Trên khí thế biến đổi của Phó Tu Vân đương nhiên là được Dịch Nhiên ở cùng trong động phủ phát hiện dễ dàng. Tuy nói bọn họ dựa vào ý nghĩ "Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất" dịch dung ở lại bên trong thành Vận, nhưng nếu như có thể không tiếp xúc người tu tiên bên ngoài, đương nhiên là tốt hơn.
Bởi vậy Dịch Nhiên đối với Phó Tu Vân muốn mỗi ba ngày tiếp nhận một lần tin tức bên ngoài có chút không thể hiểu được, chẳng qua vào lúc này, hắn nhìn biểu tình ầm trầm tới mức muốn huỷ diệt toàn bộ xung quanh của Phó Tu Vân, thì biết tiếp nhận tin tức là một chuyện tất nhiên, cũng là chuyện rất quan trọng.
"Ngươi gặp phải chuyện gì?"
Phó Tu Vân chợt nghe xung quanh có người nói chuyện, chợt ngẩng đầu, ánh mắt bén nhọn kia khiến Dịch Nhiên cũng theo bản năng muốn rút kiếm, chẳng qua rất nhanh Phó Tu Vân thấy người nói chuyện với y là Dịch Nhiên, ánh mắt chậm rãi khôi phục bình thường.
"... Ngày hôm nay ngươi rơi vào tình trạng này, là có người hại ngươi. Mà ta ngày hôm nay rơi xuống bước này, cũng không phải liều chết tự ta làm." Phó Tu Vân cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của mình chậm rãi nói, "Ta có cừu nhân không đội trời chung, nếu không đem bọn họ gϊếŧ không còn một mảnh, ta sẽ không rời khỏi Nhiên Nguyên giới."
Coi như đây là lần đầu tiên Dịch Nhiên nghe được Phó Tu Vân chính thức nói lên chuyện của bản thân mình, trước hắn mơ hồ biết Phó Tu Vân ở trong thế giới này có cừu nhân tương đối lợi hại, mà y chủ động tìm tới Triệu Kiến Chương chính là bằng chứng. Chẳng qua thần sắc lúc đó của Phó Tu Vân tuy nói hơi kích động, nhưng càng nhiều hơn cũng là lãnh tĩnh và kiềm chế. Mà lần này giống như có người rút nghịch lân của y, thoáng cái khiến y lộ ra biểu tình đáng sợ như vậy.
Chẳng qua, Dịch Nhiên nhìn biểu tình này của y ngược lại nghĩ đến tâm tình của bản thân khi hạ giới, nhất thời cảm giác có loại cùng chung mối thù. Hai người bọn họ bởi vì độc dược của bản thân mà quyết định một đường đồng hành, kỳ thực nói cho cùng chính là hắn thiếu Phó Tu Vân, dù sao dựa theo tình hình Phó Tu Vân chiếm được Thiên hỏa Cửu U Phệ, y hoàn toàn có thể tự tìm một chỗ an tĩnh tu luyện, bằng vào chính y đi trả thù.
Giờ hắn không thể rời khỏi Phó Tu Vân, mà không phải Phó Tu Vân không thể rời khỏi hắn.
Mặt mày Dịch Nhiên nhất thời trở nên sắc bén, kiếm khí quanh thân bốn phía, "Trước đây ta từng nói, ngươi giúp ta giải độc, mai này ta tất nhiên che chở ngươi, ai cũng không tổn thương được. Giờ tăng thêm một câu, ngươi muốn ra tay với ai ta cũng sẽ giúp ngươi."
Phó Tu Vân nghe lời như thế mặt mày vẫn như trước rủ xuống, bỗng nhiên Dịch Nhiên nghe được y mở miệng, "Cho dù cừu nhân của ta ở tầng thượng trong thế giới này sao?"
Dịch Nhiên hơi dừng, mười phần chân thành đáp, "Tuy rằng bọn họ cũng không phải cường giả ta đã thấy, nhưng mà, ta bảo đảm mỗi một người ta sẽ nghiêm túc giúp ngươi gϊếŧ chết."
Phó Tu Vân nghe thế trực tiếp nở nụ cười, ngẩng đầu mở ra khuôn mặt tươi cười không hề che giấu đối diện hai mắt Dịch Nhiên. Trong nháy mắt này Dịch Nhiên cảm thấy dường như có thứ gì đó hơi chạm vào trong tim, đập liên tục.
"Bằng hữu ngươi đây ta kết giao rồi. Sau này ta bắt ngươi làm huynh đệ!"
