đại môn Trung thế giới.

Dịch Nhiên tiếp nhận chân nai gật gật đầu nói, "Tuy rằng rất nhạt, nhưng trên người hắn có hơi thở kiếm bổn mạng của ta."

Phó Tu Vân nghe vậy nhất thời hai mắt híp một cái, y suy nghĩ một chút mới nói, "Ý ngươi là, ngươi ở trên người hắn cảm ứng được hơi thở đoạn mũi kiếm gãy mất của ngươi?"

Dịch Nhiên gật đầu. "Thanh kiếm kia có thể ngay ở Tứ Thủy Kiếm môn."

Phó Tu Vân, "... Ta cảm thấy cả người ta cũng không tốt lắm. Để ta suy nghĩ một chút, thời gian ngươi hạ giới độc tố trong người đã đến tình trạng ngươi không thể vận dụng linh khí, khi đó tu vi của ngươi đại điệt không nói, nhất định là không có công kích hoặc năng lực phòng thủ gì. Nhưng ngươi vẫn xuống tới, đồng thời tìm được ta... Lúc đó động tĩnh trên bầu trời, cầu lửa bay khắp nơi có phải là ngươi đưa tới phải không? Nếu nói như vậy ngươi còn có thể tránh thoát nhiều tu giả đại năng của Kim Đan Hậu kỳ như vậy... Tới chỗ của ta, ta có thể cho là như vậy hay không, ngươi học thằn lằn?"

Dịch Nhiên từ đầu tới đuôi cũng không có nói gì, im lặng chỉ chốc lát mới tới một câu, "Ngươi nói thằn lằn là yêu thú gì? Tuy rằng ta có thể tưởng tượng được tập tính nào đó của nó."

Dịch Nhiên vừa nói như vậy đã từ mặt khác khẳng định suy đoán của Phó Tu Vân. Y nhất thời cảm giác mình có chút đau răng, ngược lại không phải là vì hắn rất có thể sẽ phát sinh thành địch nhân ẩn tính với Ngũ đại môn phái, mà là suy nghĩ thử nếu như phải tự đoạn kiếm cầu sinh, đoán chừng rất khó làm được, đó là đau bao nhiêu chứ?

"Ngươi lúc đó không đau sao?" Huống chi đây là kiếm bổn mạng của kiếm tu, vừa rồi y dùng Tiểu Sỏa Đản đốt chút kiếm bổn mạng của Kim Phách, sắc mặt của người kia đã vô cùng khó coi, tiểu sư đệ ngốc đó của hắn ta còn la lên. Y thật khó tưởng tượng tâm tình ngay lúc đó của Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên trầm mặc một hồi, nhìn Phó Tu Vân hỏi ngược, "Rèn luyện linh căn mười năm, ngươi đau không?"

Sắc mặt Phó Tu Vân vừa giật, quay đầu ném ném Dịch Nhiên một cục xương. "Chớ nói với ta, ngẫm lại cũng đau. Cũng không biết lúc đó tại sao ta có dũng khí kiên trì nổi."

Dịch Nhiên nghe được câu này nhất thời nở nụ cười, "Ta cũng giống vậy."

Phó Tu Vân vốn còn có chút buồn bực, thấy Dịch Nhiên vừa cười vừa nói như thế, nhất thời phiền muộn cũng không nổi, cũng nở nụ cười, "Chúng ta thật đúng là nan huynh đệ." [người cùng cảnh ngộ]

Dịch Nhiên nhìn kiếm vỡ đầy trên đất thở dài, "Lần này cần vào thành mua thanh kiếm dùng tử tế rồi. Chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?"

"... Ta chưa từng dùng linh khí, không nghĩ tới chất lượng kém như vậy."

Phó Tu Vân trong lòng ha ha, chưa từng dùng linh khí, ý là hắn dùng thấp nhất cũng là bảo khí. Đối với loại người lúc nào cũng khoe giàu, y căn bản cũng không cần đồng tình, "Ngươi không phải có đá đỏ của mẫu thân ngươi để lại cho ngươi sao?"

