"Thì ra là tới làm mai cho tiểu lục!" Nghe nói là đến làm mai cho tên câm kia, Lý Nguyệt Nương lập tức lạnh mặt. Còn tưởng rằng Diệp gia muốn đến nghênh thú Nguyệt Nhi, ấy vậy mà lại muốn cưới một kẻ câm.
"Lê phu nhân, Diệp tam thiếu kia chính là thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp nha! Nếu Lục thiếu gả qua bên đó, nhất định sẽ hưởng phúc nha. Đây chẳng phải là kết quả của một cuộc hôn nhân tốt hay sao. Hơn nữa Diệp gia cũng vô cùng có thành ý. Ngài thử nhìn xem, đây chính là đam dược tam cấp mà Diệp tam thiếu cố tình tặng cho Lục thiếu, là ngài ấy bảo lão thân mang đến đây trị liệu giọng nói là Lục thiếu." Bà mối vừa nói vừa lấy ra một viên đan dược tam cấp.
Liếc thấy viên thước kia, Lý Nguyệt Nương không nhịn được mà trợn trắng mắt. Bả ta thầm nghĩ kẻ câm này thật sự thông đồng cùng người ta nha, chỉ vừa gặp mặt một lần đã câu hết hồn phách của Diệp Cẩm Phong rồi. Cái tên hỗn đạn Diệp Cẩm Phong này, vậy mà lại tiêu linh thạch phung phí để mua một viên đan dược chữa giọng đến làm sính lễ, cũng không chịu mua chút đan dược tam cấp bổ trợ tu luyện cho bọn họ. Thật là đáng giận!
"Ừm, rất tốt. Cẩm Phong hiền chất là đệ nhất thiên tài của Thiên Thùy Thành, hơn nữa Diệp gia cũng coi như là môn đăng hộ đối với Lê gia. Lê Hạ con ta và Diệp Cẩm Phong đúng là trời sinh một đôi!" Lê Sách nói đến cây, cũng cong cong môi nở nụ cười nhạt nhẽo.
"Nha, nói như vậy là Lê gia chủ đã đáp ứng mối hôn sự này?" Nghe thấy Lê Sách nói như vậy, bà mối Vương vui thầm trong lòng.
"Đương nhiên, Cẩm Phong hiền chất đã có tâm như vậy, đưa đan dược trị liệu đến cho hài tử của ta làm sính lễ, ta làm sao có thể phản đối mối hôn sự này được? Nhờ bà mối Vương chuyển cáo với gia chủ Diệp gia hộ ta, cứ nói việc hôn này Lê gia bọn ta đồng ý. Diệp gia cứ chọ ngày lành tháng tốt mang đủ sính lễ đến thương lượng hôn kỳ!"
"Được được được, Lê gia chủ thật sự là người sảng khoái, một khi đã như vậy rồi, lão thân xin phép cáo lui!" Bà mối Vương nói xong liền cười cười đứng dậy.
"Ừm, quản gia, tiễn khách!"
"Vâng!" Quản gia nhanh chóng đáp lời rồi đưa bà mối Vương ra đại sảnh.
"Lão gia, Diệp Cẩm Phong này chính là đệ nhất thiên tài tu luyện của Thiên Thủy Thanh a! Cứ như vậy mà phối cho lão lục có đáng tiếc quá không?" Lý Nguyệt Nương nhìn Lê Sách, vẻ mặt vô cùng tiếc hận.
"A? Thế ý của phu nhân là?" Lê Sách nghiêng đầu nhìn về phía thê tử của mình.
"Đương nhiên là phải phối với Nguyệt Nhi của chúng ta. Nguyệt Nhi của ta mới tốt nhất, nên xứng đôi với đệ nhất thiên tài của Thủy Thiên Thành này mới đúng!" Lý Nguyệt Nương cảm thấy, chỉ có nữ nhi của mình mới có thể xứng đôi với thiên tài tu luyện của Diệp Cẩm Phong. Còn cái tên Lê Hạ kia chỉ là kẻ câm, căn bản chẳng có cái tư cách đó.
Nghe được Lý Nguyệt Nương nói thế, Lê Sách hừ lạnh một tiếng: "Ếch ngồi dáy giếng. Lê Sách ta khổ tâm bồi dưỡng một đích nữ, sao có thể đính hôn cho một thiên tài ở Thiên Thủy Thành này?"
"A? Ý của lão gia là?" Lý Nguyệt Nương nghi hoặc nhìn về phía trượng phu của mình, thế nhưng bà ta không hiểu rõ ý của hắn lắm.
"Chờ hai năm nữa thí học viện Thánh Hoàng của Thiên Đô Thành sẽ chính thức chiêu sinh mười năm một lần. Đến lúc đó.."
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ đưa Nguyệt Nhi đến Thánh Hoàng học viện. Thiên Đô là thủ đô của một quốc gia, Thánh Hoàng học viện cũng là học viện lớn nhất toàn bộ đại lục Thánh Hoàng này, nữ nhi đến Thiên Đô rồi tự nhiên có thể quen biết một ít đại gia tộc của Thiên Đô. Đến lúc đó, Nguyệt Nhi có thể gả vào đại gia tộc của Thiên Đô!" Lý Nguyệt Nương mở miệng nói với cái giọng mừng như điên.
