Hai ngày sau..
Thủy gia tứ tiểu thư – Thủy Thiên Điệp mang theo nha hoàn Trân Châu đi vào bên trong cửa hàng son phấn nổi tiếng nhất ở Thủy Thiên Thành để lựa son phấn.
"Lão bản, hộp phấn này bán thế nào?" Thủy Thiên Đệp cầm lấy hộp phấn trên bàn, dò hỏi.
"Ai nha, tứ tiểu thư thật là tinh mắt nha! Hộp này là Bịch Ngọc Hồng, là phấn mặt nổi tiếng đặc biệt tốt nhất của tiểu điếm, chỉ còn lại một hộp này mà thôi. Chắc giá, mười lăm linh thạch." Lão bạn vội nở nụ cười nịnh nọt, vội vàng rao giá.
"Cái gì? Chỉ có một hộp phấn mà thôi? Vậy mà lấy đến mười lăm khối linh thạch, lão bản, ngươi bán đắt thật?" Nghe được giá cả thế này, tiểu nha hoàn Trân Châu bất mãn kêu la.
"Đúng vậy, thật sự có chút đắc!" Thủy Thiên Diệp tuy rằng là thiên kim của đại gia tộc. Nhưng mà mỗi tháng tiền tiêu vặt của nàng ta cũng có hạn, một hộp phấn này cần đến mười lăm khối linh thạch, thật sự có chút đắc.
"Ai nha. Tứ tiểu thư, tiền nào của nấy, đây chính là loại phấn nổi tiếng nhất, ngay cả thiên kim của Thiên Đô và các quý phu nhân cũng dùng phấn mắt này. Tứ tiểu thư trờ sinh đã mỹ lệ, nếu lại thoa thêm Bích Ngọc Hồng này chẳng phải lại càng kiều diễm hơn hay sao?" Nữ lão bản vẫn dùng vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, không tiếc sức lực mà đẩy mạnh tiêu thụ phấn của mình.
"Này.." Nghe được nữ lão bản nói như vậy, Thủy Thiên Tình có chút do dự.
"Bích Ngọc Hồng phải không? Ta muốn!" Đi vào cửa, ánh mắt của Lê Nguyệt dừng trên hộp phấn mà Thủy Thien Điệp đang cầm, bộ dáng nhất định phải có được.
"Ui, đây chẳng phải là ngũ tiểu thư Lê gia hay sao! Ngũ tiểu thư đã đến rồi!" Liếc thấy Lê Nguyệt vừa đến, nữ lão bản vội vàng chào hỏi.
"Lão bản, hộp phấn Bích Ngọc Hồng kia ta muốn, ta cho ngươi ba mươi linh thạch!" Lê Nguyệt liếc nhìn Thủy Thiên Điệp một cái, vênh mặt hất hàm sai khiến, chẳng chút đem vị Thủy gia tứ tiểu thư này để vào mắt. "
" A, này.. "Nghe vậy, nữ lão bản vô cùng khó xử nhìn về phái Thủy Thiên Điệp.
" Ta nói này ngũ tiểu thư, ngài soa lại có thể như vậy? Hộp phấn mắt này rõ ràng là tứ tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng trước! "Nhìn Lê Nguyệt, Trân Chấu bất mãn mà oán giận thành tiếng. Nàng ta thầm nghĩ, Ngũ tiểu thư Lê gia này thật sự là ngày càng kiêu ngạo.
" Hừ, Thủy gia các ngươi càng ngày càng chẳng có quy củ. Từ bao giờ lúc chủ nhân nói chuyện mà một nha hoàn lại được xen mồm vào thế? "Nói đến đây, Lê Nguyệt khó chịu nhìn về phía Thủy Thiên Diệp.
" Lê Nguyệt tỷ tỷ, hộp phấn này là ta nhìn trúng trước! "Nhìn Lê Nguyệt, Thủy Thiên Điệp vô cùng bất mãn nói.
" Hừ, ngươi nhìn trúng cũng chẳng có linh thạch mà mua, không bằng cứ nhường cho ta đi? "Lê Nguyệt bĩu môi, không cho là đúng nói.
Nghe vậy, Thủy Thiên Điệp bực mình mà cắn chặt răng:" Lê Nguyệt tỷ tỷ, ngươi.. "
" Được rồi, bỏ phấn xuống đi! "Lê Nguyệt khinh thường nhìn Thủy Thiên Điệp một cái, chẳng chút khách khí nói.
" Được nha, vậy thì để lại cho Lê Nguyệt tỷ tỷ vậy! "Nói xong, Thủy Thiên Điệp bực mình mà đặt phấn mắt lên trên quầy, sau đó xoay người thờ phì phì mà rời đây. Nếu không phải vì nhị tỷ của nàng, nàng sẽ không nhường cho con nha đầu Lê Nguyệt chết tiệt đâu!
" Hừ! "Nhìn bóng dáng của Thủy Thiên Điệp, Lê Nguyệt đắc ý mà cong cong khóe miệng, sau đó trả linh thạch rồi cầm lấy hộp phấn kia đi. Nàng ta thầm nghĩ: Thủy Thiên Điệp ngươi thì có là cái thá gì? Ngươi cho rằng ngươi là đồ ti tiện Thủy Thiên Tình kia hay sao? Còn muốn đấu với ta, nằm mơ!
Sau khi cướp được hộp phấn của Thủy Thiên Điệp, tâm tình của Lê Nguyệt vô cùng tốt. Trên đường trở về nhà, Lê Nguyệt đột nhiên không nhìn thấy rõ đường đi phía trước. Trước mắt một mãnh hỗn độn, nghiễm nhiên tiến vào bên trong kết giới của người khác.
" Người nào? "Vừa thấy tình huống không đúng, Lê Nguyệt lập tức nâng cao đề phòng, nhìn chằm chằm bốn phía trống rỗng, nàng ta lớn tiến chất vấn, thế nhưng đáp lại nàng ta là một cái thiết quyền đánh đến.
"... "
Lê Nguyệ trúng một quyền liền lảo đảo kêu ra tiếng, chưa kịp để nàng ta đứng dậy thì thiết quyền đã rơi xuống như mưa. Vốn dĩ là một vị ngũ tiểu thư nũng nịu mỹ diễm động lòng người của Lê gia, thế nhưng chẳng mấy chốc Lê Nguyệt đã bị đánh thành đầu heo, gương mặt nhỏ nhắn hoa lệ sưng đỏ chẳng nỡ nhìn thắng.
" Là tên tạp chủng nào giấu đầu hở đuôi, nahnh lăn ra đây, lăn ra đây cho ta! "Lên Nguyệt ở trong kết giới chẳng một bóng người chửi ầm lên, thế nhưng trả lời nàng ta là một cưới đá đến, đá nàng ta nằm dài trên đất. Ngay sau đó, kết giới đong đưa một trận, Lê Nguyệt một lần nữa xuất hiện trên đường lớn.
" A.."Liếc thấy mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình Lê Nguyệt vộ vàng che kín gương mặt bị đánh đến chẳng nỡ nhin của mình chạy trối chết.
Mãi đến khi thân ảnh của Lê Nguyệt chẳng còn nữa, Diệp Cẩm Phong mới xuất hiện từ bên trong một cái hẻm nhỏ. Nhìn về phái Lê Nguyệt vừa rời di, Diệp Cẩm Phong hơ hơi híp mắt. Hắn nghĩ thầm, con tiện nhân Lê Nguyệt này, còn dám động đến Hạ Hạ của gia, gia sẽ phế ngươi!