Nghe thấy Diệp Cẩm Phong nói như vậy, bạch y nam tử ngẩn người, không tự giác cắn cắn môi mình, trên mặt nổi lên một tia áy náy. "Thật xin lỗi, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ta vừa mở mắt đã thấy ngươi ôm lấy ta, cho nên nghĩ rằng ngươi mang ý xấu trong lòng, cho nên mới đẩy ngươi ra. Chính là lúc đẩy ngươi ra ta có dùng một ít linh lực, ta không muốn tổn thương đến ngươi, chỉ muốn đẩy ngươi ra mà thôi."
"Ta ôm ngươi là vì ngươi luôn miệng kêu khát nước, ta chỉ muốn giúp ngươi uống nước thôi!" Nghe được lời xin lỗi của bạch y nam tử, Diệp Cẩm Phong vô cùng nghiêm túc mà giải thích tình huống lúc nãy.
Nghe được lời giải thích này, bạch y nam tử gật gật đầu, bởi vì y cũng nhìn thấy túi nước rơi trên đất.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, đây là ngọc bội truyền tin của ta, về sau nếu ngươi gặp phiền toái, ngươi có thể tìm ta, ta sẽ tận lực giúp đỡ ngươi." Nói xong, bạch y nam tử lấy ngọc bội truyền tin của mình đưa cho Diệp Cẩm Phong.
"Được!" Diệp Cẩm Phong cũng không khách khí, trực tiếp cầm ngọc bội của đối phương.
"Chuyện mặt nạ cũng chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi không cần bồi thường, ngươi thu lại đi!" Bạch y nam tử lại đưa kiện mặt nạ tam cấp kia cho Diệp Cẩm Phong, để hắn thu hồi.
"Không cần, đã nói cho ngươi là cho ngươi. Thương tích của ngươi không nhẹ, cứ lưu lại nơi này dưỡng thương đi. Nga, đây là con mồi ngươi săn được!" Diệp Cẩm Phong lấy xác con Dã Li kia ra, đặt trên mặt đất.
"Con mồi này đạo hữu cứu giữ lấy đi!" Nói thế nào đối phương cũng là ân nhân cứu mạng của mình, Bạch y nam tử vẫn rất hào phóng.
"Không cần, ta muốn con mồi thì có thể tự mình đi săn, của ngươi thì ngươi cứ giữ lấy. Ta phải đi rồi, ngươi cẩn thận một chút, đây là dược ngoại thương, nhớ rõ phải rịt thuốc cho miệng vết thương!" Diệp Cẩm Phong vừa nói vừa lấy ra một lọ thuốc trị thương ở trên mặt đất, sau đó đi về cửa động.
"Đạo hữu, ngươi còn chưa nói ta biết ngươi tên là gì!" Nhìn bộ dáng chuẩn bị rời đi của Diệp Cẩm Phong, Bạch y nam tử lại gọi hắn lại.
Nghe vậy, Diệp Cẩm Phong dừng bước chân. Quay đầu liếc mắt nhìn bạch y mỹ nhân kia một cái: "Bèo nước gặp nhau, có biết tên hay không cũng không sao. Cái này cho ngươi!" Nói xong, Diệp Cẩm Phong tùy tay ném một cái quả cầu màu đỏ, tiểu cầu bay về phía bạch y nam tử.
"Đây, đây là cái gì?" Bạch y nam tử tiếp được quả cầu nhỏ đo đỏ như trứng gà, nhìn bộ dáng có vẻ rất đáng yêu.
"Đây là trận pháp bàn huyễn trận nhị cấp, hiện tại ngươi thân mang thương tích, chỉ e buổi tối cũng sẽ
Gặp phải yêu thú tập kích, ngươi kích hoạt trận bàn này đặt ở cửa động, yêu thú sẽ không vào được. Ngươi có thể yên tâm ở lại đây an dưỡng."
"Trận pháp bàn nhuyễn trận? Cái này, cái này rất quý, ta không thể nhận!" Bạch y nam tử lắc đầu, nói không cần.
"Cầm đi, hảo hảo dưỡng thương!" Diệp Cẩm Phong liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Uy.." Mắt thấy Diệp Cẩm Phong đã đi mất, bạch y nam tử há miệng thở dốc, gọi một tiếng, lại không nghe thấy lời đáp lại. Y cúi đầu nhìn tiểu cầu màu đỏ nho nhỏ trong tay, lại nhìn chiếc mặt nạ tam cấp và lọ đan dược bên người, không tự chủ cắn cắn môi. Y nghĩ, người này cứu mạng của mình, lại còn cho mình thuốc chữa thương và trận pháp bàn để bảo hộ bản thân. Nhưng mà mình lại còn hiểu lầm người ta, thật sự là rất không nên a! Cũng không biết về sau cón có thể tái ngộ hắc y nam tử kia hay không. Nếu có thể gặp lại, nhất định phải báo đáp hắn thật tốt, không thể để người ta thua thiệt!
Nhưng mà nói ra cũng kỳ quái, hắc y nam nhân này ra tay thật là hào phóng, tùy tiện lấy ra một vài món đã là mặt nạ tam cấp, nhị cấp trận pháp bàn, đan dược trị thương nhị cấp. Có lẽ, đối phương xuất thân từ đại gia tộc, nếu không cũng không giàu có như thế.