Một đêm ngủ ngon, mãi cho đến lúc gà trống trong thôn gáy vang kêu trời sáng, Phó Trường Ninh mới mơ màng tỉnh dậy.
Trên người quần áo đã lạnh, bất quá lúc này đang mùa hè, cũng không đến mức gây cảm lạnh; nàng tùy ý cột tóc, sửa sửa quần áo, còn lại mặc kệ.
Trên bàn giấy chữ viết đã khô, bởi vì đêm qua ngủ gục duyên cớ, mấy tờ giấy có chút lộn xộn tứ tán, vài trang bên trên còn bị nhăn dúm dó, có thể là do lúc ngủ nàng đã không cẩn thận đè lên.
Nét mực còn đó, nhưng hình chữ tầm thường, cũng không có chỗ nào thần dị.
Phó Trường Ninh hoang mang để xuống, xếp gọn lại.
Chẳng lẽ là do nàng đọc du ký nhiều quá, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó?
Dù vậy, ban ngày khi đi học, Phó Trường Ninh vẫn nhớ mãi không quên mấy chữ trong mộng.
"Doanh Châu".
Là Doanh Châu trong "Hải khách đàm doanh châu, yên đào vi mang tín nan cầu" dưới ngòi bút của thi tiên.
Là theo lời đồn tiên sơn trên biển.
Một cái địa danh như vậy, xứng với một giấc mộng kỳ quái như vậy – làm cho đêm qua nhìn thấy cái tên đó đột nhiên trở nên mờ mịt xa xưa.
Tan học, Phó Trường Ninh cự tuyệt mấy lời rủ rê đi chơi của các bạn, thần sử quỷ sai quay về tàng thư quán, lấy ra cuốn du ký kia đọc lại một lần nữa.
Tối hôm qua, lúc nàng chép đến khúc này đã quá buồn ngủ rồi. Hiện giờ xem kỹ lại mới biết được, lão đạo sĩ lời nói xác thật nhắc tới một cái châu.
Lại không phải Doanh Châu, mà là Vân Châu.
Ở vào tận cùng phía nam lãnh thổ Đại Chu quốc - Vân Châu -
Phó Trường Ninh cắn cắn má chu môi.
Không lẽ ngay cả hai chữ Doanh Châu cũng là nàng phán đoán? Bởi vì quá buồn ngủ mà đầu váng mắt hoa, đọc lộn?
Nguyên lai cả ngày nay nàng suy nghĩ bậy bạ đều là ảo giác? Liền như cái kia lão đạo nhân, tự cho là đã thấy tiên nhân, kỳ thật bất quá hoàng lương nhất mộng?
Phó Trường Ninh có chút uể oải.
Nàng đem du ký để lại vị trí ban đầu, lại lấy ra sách mình cần, vội vàng trở về nhà.
Lý gia xem như mấy nhà có cuộc sống sinh hoạt tương đối tốt trong thôn - ít nhất người một nhà không cần chen chúc nhau mà ngủ; đương nhiên, cái này phần lớn nhờ kia một trăm lượng phí nuôi nấng nàng.
Trụ cột gia đình này, Lý Tam Thắng, năm nay mới hơn 30 tuổi, trong nhà đứng thứ hai, cùng vợ sinh hai nam một nữ, ngày thường trừ bỏ làm ruộng thì dựa vào nghề mộc kế thừa từ phụ thân hắn mà nuôi gia đình.
Sau vài ngày sự tình qua đi, cái này hơn 30 tuổi hán tử lương tâm dường như trở lại, đối đãi Phó Trường Ninh tuy có chút ngăn cách, lại không giống lúc trước vênh mặt hất hàm sai khiến.
Nói cách khác, với mấy người nhà đó, nàng giống như một vị khách.
Họ cung cấp nàng chỗ ở cùng một ngày ba bữa cơm.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Biết Phó Trường Ninh tối hôm qua không trở về họ cũng không hỏi, thế nhưng Lý Văn Tình - năm nay còn chưa đầy mười ba tuổi - có chút băn khoăn, cầm điểm tâm mua từ trấn trên cho nàng: "Trường Ninh, này là bánh đào hoa, cô cô mua cho chúng ta, đây là phần của ngươi."