Dịch Nhiên khóe miệng cong cong, sau đó cảm thấy, bằng hữu và huynh đệ dường như cũng không khiến hắn quá thoả mãn quan hệ giữa bọn họ, nhưng hắn trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm ra được quan hệ gần hơn, suy nghĩ một chút vẫn là nói ra một câu hắn cảm thấy miễn cưỡng hài lòng.
"Ừm, chúng ta có thể cùng đi đại đạo* tu tiên này." [đường lớn]
Phó Tu Vân nghe nói như thế hơi dừng lại, sau đó gật đầu. Nghe nói thọ mệnh một người tu tiên ít nhất cũng có mấy trăm năm, y đi tới thế giới này sau đó cũng chưa từng kết giao bằng hữu, mà người trước mắt này tuy rằng tính tình hơi nóng nảy, nhưng có thể thực sự có khả năng ở chung trăm năm dài dằng dặc.
Được một người bằng hữu, ngược lại cũng hài lòng.
Đương nhiên, sau này mặt Phó Tu Vân bị tát có chút sưng.
Sau khi khôi phục tâm tình, Phó Tu Vân đã cùng Dịch Nhiên nói một chút chuyện trước đây của y và Tứ đại gia tộc, sau khi Dịch Nhiên nghiêm túc nghe xong ân oán tình cừu, đã nâng đầu tóc mới dài một đoạn ngắn như lông bàn chải oán hận lắc đầu, "Cực kỳ vô sỉ! Đáng chết! Ngu xuẩn!"
Phó Tu Vân rất là tán thành đánh giá của hắn đối với Tứ đại thế gia, Triệu Hoa Dung và Phó Thiên Hải, sau đó tổng kết, "Hai năm sau ở Vạn Độc Huyết Quật tất nhiên ta muốn đi, chẳng qua sau khi chờ ta nhận lại thi thể một nhà ngoại tổ, ta sẽ ở Tuyệt Linh Sơn đem bọn họ đốt sạch sẽ, bắt đầu từ lúc đó, chúng ta phải trở thành đào phạm của Nhiên Nguyên giới, cho nên một năm này nghiêm túc tu luyện, mới đi tìm Hồ Bạch tìm bảo, thời gian của chúng rất gấp, nắm chắc thôi."
Dịch Nhiên tự nhiên không có gì phản đối với việc này, vì vậy ở trong mười tháng kế tiếp, hai người mỗi ngày từng bước một làm giải độc, tu luyện linh thuật, đề thăng tu vi, hoàn toàn không ra động phủ.
Ở ngày thứ ba tháng mười một, bên ngoài động phủ nơi bọn Phó Tu Vân ở bắt đầu mơ hồ có linh khí tụ tập, biến hóa như vậy đương nhiên đưa tới chú ý của người tu tiên xung quanh Vân Phong Đăng Thiên Giác. Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập ở dưới Đăng Thiên Giác, nhìn chằm chằm vào động phủ tầng bốn.
"Ai, linh khí này lại bắt đầu có tụ tập, nghe nói có tu giả lúc ở Trúc Cơ và Ngưng Mạch sẽ bởi vì các loại cơ duyên hoặc huyết mạch dẫn động linh khí thiên địa, do đó tạo thành các loại dị tượng, trước ta còn tưởng tin đồn mà thôi, nhưng nhìn tình huống hiện giờ, tại sao ta cảm thấy dường như có người muốn dẫn động dị tượng thiên địa chứ?"
Nói chuyện là một tu giả kỳ Ngưng Mạch, tu giả ở kỳ Ngưng Mạch tối đa cũng chỉ có mấy vạn người trong thế giới, mặc dù hắn ta chỉ là một Ngưng Mạch Sơ kỳ cũng đủ phân lượng rồi.
"Cái gì! Ý của ngươi là giờ có người muốn Ngưng Mạch rồi? Còn dẫn động linh khí thiên địa? Việc này thật sao tiền bối. Ta ở Đăng Thiên Giác làm người tiếp đón ít nhất cũng mười năm rồi, nhưng loại tình huống này vẫn là thấy lần đầu tiên."
Mở miệng nói chuyện là tu giả Ngưng Mạch nghe thế lại có chút nghi hoặc lắc đầu, nhìn xung quanh một đám tu giả Trúc Cơ và kỳ Luyện Khí lo lắng suông.
"Ngài lại lắc đầu là ý gì hả?" Có tu giả gấp gáp trực tiếp mở miệng.
Tán tu kỳ Ngưng Mạch này cũng đắn đo một phen mới quay đầu hỏi người bên cạnh không có cảm giác tồn tại, "Vô Ẩn à, ngươi cảm thấy hơi thở đó giống Ngưng Mạch không?"
