Chương 17: Lấy được Vân Vụ Thạch

Một người không ngừng thao tác Ngân Toa và Tử Vong Chi Võng, một thú lại liều mạng giãy giụa bên trong, Diệp Cẩm Phong và Tam Vị Bạch Ngọc Sư, một người một thú giằng co nửa canh giờ, cuối cùng Tam Vĩ Bạch Ngọc Sư dù không cam lòng cũng phải phát ra tiếng than khóc, huyết thịt, da lông cứ thế bị cái lưới lớn đỏ như máu kia nuốt hết, chỉ còn lại một bộ xương trắng rơi xuống đất.

Diệp Cẩm Phong vung tay lên, Tử Vong Chi Võng trực tiếp hóa thành từng sợi tơ đỏ thu vào bên trong Ngân Toa. Ngay sau đó, Ngân Toa lóe lên từng đạo tia sáng, tựa như hài tử ăn no, bay vào trong lòng bàn tay của Diệp Cẩm Phong.

Hắn dùng một bàn tay khác sờ sờ Ngân Toa lạnh băng trong tay mình, sau đó thu nó vào đan điền.

"Phốc!" Sau khi Ngân Toa nhập thể, Diệp Cẩm Phong phun ra một ngụm máu tươi.

Đừng nhìn lúc nãy Diệp Cẩm Phong tiêu diêu tự tại phi thân giữa không trung, thao tác Ngân Toa nhìn vô cùng nhẹ nhàng, thật ra thao tác Ngân Toa bản mạng cần rất nhiều linh lực. Nếu không phải Tam Vĩ Bạch Ngọc Sư này chỉ cao hơn hắn một tiểu giai, Diệp Cẩm Phong cũng chẳng có khả năng trực tiếp sử dụng Ngân Toa.

Diệp Cẩm Phong lau máu bên khóe miệng, sau đó lấy một viên đan dược tam cấp bổ sung linh lực từ trong nhẫn không gian, nuốt xuống.

Mặc dù đã dùng đan dược tam cấp nhưng sắc mặt Diệp Cẩm Phong vẫn trắng bệch như trước, hắn cất bước, đi vào bên trong động của Tam Vĩ Bạch Ngọc Sư, sau đó giơ tay, tung ra một quả cầu nhỏ màu đỏ. Bên trong sơn động lập tức sáng lên một đạo hồng quang, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Sau khi bố trí trận pháp có thể chống đỡ yêu thú tam cấp, Diệp Cẩm Phong cất bước đi vào bên trong, ấn theo nguyên tác chỉ dẫn, Diệp Cẩm Phong rất nhanh đã thuận lợi tìm được khối Vân Vụ Thạch kia.

Nhìn Vân Vụ Thạch to cỡ quả dưa hấu non, toàn thân tỏa ra linh lực nồng đậm trong lòng bàn tay mình, Diệp Cẩm Phong không khỏi nở nụ cười. Có Vân Vụ Thạch này, bản thân hắn có thể thăng lên Trúc cơ trung kỳ, đúng là không tệ!

* * *

Cùng lúc đó, trong nhà Sử Đức Thái, nữ chủ đang chiếu cố người bị thương là Sử Đức Thái.

"Đức Thái ca, ta có nấu ít cháo, huynh ăn một ít đi!" Thủy Thiên Tình mang chén cháo đã nấu rất kỹ đưa đến trước mặt Sử Đức Thái, nói rất nhỏ nhẹ.

"Cảm ơn muội, Thiên Tình!" Mấy ngày nay hắn ta bị thương, Thiên Tình vẫn luôn ở bên chiếu cố, điều này khiến cho Sử Đức Thái thụ sủng nhược kinh. Hắn ta cảm thấy từ sau chuyện này, tình cảm Thiên Tình đối với hắn ta ngày càng sâu. Nếu mà không có tên Diệp Cẩm Phong giảo hợp bên trong, có lẽ hắn ta đã sớm ôm mỹ nhân về nhà rồi.

Cầm chén cháo, Sử Đức Thái vừa mơ đẹp vừa nhâm nhi vui vẻ mà dùng cháo, tâm tình vui sướиɠ trước nay chưa từng có, hắn ta biết ngay mà, chân tình sâu đậm thì đá cũng sẽ mòn, cuối cùng thì nam nhân bên cạnh Thiên Tình chỉ có thể là Sử Đức Thái hắn mà thôi.

Thủy Thiên Tình đứng ở một bên, vốn dĩ cũng chẳng cảm thấy gì cả, không biết vì sau trong chốc lát lại cảm thấy ngực mình đau đớn dữ dội, yết hầu nóng lên, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

"A, Thiên Tình, muội làm sao vậy?" Vừa thấy Thủy Thiên Tình đột nhiên hộc máu, chén cháo trong tay Sử Đức Thái lập tức rơi xuống đất, hắn ta vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Thủy Thiên Tình.

"Đức Thái ca, ngực muội đau quá, giống như là đang sống sờ sờ lại bị người khác xẻo mất một khối thịt, rất là đau!" Thủy Thiên Tình suy yếu dựa vào l*иg ngực của Sử Đức Thái, sắc mặt trắng bệch, tay ấn ngực không ngừng kêu đau.

"Thiên Tình, muội đừng có gấp, ta lập tức gọi người thỉnh y sư đến đây. Mau, muội nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút. Ăn một viên dược chữa thương trước đi!" Nói xong, Sử Đức Thái hoảng loạn ôm Thủy Thiên Tình lên giường của mình, lại rót một ít nước, đút cho Thủy Thiên Thình một viên đan dược trị thương nhị cấp.

"Đức Thái ca!" Thủy Thiên Tình nhíu mày, thống khổ kêu một tiếng.

"Đừng sợ, ta ở đây. Ta nhất định sẽ bảo hộ muội, Thiên Tình!" Sử Đức Thái giữ chặt tay Thủy Thiên Tình, sau đó lên tiếng an ủi nàng ta, thấy sắc mặt Thủy Thiên Tình như thế, Sử Đức Thái vô cùng đau lòng.