Lý gia tiểu cô nương, sau khi biết được ý tưởng của cha mẹ mình, cảm thấy hổ thẹn rất nhiều, trong lòng luôn cảm giác xin lỗi Phó Trường Ninh, nhưng nàng cũng thấy bản thân vô lực thay đổi cái gì, đành phải tận khả năng đối Phó Trường Ninh tốt hơn nhiều chút.
Phó Trường Ninh hơi hơi không được tự nhiên, nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn tỷ tỷ, bất quá không cần."
Lý Văn Tình sắc mặt hơi ảm, một bên Lý Văn Hán chủ động giựt đi: "Ai biểu ngươi bày đặt tốt bụng, làm người ta chướng mắt! Người ta có thôn trưởng chống lưng nha – ai thèm nhìn trúng mấy thứ này của ngươi? Không ăn đưa ta ăn!"
Cặp long phượng thai này diện mạo tuy tương tự, tính cách lại là khác nhau như trời với đất.
Lý Văn Tình an tĩnh nội liễm, Lý Văn Hán lại như từ trong bụng mẹ liền đem hai người lá gan giành hết, làm việc rất hung hăng, có thể xem như một tên bá đạo trong thôn.
Lúc này cũng vậy, hắn cắn ba phát giải quyết xong miếng điểm tâm liền đi ra cửa, lúc đi ngang qua còn dùng lực cố ý đυ.ng Phó Trường Ninh cho hả giận.
Lý Tam Thắng đang ngồi ở cửa làm nghề mộc ngẩng đầu, kêu một tiếng: "Thằng nhóc chết tiệt, lúc về nhớ khiêng khúc gỗ ở đầu thôn về!"
Nói xong lại cúi đầu tiếp tục bào gỗ.
Từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn Phó Trường Ninh xíu nào.
Thê tử Ngô thị từ phòng bếp đi ra, bưng cái cái nia bự phơi củ cải muốn ra khỏi phòng, ngữ khí không âm không dương: "Làm phiền quý nhân nhường một chút, ta đi ra ngoài phơi đồ."
Lý Văn Tình phục hồi tinh thần lại, thu thập hảo tâm tình nhìn nàng cười xin lỗi, sau đó duỗi tay cầm đầu kia của cái nia: "Nương, ta giúp ngươi."
Ngô thị đẩy tay nàng ra, trừng nàng.
"Ngươi cô cô không phải kêu ngươi cùng nàng học nữ hồng? Hôm kia ta còn xem ngươi cầm một cái khăn tay đâu, nhanh vậy liền thêu xong rồi? Vào nhà đi, những việc này muốn ngươi giúp cái gì, cũng không chê dơ tay."
"Nương, cái khăn tay đó ta thuê muốn xong rồi." Lý Văn Tình cũng không thoái nhượng, nhỏ giọng nói chuyện lại ngoài ý muốn kiên trì.
Ngoài cửa, Lý Tam Thắng vui tươi hớn hở cười một tiếng, đứng lên, vỗ rớt trên tay vụn gỗ, đi tới tiếp nhận: "Ta tới ta tới, hôm nay hai người các ngươi nghỉ ngơi chút đi."
Tiếng cười nói lải nhải của mấy người nhà đó dần dần bay xa ngoài cửa phòng.
Phó Trường Ninh vào phòng, đóng cửa lại, không tiếng động ngồi xuống ôm chân, đem mặt vùi vào đầu gối.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, càng thêm kiên định ý tưởng rời đi Lý gia thôn.
Có cái gì hảo hâm mộ, không phải đã sớm xé rách mặt sao, trên đời này người quan tâm yêu thương bảo hộ nàng nhất đã sớm không còn nữa. Nếu nhất định bắt nàng phải thỏa hiệp, hy sinh bản thân mới có thể đổi lấy một chút giả dối ôn nhu quan tâm từ mấy người kia thì nàng không cần!
Thiếu nữ chưa đầy mười tuổi ngoan cố lại bướng bỉnh, một bên xoa nước mắt, một bên hung tợn mà nghĩ.
Thật là quá không tiền đồ ah Phó Trường Ninh.
Nàng nhất định phải đem mấy thứ cảm xúc mềm yếu này toàn bộ vứt bỏ!
Phó Trường Ninh tính tình kiểu gặp chuyện càng khó càng sẽ kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu của nàng. Giấc mộng thần kỳ tối qua mà nàng đã từ bỏ tìm hiểu, lúc này, theo cơn tức giận, nàng ngược lại kiên trì mà tìm tòi.