Tu giả được chỉ ra giống như đột nhiên xuất hiện ở nơi này, sau khi hắn nghe được câu hỏi có chút bất đắc dĩ liếc ngược lại, "Ngươi cần gì phải đem ta kéo ra. Bản thân ngươi không phải đã xác định rồi sao? Lương Ngọc."
Lục Lương Ngọc nhận được giải đáp sau đó vẻ mặt chẳng những không có thả lỏng ngược lại càng thêm nghi hoặc và không giải thích được, hắn vỗ đầu mình một cái nhịn không được lắc đầu nói, "Dù sao ta ngươi cũng là người có chút thân phận, đối với anh tài tuấn kiệt của Nhiên Nguyên giới hẳn là khá hiểu mới đúng, sao ta hoàn toàn không biết ở động phủ tầng bốn trong Đăng Thiên Giác, còn có một nhân vật lợi hại không biết từ nơi nào đυ.ng tới như thế? Đương niên Đại sư huynh của ta coi như là mơ hồ gợi lên một ít linh khí, nhưng hoàn toàn không có sinh ra dị tượng, nhưng ngươi nhìn chỗ kia chút đi giờ đã bị màu lửa đỏ của mây đỏ vây quanh một cách bền chắc!"
"Chậc, cũng chỉ là muốn Trúc Cơ ư?! Trúc Cơ sẽ gợi lên linh khí thiên địa? Không thể! Ta nhất định phải nhanh chóng đem những sư huynh đệ khác gọi qua đây xem, cảnh tượng này không làm được là trăm năm cũng không dễ gặp đó!!"
Vô Ẩn thấy Lục Lương Ngọc không chút che giấu nào đã dùng phù Truyền Âm gấp gấp gọi sư huynh đệ của mình đến vây xem, bất đắc dĩ thở dài sau đó cũng chậm rãi lấy ra lá bùa màu vàng nhạt, lá bùa kia nhẹ nhàng nhoáng lên tản mát ra ánh sáng vàng thì biến mất, chẳng qua lại ba phút sau khoảng chừng có bảy tám người hoặc là ngồi kiếm, hoặc là ngồi pháp bảo linh khí tới.
Mãi tới lúc này, các tu giả vây quanh ở bên cạnh hai người kia mới biết thân phận của hai người này, trên mặt lộ ra ước ao, sùng bái.
Ngự kiếm mà đến là một trong đệ tử Ngũ đại môn phái của Nhiên Nguyên giới là Tứ Thuỷ Kiếm môn, mà ngồi pháp bảo linh khí tới, lại là môn phái thổ hào lớn nhất trong Ngũ đại môn phái, Đa Bảo các.
Hai người kia lại là đệ tử trong Ngũ đại môn phái! Bọn họ không biết mỗi ngày phải muốn bao nhiêu lần nếu như bản thân có thể trở thành Ngũ đại môn phái, mà giờ đây nhìn thấy thật sự là bọn họ, mới chợt cảm thấy sự chênh lệch giữa bọn họ là to lớn như thế nào. Mà có thể khiến cho hai trùm lớn quan tâm như vậy, không cần phải nói, người động phủ tầng bốn trong Đăng Thiên Giác tuyệt đối là một ngưu nhân! Bởi vậy bọn họ cũng lập tức sẽ biết, cảnh tượng hiện giờ bất kể như thế nào bọn họ cũng không thể bỏ qua một cơ duyên, lúc này coi như là có người đuổi bọn họ đi bọn họ cũng phải chết ăn vạ không đi!
Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên, giương mắt nhìn lại đã thấy phiến mây đỏ bắt đầu cuồn cuộn, đồng thời dưới quay cuồng dường như tụ tập các loại đồ án bất đồng, giống như loài chim vừa tựa như thú vật, đủ loại như thế, khiến người hoa mắt!
Lúc này, trong động phủ tầng bốn mọi người đang chú ý, trên mặt Phó Tu Vân đầy mồ hôi hột, dường như đang chịu đựng thống khổ nào đó. Dịch Nhiên vẫn bên cạnh ngồi ngay ngắn cầm kiếm trước mặt, hắn tuy rằng cũng đang nhắm hai mắt nhưng kiếm khí bén nhọn cũng đã mơ hồ bao trùm toàn bộ động phủ.
Vào lúc này, người xem náo nhiệt không ít, người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì càng không ít.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai bổ sung thổ tào ~ về dị tượng ha =-= ngày hôm nay không còn kịp rồi, có việc đi trước, moah moah ~
Mặt khác về chữ bug số lượng, nhân số Ngưng Mạch một thế giới chỉ có một trăm người quá ít - - vì vậy đặt mười mấy ngàn người. Buổi tối tôi đi sửa chương tiết trước mặt. Cúi đầu.
———