"Không sai, mấy năm nay ta luôn từ chố mấy mối hôn sự của nữ nhi chính là vì ta đã sớm chọn được nữ tế ở Thiên Đô." Lê Sách gật gật đầu, xem như bản thân hắn cũng có tính toán như vậy. Nếu nữ nhi có thể gả vào đại gia tộc của Thiên Đô, đến lúc đó, Lê gia của hắn đã có chỗ dựa!
"Đúng đúng đúng, vẫ là lão gai nhìn xa trong rộng, là ánh mắt của thϊếp thân thiển cận!" Vừa nghe ra ý tứ của trượng phu mình, Lý Nguyệt Nương càng vui mừng. Sau này nữ nhi nếu có thể gả vào đại gia tộc, thế mẫu thân như bà ta đương nhiên cũng có thể thơm lây theo.
"Cho nên nói, tuy rằng Diệp Cẩm Phong tốt, nhưng cũng chỉ là một thiên tài nơi thâm sơn cùng cốc mà thôi, cũng chẳng gì ghê gớm cả. Nguyệt Nhi của chúng ta làm sao có thể đính hôn cho hắn được?"
"Đúng vậy, lão gia nói có lý. Lậy lão lục thì thế nào?" Lý Nguyệt Nương nhìn trượng phu mình, muốn nói lại thôi.
"Điều kiện của lão lục không tốt lắm, đã câm còn phế, hơn mười năm rồi cũng chẳng có ai đến cửa cầu hồn. Diệp Cẩm Phong xem như không tồi, ít nhất ở Thiên Thủy Thành này cũng xem như xứng là con rể của ta, nếu như hắn đã thích lão lục, thì cứ cho lão lục gả qua đi. Vừa vặn có thể giúp Lê Diệp hai nhà liên hôn!" Lê Sách nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân mình đem đứa nhi tử câm này gả qua thật sự là có lời!
"Nga!" Nghe được lời của trượng phu, Lý Nguyệt Nương gật gật đầu.
"Nguyệt Nương, chuyện này ngươi nói với lão lục đi. Nhớ dỗ dành nó một chút, bảo nó ngoan ngoãn mà gả qua bên kia, không được làm hỏng chuyện của ta, có biết không?" Lê gia có thể liên hôn với Diệp gia đương nhiên là chuyện tốt, cho nên Lê Sách mới có thề sảng khoái đáp ứng như vậy.
"Lão gia yên tâm, thϊếp thân nhất định sẽ làm tốt chuyện này." Kẻ câm kia ở trong nhà khiến mình phiền lòng đã lâu, chi bằng gả ý ra ngoài cho xong chuyện.
"Còn có gọi y sư tốt nhất để trị liệu cho Nguyệt Nhi, trên mặt không thể để lại sẹo, nếu không về sau khó mà gả chồng tốt!" Đối với gương mặt kia của con gái, Lê Sách vẫn rất lo lắng.
"Vâng, lão gia cứ yên tâm, dung mạo như hoa như nguyệt của nữ nhi chúng ta, ta làm sao sẽ cho phép nó lưu lại bất cứ vết gì?" Cái này khỏi cần Lê Sách nói, Lý Nguyệt Nương cũng sẽ đem hết toàn bộ sức lực mà cố gắng. Bà ta còn đang trông cậy vào nàng để thấy sang bắt quàng làm họ đây. Nếu như gương mặt của nữ nhi bị hủy, làm sao mà gả đến Thiên Đô được?
"Được, cứ như vậy đi, chuyện trong nhà giao cho ngươi. Ta đi trước!" Nói xong Lê Sách liền xoay người rời đi.
"Vâng!" Lý Nguyệt Nương cất bước đi về phía bàn, cầm lấy hai lọ đan dược ở phái trên, bà ta thầm nghĩ Lê Hạ kia thật sự có mạng tốt, vậy mà có thể thông đồng với Diệp Cẩm Phong, đúng là y hệt như tên mẫu phụ đê tiện kia của nó, không tu luyện mà chỉu biết gian díu với nam nhân. Nhưng mà lời nói đi cũng phả nghĩ lại, loại đê tện như Lê Hạ sao có thể so sánh với Nguyệt Nhi của mình chứ? Nguyệt Nhi của mình đã định sẵn là sẽ làm đương gia chủ mẫu của đại gia tộc, bà ta mới khinh thường gả nữ nhi cho một Diệp gia ở nơi nhỏ bé này.
Lý Nguyệt Nương cầm lấy viên đan dược kia, sau đó liền đi tìm Lê Hạ. Dưới sự thuyết phục của Lý Nguyệt Nương, Lê Hạ dùng khuôn mặt cứng đờ "cố mà làm" để đồng ý chuyện hôn sự của Diệp gia này. Y thầm nghĩ, Cẩm Phong quả thật là có bản lĩnh, thế mà có thể làm con tiện nhân Lý Nguyệt Nương này chủ động đế dụ dỗ y đáp ứng hôn sự. Không nghĩ tới đại mẫu thân luôn cao cao tại thượng này của y cư nhiên lại có một ngày đến trước mặt y ăn nói cẩn thận khép nép, thật đúng là khiến y cảm thấy vui sướиɠ không thôi!TECT]