Ăn xong cơm chiều, cùng người nhà họ Lý chào hỏi, nàng liền tự động đến ngốc ở tàng thư quán.
Lý Văn Hán đang muốn về phòng, nghe xong lời này, dừng lại bước chân, thanh âm cố tình tăng lớn: "Đại Chu quốc nhưng không thịnh hành cái gì nữ phu tử, có chút người đọc đến nhiều sách lại có ích lợi gì?"
Phó Trường Ninh vừa bước ra cửa lại dừng chân.
Lý Văn Hán tưởng chọc trúng chuyện nàng thương tâm, trong lòng thập phần đắc ý, một bên đi ra phòng, một bên tiếp tục nói: "Muốn ta nói, chúng ta thôn cũng không gặp ai có khả năng làm cái kia tú tài lão gia - không giống biểu ca nhà ta, trời sinh đầu óc thông minh lại có điều kiện - nhận thức mấy chữ cũng liền không sai biệt lắm đến...... Ai u!"
Hắn thảm thiết kêu một tiếng, dưới chân vấp té, một thân bé bự thịt mỡ chắc nịch đập xuống đất cái bụp, cái miệng vừa vặn đập lên ngạch cửa.
Rắc ——
Răng cửa gãy.
Bé bự mập mạp khóc la kinh thiên động địa, trong nhà tức khắc binh hoang mã loạn.
Phó Trường Ninh phảng phất như không nghe thấy, bước chân càng lúc càng nhanh. Mãi đến lúc nàng hoàn toàn rời khỏi tầm mắt người nhà họ Lý mới khoái ý mà cười rộ lên.
Mãng phu! Ai biểu ăn no rửng mỡ âm dương quái khí, thật khinh nàng không dám trị hắn?
Lý Văn Hán chỉ là một cái nhạc đệm nhỏ. Sau khi trở trở lại tàng thư quán, Phó Trường Ninh nhanh chóng tìm được cuốn du ký tối hôm qua, suy nghĩ một chút, nàng quyết định bắt chước ngày hôm qua, một lần nữa chép lại toàn bộ cuốn sách.
Bởi vì nàng đã chép qua một lần, tốc độ chép sách lần này nhanh hơn rất nhiều, chưa tới một canh giờ mà Phó Trường Ninh đã chép tới chương về Vân Châu.
Vân Châu ở tận cùng phía nam Đại Chu, tiếp giáp Nam Hải, là cảng phía nam của Đại Chu, trong thành bá tánh hầu hết làm hải mậu cùng đánh cá mà sống.
Lão đạo nhân là người ở đất liền, đối Vân Châu đủ thứ mới lạ từ từ kể ra, không khó nhận ra cảm xúc lưu luyến vui sướиɠ trong lời văn của lão.
Trong đó thần dị nhất là truyền thuyết dân gian đầu tiên của Vân Châu.
Nghe đồn ở Nam Hải có một loại cá tên là cá lớn Vân Châu, toàn thân tuyết trắng, cả người dài hơn hai trượng, hai mắt như bích tỉ, sinh có linh trí, miệng có thể nói tiếng người.
Lúc lão đạo nhân du lịch ở Vân Châu, ngẫu nhiên gặp được một ông tẩu đã qua tuổi cổ lai hi mà thân thể vẫn khoẻ mạnh. Ông này lời thề son sắt xưng chính mình đã từng được cá lớn Vân Châu cứu, nói đó là tiên nhân phái tới che chở thế nhân thần cá, chính mình qua tuổi bảy mươi mà thân thể vẫn cứ khoẻ mạnh, đó là tiên nhân ban xuống phúc trạch.
Nghe nói người như ổng, trăm năm nay còn có không ít người. Dần dà, thành Vân Châu liền kiến tiên cá miếu, thờ cúng đúng là cá lớn Vân Châu.
Này cũng coi như một cọc chuyện lạ của thành Vân Châu.
Nếu cá này có như vậy thần dị, lão đạo nhân tự nhiên sẽ không bỏ qua. Chỉ tiếc hắn ở Vân Châu hai năm, đi theo thuyền đánh cá ra biển mười mấy lần, một lần cũng chưa từng gặp được quá, cuối cùng bất đắc dĩ mà từ bỏ.
Chép xong hàng cuối cùng của chương về Vân Châu, Phó Trường Ninh bỏ bút xuống, xoa xoa cánh tay đã căng mỏi.
