Chương 13

Lúc bị hai người liên tiếp nói ngươi rất tốt, Dịch Nhiên đặc biệt bình tĩnh hộc ra một ngụm máu tươi.

Máu hết hớp này đến hớp khác cũng giống như một bạt tay, một cái tiếp một cái đánh vào trên mặt mọi người ở trong phòng, khiến cho bọn họ cảm thấy khuôn mặt sinh đau.

Dược tu Lý dĩ nhiên là người không thể tiếp nhận nhất, thế nhưng ông nhận nhận chân chân tiến hành nghiệm hai lần với máu người này rồi, nhưng cũng không có nghiệm chứng ra, ông tuyệt đối không muốn tin tu vi hoặc năng lực của mình xảy ra vấn đề, dĩ nhiên cho rằng Dịch Nhiên là đang cố ý hộc máu cho ông khó chịu.

Cho nên Dược tu Lý là người nhảy bật lên đầu tiên: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi phun mấy ngụm máu ta đã tin ngươi trúng độc, nếu như tất cả mọi người giống như ngươi vậy, Hồi Xuân các chúng ta đây chẳng phải là thành coi tiền như rác sao?! Chứng cứ! Trừ phi ngươi cho chúng ta chứng cứ!"

Dịch Nhiên trước bị con gà yếu Triệu Kiến Chương mới kỳ Ngưng Mạch khıêυ khí©h cũng đã rất khó chịu, chỉa vào linh căn bị phá hư. Đan điền bị giam cầm thống khổ, hạ sức lực mạnh chuẩn bị một kiếm chém chết con gà yếu này, kết quả con gà này ngay cả một cọng lông gà chưa từng rơi, cho dù Hồi Xuân các bị hắn đánh một lổ thủng, nhưng cũng không có thể bù đắp khó chịu và phiền muộn to lớn trong lòng Dịch Nhiên.

Hiện giờ tinh thần hắn đã sa sút đến loại trình độ này, ngay cả người của kỳ Ngưng Mạch cũng gϊếŧ không được. Thực sự là vừa nghĩ đã muốn đem trời đâm một lổ!

Tâm tình của Dịch Nhiên hiện giờ như vậy, tự nhiên sẽ không đếm xỉa tới một Dược tu mới Luyện Khí tầng bảy, máu của bản thân hắn có bôi kịch độc, việc này là có thể khẳng định, tuy rằng Dịch Nhiên cũng không biết vì sao bọn họ kiểm tra đo lường không được vấn đề, nhưng là vì để ngừa lỡ như vẫn là thu về tốt hơn.

Vì vậy Dược tu Lý không đợi được Dịch Nhiên người tới nhà đập bảng hiểu nói xin lỗi ông, ngược lại thấy người này ho khan một tiếng, thân hình thoạt nhìn lập tức sẽ ngã xuống đất, chuẩn bị thu gom máu trên đất!

Đây quả thực là giẫm lên mặt của ông nha!!

Dược tu Lý vượt ra khoảng phẫn nộ rồi, ở trong nháy mắt lúc Dịch Nhiên còn kém một bước đã muốn cách không thu lại những huyết dịch này, ông đã một bước dài đi lên phía trước đưa tay đem những huyết dịch này thu vào một trong cái bình ngọc của ông.

Nhất thời, người của khắp phòng đều nhìn về ông.

Đường chủ Vương Huy nhíu mày: "Lý Tử, đây là ông muốn gì?"

Lý Tử vội vàng đem cái lọ đưa cho Vương Huy, ông cũng biết mình tự ý làm chủ rất có thể sẽ bị nghiêm phạt, chẳng qua miệng ác khí nói không ra, ông thật sự là không cho qua được! "Đường chủ, chuyện này tuyệt đối không thể tính như thế! Trừ phi hắn có thể chứng minh máu của hắn có độc, hắn quả thực trúng độc, bằng không thì mặt mũi của Hồi Xuân các chúng ta cũng bị hắn đập lên hết rồi!"

Vương Huy tuy rằng không đồng ý hành vi đặc biệt kích động này của Lý Tử, chẳng qua lời của ông ta vẫn có đạo lý, vì vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Dịch Nhiên, chuẩn bị nói lý khai sáng, lấy tình cảm lay động ~

Lúc này Dịch Nhiên thật sự đã đến sát biên giới bạo phát, may là canh giờ này đã là buổi chiều sắp đến buổi tối, lúc này độc tính phát tác không bằng nửa đêm và sáng sớm, hắn còn có thể bảo trì thanh tỉnh, nhưng tính tình đã hoàn toàn không xong. Cho nên, hắn không đợi Vương Huy ôn hòa mở miệng, đã dùng măt lạnh không thể lạnh hơn, giật giật khoé miệng rốt cuộc cười nói: "Có bản lĩnh ngươi uống đi."

