Chương 47: Đi Tắm Rửa Trong Biển Lôi Đình ? 2

Bọn người Trương Tông Cẩm cười lạnh liên tục , Dương Chân không tham gia chắc chắn là sợ mất hết mặt mũi với rất nhiêu thiên kiêu nếu không lĩnh ngộ ra được gì , coi như Dương Chân hoa dạng có nhiều hơn , một thời gian nữa cũng sẽ bị bọn hắn vô tình nghiền ép

Còn chưa nói những đệ tử của đại môn phải kiến thức rộng rãi , hương vị của thiên tài địa bảo đều có thể phân biệt ra được , trên đường đi có thể đoạt được thiên tài địa bảo gấp mười lần đệ tử bình thường , thậm chí là nhiều hơn

Lại nói Dương Chân chỉ là một đệ tử của tiểu môn phái , tại khi chiến đấu sẽ không có bất kỳ ưu thế nào , lại đắc tội rất nhiều người , có thể sống đến Ngộ Đạo Bi hay không còn khó nói

- Dương Chân lựa chọn dừng lại ở đó tu luyện cũng là một loại thông minh , nếu không lấy thực lực của hắn hiện tại chỉ sợ chết cũng không biết mình chết như thế nào

- Từ nơi này đến Ngộ Đạo Bị , Dương Chân có mười cái mạng cũng không đủ , không có Trường Dương công chúa ở bên cạnh phù hộ hắn có thể làm ra được trò gì ?

- U Châu đại hội đối với Dương Chân là dừng ở đây rồi

Đám người nghị luận ầm ĩ , có người vì Dương Chân cảm thấy tiếc hận , có người cảm thấy đó là chuyện đương nhiên

Đám người tiếp tục đi vào sâu trong dãy núi , rung động của Dương Chân mang đến cho mọi người tựa hồ đều bị lưu lại nơi này

Trong đám người , Tô Khinh Ngữ quay đầu nhìn thoáng qua Dương Chân , lại liếc mắt nhìn Trường Dương công chúa như có điều suy nghĩ

- Thế nào , Khinh Ngữ cảm thấy tên Dương Chân kia có thể tham gia ?



Nam tử trẻ tuổi bên cạnh cười nhạo một tiếng , thần sắc khinh thường nhìn thoáng qua Dương Chân đang ngồi ở đó

Tô Khinh Ngữ lắc đầu không nói gì , quay người đi theo đám người vào trong

Nam tử trẻ tuổi ánh mắt lóe lên một tia khoái ý vội vàng đi theo

. . .

- Cuối cùng cũng đi !

Dương Chân đứng dậy duỗi lưng một cái , cười ha hả nhìn đám người đang đi xa , quay người đem ánh mắt nhìn vào biển lôi đình

- Cổ Tượng Lôi Ngự Thể , công pháp này nghe rất ghê gớm a , không biết sau khi tu luyện có thể đem tất cả võ kỹ uy lực của mình xuất ra ?

Dương Chân tự lẩm bẩm từng bước một hướng về biển lôi đình

Sâu trong Quỷ Kiến Sầu một nữ tử mặc váy dài màu đen toàn thân chấn động hãi nhiên nói

- Cái tên điên này !



Nếu như Dương Chân ở chỗ này nhất định sẽ nhận ra nàng , chính là người đã ngộ nhận hắn là Đoạn Lãng Tài Chân Bình Nhi

Chân Bình Nhi trong mắt lóe ra vẻ tức giận tự lẩm bẩm

- Tên hỗn đản này nếu chính mình muốn chết lão nương cũng không cần động thủ , thật là một tên điên , thiên tượng lôi đình ngay cả Kim Đan Kỳ cường giả còn không dám tùy tiện đặt chân vào , hắn cứ như thế đi vào không phải là muốn chết sao !

Dương Chân tự nhiên không biết phương xa đang có một cặp mắt xinh đẹp đang ngó chừng hắn , bước một bước đầu tiên vào biển lôi đình , lập tức liền có cảm giác như ngàn vạn con kiến liều mạng cắn xé , toàn thân tê dại đau nhức không chịu nổi

Một cỗ lôi nguyên kinh khủng hướng về thể nội Dương Chân vọt tới , cơ hồ chỉ trong một lát liền muốn xe hắn thành từng mảnh nhỏ , Dương Chân kêu lên một tiếng đau đớn , không dám khinh xuất vội vàng vận chuyện Cổ Tượng Lôi Ngự Thể , một cỗ chân nguyên kỳ lạ lập tức ngưng tụ , oanh một tiếng làm cho thiên địa trong thể nội oanh minh

Chân nguyên trong thể nội Dương Chân làm cho lôi nguyên bên ngoài cơ thể phản ứng , lập tức điên cuồng dung hợp vào nhau

Thiên tượng lần nữa phát sinh biến hóa , toàn bộ lôi đình giữa không trung bắt đầu điên cuồng chuyển động , phảng phất giống như ngàn vạn lôi long

Chân Bình Nhi đang định quay đầu đi bỗng nhiên toàn thân chấn động , xoay người nhìn lại , con mắt liền trợn đến mức tròn xoe

- Làm sao có thể ?

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch) của Nhất Xích Nam Phong