Ngẩng đầu nhìn lại, bốn phía an tĩnh như cũ.
Không có gió, cũng không có trang giấy tự động lật.
Càng không có chữ phát sáng oánh oánh như ngọc bay trong không khí.
Chẳng lẽ......... đêm qua hết thảy thật sự chỉ là một giấc mộng?
Phó Trường Ninh mạnh mẽ đè ép xuống một chút nhụt chí vừa mới xuất hiện, sự tình còn chưa có tận lực đến cuối cùng, nàng nếu dễ dàng buông ra, không khỏi quá mức buồn cười.
Tựa như khi gia gia dạy nàng thức dược biện dược nói như vầy, có chút dược, cần muốn thử đến không thể thử nữa mới tốt.
Bởi vì chưa đến lúc cuối cùng, ngươi vĩnh viễn không biết nó có thể có được nhiều ít loại dược tính.
Cho dù không thành, cũng chỉ tốn chút thời gian của nàng mà thôi. So với sau khi thành công mang đến ích lợi, có thể nói bé nhỏ không đáng kể.
Phó Trường Ninh thở một hơi sâu. Đầu tiên, nàng lấy thảo dược có tác dụng nâng cao tinh thần ra pha thành nước uống, lại chơi một bài Ngũ Cầm Hí, sau đó mới định thần, tiếp tục sao chép.
Nội dung phía sau đều là mấy thứ nàng chưa đọc qua. Lão đạo nhân này xác thật là văn thải nổi bật, dăm ba câu liền có thể gợi lên cảm xúc hướng tới cho người đọc bằng mấy cảnh lão miêu tả. Chép chép, Phó Trường Ninh bất tri bất giác liền đắm chìm vào.
Mệt nhọc mệt mỏi, liền uống miếng nước trà thảo dược nâng cao tinh thần.
Nước trà tự nhiên là lạnh, bỏ thêm thảo dược có dược lực lớn, uống một ngụm nước lạnh lạnh, dạ dày cũng bị co rút chút. Lúc sau Phó Trường Ninh uống quen mới không cảm thấy như thế nào, ngược lại thấy rõ hiệu quả nâng cao tinh thần, lại đề bút tiếp tục viết tiếp.
Chương cuối cùng là chương về Hoàng Châu.
"Khi dư đến Hoàng Châu, thời tiết rét đậm, sơn tặc khởi loạn, lấy đi liên can tài vật, hạnh đến một bạn cũ giúp đỡ, mới không đến nỗi lưu lạc châu tế.
Đông chí đại tuyết, dư huề bạn cũ, cùng nhau phó năm người, đi hướng Lạn Kha Đình.
Hoàng Châu gập ghềnh nhiều khúc, vào đông đường đầy tuyết rất là khó đi, đến Lạn Kha Đình đã là giờ Mùi mạt, nhưng thấy tuyết trắng bay tán loạn hạ, một màu đen đình mắt mà thôi.
Bạn cũ giễu cợt:' đúng như Đào Chi cùng Thái Cực Đồ, âm dương có điểm trắng đen rồi! '
Dư im lặng.
Toại hứng khởi mà đến, mất hứng mà về."
Đào Chi, đúng là vị này lão đạo nhân tự.
Khi nàng chép xong chứ cuối cùng đã là canh bốn.
Toàn bộ thôn đều đã nặng nề lâm vào mộng đẹp, chỉ còn một ánh nến nho nhỏ trên án thư bên trong tàng thư nhỏ bé này.
Tay chép sách của Phó Trường Ninh tê dại, cổ tay căng mỏi quá mức, sắc mặt cũng hơi hơi trắng bệch.
Cố gắng quá sức.
Nhưng lòng nàng trước giờ chưa từng bình tĩnh như thế này.
Đột nhiên nhanh trí, nàng chú ý tới một vết mực – mờ tịt đến cơ hồ không thể phát hiện được - kế bên hai chữ âm dương kia, làm như có người từng đề bút ở nơi này cẩn thận muốn viết ra chữ, rồi lại tiếc nuối bỏ qua.
Phó Trường Ninh lòng có sở cảm, tay nhẹ nhàng nhấc lên, vừa chuyển, một cái Thái Cực âm dương đồ liền hiện trên giấy.
Cái kia vết mực, vừa lúc ở vào bên trong phần dương.
Nàng nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác, bút lông đi xuống một chút, tô đậm cái này vết mực.