Dịch Nhiên mảy may không biết Phó Tu Vân đã bắt đầu thù giàu, thở dài, "Bên trong chỉ có một ít đồ vật, linh thạch thượng phẩm tương đối nhiều, đan dược cứu mạng cũng có, nhưng không chứa nổi kiếm."

Nghe giọng điệu này chứa đầy oán niệm, Phó Tu Vân liền biết khẳng định Dịch Nhiên đã không phải lần đầu tiên oán giận dung lượng nhỏ của tảng đá đó, chẳng qua trong lòng y vui mừng nha. Nên á, cho ngươi giả làm kẻ phá của như thế nào!

"Quên đi, vừa vặn trong túi trữ vật của Đỗ Y có không ít thứ tốt, ta hiện giờ cũng đã Trúc Cơ xong rồi, đang muốn thử coi sau khi Trúc Cơ Hỏa linh căn và Tiểu Sỏa Đản của ta có thay đổi gì, vậy luyện chế cho ngươi một thanh bảo kiếm đi!" Phó Tu Vân lúc nói lời này tràn đầy tự tin hào khí ngất trời, chẳng qua Dịch Nhiên bên cạnh nhìn y cũng giật khoé miệng, không tự chủ đã nghĩ đến phế đan đầy đất.

"Ờ, mặc kệ nói như thế nào chúng ta trước vào thành đi. Lại ăn một viên đan Hoán Dung."

Phó Tu Vân vui vẻ đồng ý, sau đó tưởng tượng bọn họ đem đan Hoán Dung trị giá một viên linh thạch trung phẩm mỗi ngày đem ăn như Jelly Beans[1], thế nào cũng có thể coi là tiểu thổ hào tầng trung đó.

Rất nhanh hai người đã trở về thành Vận, lúc này trong thành Vận dường như so với lúc bọn họ đi ra muốn náo nhiệt hơn, hai người một bên đi tới Hoả Trì phía Nam thành Vận, một bên lắng tai nghe nghe người ta đang nói cái gì.

"Ai, ha ha ha! Các ngươi không biết nha! Lúc Lôi Đại Địa của Hỏa Lôi môn không thể nhịn được nữa mà bài trừ cấm chế vọt vào, ở trong động phủ cái quái gì cũng không tìm được sắc mặt ấy xấu xí bao nhiêu chứ! Mọi người lúc đó muốn cười cũng không dám cười, cũng sợ người này thẹn quá thành giận đó!"

"Ha ha ha đúng đúng đúng, ta cũng nhìn thấy! Ta hiện giờ vừa nghĩ tới đã còn muốn cười, thế nhưng Lội Đại Địa nổi danh ương ngạnh, còn quá phận hơn Triệu gia đó, nguyên tắc coi trọng cái gì cũng không thể không có được, kết quả như đồ ngu đứng ở nơi đó nói một khắc! Tròn một khắc đó! Đời này hắn cũng chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy đi?" [Một khắc là mười lăm phút]

"Ha ha, hai người trong động phủ cũng thực sự kỳ lạ, làm ra động tĩnh lớn như vậy, đem Đỗ Y gϊếŧ chết, sau đó cứ như thế một góc áo cũng không để cho chúng ta, đi tìm người phụ trách của Đăng Thiên Giác tra cũng là không tra ra được gì, hai khuôn mặt đại chúng đó cho thấy rõ ràng ăn đan Hoán Dung! Thực sự là lợi hại nha, cũng không biết còn có khả năng gặp lại bọn họ hay không, dù sao chỉ bằng bọn họ dám ném mặt mũi của Hỏa Lôi môn như vậy, ta đã thích bọn họ!"

"Đúng vậy đúng vậy, Lôi Đại Địa lần này có thể coi như là cận biết* rồi, xí, ta ước gì hắn xui xẻo sớm một chút, giống như thiếu gia Triệu gia kia, nghe nói, Triệu gia chủ mang theo hắn đi tìm người của Bành gia, coi như Y Tu thế gia hoạt tử nhân Sinh Bạch Cốt của Bành gia, cũng chỉ có thể bảo trụ mạng Triệu Kiến Chương, đời này nếu như không giải độc, sợ là cũng không thể tu luyện!"