Trong nháy mắt Vương Huy đã nếm được cảm giác nghẹn của Triệu Kiến Chương trước đó.

Đối thoại này có thể nhảy qua hay không hả! Chẳng lẽ không phải ta trước khuyên ngươi, ngươi không muốn, ta khuyên ngươi nữa ngươi vẫn không muốn, sau đó ngươi thẹn quá thành giận nói để ta uống sao? Tính tình kiếm tu tại sao đều táo bạo như thế!

Bầu không khí trong lúc nhất thời cứ lạnh xuống như vậy, không phải ai cũng ngu, biểu tình Dịch Nhiên quá mức trào phúng bình tĩnh, khiến cho bọn họ không dám nếm máu thử, thế nhưng mà, người của Hồi Xuân các không nếm thử lại cảm thấy rất mất mặt, rất xoắn xuýt. Về phần đám người Chu Năng và Triệu Kiến Chương bên kia, mặc dù bọn họ là tu nhị đại, nhưng không phải ngu, loại sự việc ra mặt làm sao có thể đi làm?

Ngay lúc mọi người cảm thấy bọn họ hao tốn thời gian dài đằng đẵng như thế, Phó Tu Vân ở một bên bỗng nhiên hơi nở nụ cười, nói thầm một tiếng: "Nhiều người như vậy cũng không kiểm tra ra được có độc hay không, còn không cho người đi, thật sự là quá không thiên lý."

Sau đó y ngẩng đầu nói với Dịch Nhiên: "Được rồi đừng tìm bọn họ tức giận, ngươi là lợi hại nhất! Lời của ngươi nói cũng đúng, bọn họ nhất định là sai rồi, chúng ta đi Trân Bảo các xem kiếm chứ? Đường chủ, ngươi đem bình nhỏ cho chúng ta, chúng ta đi liền, dù sao cuối cùng cũng ra không được kết quả, giằng co như vậy đối với người nào cũng không thú vị không phải sao?"

Đường chủ Vương Huy nghĩ Phó Tu Vân nói có đạo lý, bỏ đi, coi như hắn xui xẻo! Lỗ thủng lầu ba này chính hắn lấp, dù sao so với đắc tội một kiếm tu kỳ Ngưng Mạch thoạt nhìn tính tình không tốt cũng tốt hơn. Huống chi bọn họ không ai uống bình máu, nếu không có cách nào khác chứng minh, vậy hãy để cho đi đi. Vì vậy hắn đem chai đựng huyết dịch của Dịch Nhiên đưa cho Phó Tu Vân, Phó Tu Vân cười híp mắt thu vào.

Nhưng bọn y còn chưa đi, lúc này Phó Tu Vân xoay người, nói với Hồ Bạch vẫn làm bộ không tồn tại đứng ở trong góc nhỏ: "Vị đạo hữu Hồ Bạch này, hộp ngọc mộc kia trong tay ngươi và máu bên trong cũng đều là của chúng ta."

Sắc mặt Hồ Bạch cứng đờ. Hắn hoàn toàn cho rằng Dịch Nhiên sẽ bởi vì dưới cơn nóng giận phất tay áo rời đi quên cái hộp này và máu bên trong, nói như vậy hắn có thể ở trước mặt của Triệu Kiến Chương lập một đại công, nhưng ai ngờ thiếu niên thoạt nhìn tư tư văn văn, ngây thơ vô cùng dễ gạt, chỉ thoáng một cái lại tìm hắn chứ? Cứ như vậy, hắn cho dù không muốn trả hộp cũng không được rồi. Nhưng, nếu quả thật trả về, một lát nhìn sắc mặt muốn gϊếŧ người của Triệu Kiến Chương hắn cũng tuyệt đối chiếm không được thứ tốt!

Hắn hiện giờ tương đối cần hỗ trợ linh thạch của Triệu Kiến Chương, nếu như chuyện này không làm được, linh thạch khẳng định không cần suy nghĩ!

Vì vậy hắn chợt cắn răng một cái, hừ một tiếng với Phó Tu Vân: "Máu này ta vẫn muốn nghiên cứu thêm chút nữa, hai vị trực tiếp giao nó cho ta giữ đi, nói không chừng hai ngày nữa là ta có thể tìm được bằng chứng nó có độc giúp hai vị một đại ân lớn đấy!"

Phó Tu Vân nghe vậy ánh mắt nhướng một cái, đem y là người ngu sao? Mượn cớ rõ ràng như vậy cũng sẽ có người tin? Phó Tu Vân không nói hai lời đã đi về phía Hồ Bạch, vươn tay mỉm cười: "Không cần. Trả cho chúng ta đi."

Ngay lúc Hồ Bạch suy nghĩ rốt cuộc nên cứng rắn chống đỡ hay là buông tay, bên kia Dịch Nhiên chợt hơi lảo đảo, cùng lúc đó Triệu Kiến Chương vẫn chú ý hắn, trên mặt hung ác độc địa lóe lên, vài miếng ám khí lá liễu màu đen đã bắn về phía Dịch Nhiên!