Vẽ rồng điểm mắt.
Oanh ——
Cuồng phong như tối hôm qua lại lần nữa thổi quét cái phòng này của tàng thư quán, chỉ là lúc này đây, Phó Trường Ninh – thần chí vẫn còn thanh tỉnh - rõ ràng mà ý thức được, này không phải gió, mà là một thứ lực lượng khác cùng gió tương tự rồi lại hoàn toàn bất đồng.
Dịch sinh lưỡng nghi, phân thiên địa âm dương.
Dương cực bay lên, là vì thanh khí.
Âm cực trầm xuống, là vì trọc khí.
Đây là, thanh khí trong thiên địa.
Cái hình Thái Cực âm dương nàng tự vẽ bay ra khỏi tờ giấy, lơ lửng trong không trung, du chuyển lòng vòng.
Thanh khí trong đó tỏa ra bốn phía, làm nàng nháy mắt nhớ tới khi còn nhỏ gia gia cho nàng ngao chế nước thuốc tắm, nhưng này lại cùng thuốc tắm bất đồng, những cái đó thanh khí không ôn hòa cũng không bổ thân, ngược lại thẩm thấu tiến thân thể của nàng dễ như trở bàn tay; chúng nó ở trong kinh mạch nàng khắp nơi lưu chuyển, giống như nghịch ngợm tiểu ngư tung tăng nhảy nhót, khắp nơi mấp máy nhìn xung quanh.
Phó Trường Ninh nhắm hai mắt, lông mi run rẩy kịch liệt, bên ngoài cả người đổ mồ hôi như suối phun, thực nhanh ướt nhẹp quần áo.
Thanh khí này còn chưa bỏ qua, phảng phất như muốn hủy hoại toàn bộ kinh mạch của nàng mới bằng lòng, khắp nơi đấu đá lung tung, chỗ nào nó đi qua như cuồng phong quá cảnh, chỉ còn lại đầy đất hỗn độn.
Đao sắc cuốn thịt, cùng lắm cũng như thế mà thôi.
Cổ họng Phó Trường Ninh phát ra một tiếng nức nở, nàng thống khổ mà cuộn tròn trên mặt đất, máu tươi lẫn lộn mồ hôi từ lỗ chân lông cùng nhau tràn ra, dần dần đem sàn nhà nhuộm đẫm.
Thái Cực âm dương đồ kia lại là càng ngày càng sáng, ánh sáng chói lóa đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng huy hoàng như ban ngày, thanh khí từ bốn phương tám hướng vọt tới, hối nhập vào trong mắt của dương đồ, rồi hướng về phía Phó Trường Ninh mà đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, cái kia Thái Cực âm dương đồ dần dần ảm đạm xuống. Đầy đất hỗn độn, Phó Trường Ninh thở phì phò, tinh bì lực tẫn mà bò dậy.
Lúc này, toàn thân nàng tràn đầy vệt máu, giống như một cái người đầy máu nhìn mơ hồ không rõ mặt mày; nếu không phải nhờ cuối cùng một ngụm sinh cơ chống đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm đi xuống gặp gia gia.
Mà nơi phát ra kia tia sinh cơ là ——
Phó Trường Ninh thở phì phò, dùng hết cuối cùng một tia sức lực, túm trên cổ ngọc châu.
Ngọc châu bị túm xuống, lập tức bị máu trên tay nàng nhiễm hồng.
Thanh khí trong người nàng vẫn còn đang tàn sát bừa bãi chưa dừng, Phó Trường Ninh không nhịn được mà khụ, lại một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, phun trúng ngọc châu.
Không ngờ, dính nhiều máu tươi, ngọc châu thế thay đổi bộ dáng từ nguyên bản xám xịt trở nên sạch sẽ oánh bạch rất nhiều; mà máu quanh thân nàng thậm chí trên sàn nhà, cũng cuồn cuộn không ngừng hướng về ngọc châu bay đi, thực mau, toàn bộ máu của nàng đã bị ngọc châu hấp thu sạch sẽ, hút đến mức không còn sót gì.
Ngọc châu có chút dục cầu không đủ mà nhảy lên, không biết nó nghĩ tới cái gì, cuối cùng an tĩnh lại.
Châu thể nở rộ một ánh sáng trắng lóa mắt, đem Phó Trường Ninh bao vây đi vào.
Tại chỗ chỉ còn một bãi nước.