[từ phương ngữ, có nghĩa là buộc phải đầu hàng, chấp nhận thất bại.]

"Eo... Ác như vậy hả? Nghe nói người hại Triệu Kiến Chương là tu giả Tứ linh căn? Lúc nào Tứ linh căn trở nên lợi hại như vậy?"

"Hừ, thế giới này cũng có Ba nghìn thế giới, nói không chừng có Tứ linh căn có thể tu luyện thành công rồi sao?"

"Ha ha, chớ đùa, nếu như Tứ linh căn có thể tu luyện, như vậy phế Ngũ linh căn chẳng phải là cũng có thể thành rồi? Bọn họ chính là phế vật trời sinh, không đứng dậy nổi! Vẫn giống như người trong động phủ tầng bốn ngày hôm nay, tới là một người Hoả linh căn duy nhất, có thể tạo thành dị tượng làm người ta chú mục như vậy đó!"

"... Đúng vậy, mặc kệ nỗ lực hay không, thiên phú vẫn là chiếm tuyệt đối nha."

Phó Tu Vân nghe đến đó thiếu chút nữa nhịn không được, chẳng qua rốt cuộc là không lên tiếng. Y nghĩ dù cho y không gặp Tiểu Sỏa Đản, y cũng sẽ tìm đủ loại cách để tu luyện đại đạo. Lý do người trở thành người, cũng là bởi vì ở thời điểm vạn vật nhận mệnh của trời cao, con người lại không, sau đó mới thu hoạch trí khôn và tín niệm.

Dịch Nhiên đột nhiên mở miệng nhìn Phó Tu Vân, "Nếu như bọn họ biết dẫn phát dị tượng là một Ngũ linh căn, sẽ là biểu tình gì?"

Phó Tu Vân hơi vui, "Khẳng định rất buồn cười."

Chẳng qua, bọn họ có thể sẽ mãi mãi không biết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Văn mới nhập V, cảm ơn các vị chờ tới bây giờ ~ cúi đầu moah moah ~

Thổ tào tiểu kịch trường:

Ngũ linh căn là phế vật.

Tu giả 1: Ngũ linh căn chính là phế vật.

Tu giả 2: Nếu Ngũ linh căn là phế vật Tứ linh căn cũng là phế vật.

Tu giả 3:... Tam linh căn và Tứ linh căn không kém là bao nhiêu, lẽ nào Tam linh căn cũng là phế vật?

Tu giả 4 vẻ mặt kinh khủng: Các ngươi nói như vậy lẽ nào Song linh căn cũng là phế vật sao? Nó và Tam linh căn kém nhau một linh căn!

Tu giả 5:... Như vậy, Thiên linh căn cũng là linh căn phế vật?!

Chúng tu giả: Mẹ kiếp, đây là lô - gích chó má gì của các ngươi? Cứ như vậy toàn thế giới cùng là phế vật biết không!

Thiên phú và nỗ lực.

Tu giả 1: Thiên phú quan trọng hơn nỗ lực, nếu có thiên phú ta không cần nỗ lực cũng có thể tạc cmn trời!

Phó Tu Vân: Việc này xin làm theo kiếm tu Dịch Nhiên, hiện giờ hắn là người tàn phế. Sau đó thử nhìn ta, không có thiên phú, nhưng giờ tạc cmn trời.

Dịch Nhiên:...

Thời gian lão tử nỗ lực các ngươi còn chưa sinh ra đâu biết không!

——

[1] Jelly bean:

———

Chú thích từ:

Uẩn dưỡng: Nuôi chứa.

Tuyệt: đứt.

Kỳ tuyệt: kỳ lạ, hiếm thấy; tuyệt: đoạn tuyệt.

Hữu hạn: có hạn.

Điệt: rớt, giảm.

Khắc: mười lăm phút.

2Ǟ�� ��
« Chương TrướcChương Tiếp »