Phó Tu Vân chợt xoay người thấy một màn chính là Dịch Nhiên dễ dàng sử dụng kiếm quét sạch ám khí, trong lòng nổi giận dứt khoát xoay người một cái, dường như dùng bộ pháp không rõ nào đó trong nháy mắt đã đến phía sau Hồ Bạch, sau đó từ trong tay hắn đoạt lấy hộp ngọc mộc, đồng thời một cước đạp hắn nằm trên đất.

"Tại sao ngươi có thể ra tay!"

Hồ Bạch lớn tiếng chỉ trích, mà nụ cười trên mặt của Phó Tu Vân đã không còn: "Tuy rằng người nọ là chủ nợ ta, nhưng các ngươi đột nhiên ra tay cũng làm khó cho ta."

Vốn vẻ mặt của Triệu Kiến Chương vẫn ngoan lệ mà nhìn về phía Dịch Nhiên, thế nhưng khi hắn nghe xong lời của Phó Tu Vân, ánh mắt loé lên, dường như nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu, đã thoáng cái nổi lên rộng lượng.

"Dịch đạo hữu nói sớm á, ta còn tưởng rằng hai vị là bạn bè đấy, nếu là quan hệ chủ nợ, vậy mạo muội, bọn ta còn có việc đi trước một bước, các ngươi tự tiện."

Mắt Phó Tu Vân nheo lại, nghĩ thầm Triệu Kiến Chương đang đánh chủ ý gì, chẳng qua y rất nhanh đã biết —— trước lúc Triệu Kiến Chương rời đi, bỗng nhiên hắn quay đầu lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với Phó Tu Vân.

"Tại hạ vẫn có chút gia sản, hơn nữa còn là thật lòng muốn kết giao với Tu Nguyên ngươi. Cho nên, nếu như ngươi có phiền toái gì, có thể tùy thời đến Vân Sơn tìm ta. Ta đang ở tầng thứ ba của Vân Sơn."

Phó Tu Vân nghe nói như thế nếu không hiểu ý kia, là người ngu.

Chẳng qua Dịch Nhiên cũng rất nhanh thì đã hiểu, điều này dẫn đến lúc ra khỏi Hồi Xuân các, Dịch thổ hào một câu cũng không nói với Phó Tu Vân. Phó Tu Vân theo Dịch Nhiên đi một đường hơi vội, ngay lúc y chuẩn bị thật tốt giải thích một chút, Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại.

"Hửm?" Xảy ra chuyện gì.

"Ta là chủ nợ? Ngươi thiếu ta cái gì?"

Phó Tu Vân suy nghĩ một chút, hồi lâu nói: "Thiếu ngươi một nụ cười được chưa? Ta đây cười một cái cho ngươi."

Sau đó, Dịch Nhiên nhìn chằm chằm nụ cười của Phó Tu Vân hơi có chút nịnh nọt, nặng nề mà hừ một tiếng đi nhanh đi về phía trước. Phó Tu Vân nhìn dáng vẻ vui vẻ của hắn, sau đó chợt nghe được âm thanh trầm thấp có chút lãnh ngạnh nói:

"Tuy rằng hắn là gà yếu, nhưng tu vi đối với ngươi mà nói vẫn còn rất cao, ngươi muốn đối phó hắn, phải cẩn thận."

Dáng tươi cười của Phó Tu Vân hơi dừng, sau một lát lại cười tự nhiên hơn. Nhìn xung quanh không ít người nhìn thẳng mắt, đỏ mặt.

Dịch Nhiên chợt dừng lại bước chân, quay đầu tức giận gia tăng âm thanh: "Im đi! Đi theo mau!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

1, có trúng độc không

Dịch Nhiên: Ta trúng độc.

Lý Tử: Không có! Ngươi rất tốt!

Dịch Nhiên: Ta chính là trúng độc.

Lý Tử: Ngươi chính là không có!

Dịch Nhiên: Ta trúng độc ngươi thích tin hay không.

Lý Tử: Trừ phi ngươi cho ta chứng cứ!

Dịch Nhiên: Có bản lĩnh ngươi uống đi!

Lý Tử: Ngươi cho ta ngu á?

Dịch Nhiên:...

Ngươi uống thì thế giới an tĩnh.

2, chủ nợ

Cuộc sống đỉnh cao sau này, một ngày nào đó.

Phó Tu Vân:... Ngươi cởi y phục của ta để làm chi?

Dịch Nhiên: Ta là chủ nợ.

Phó Tu Vân: Chọc ta ư ngươi là chủ nợ ta thiếu ngươi cái gì?!

Dịch Nhiên: Thiếu thịt ta.

Phó Tu Vân: %@!%¥

———