Ai ôi!
Dương Chân giật nảy mình , vô duyên vô cớ sờ soạng ngực nữ hài nhà người ta , ai nha thật đúng là không tốt lắm
Sai lầm sai lầm , cảm nhận được kiếm khí phô thiên cái địa truyền đến , Dương Chân vội vàng thu hồi bàn tay còn đang muốn nắn một cái vội vàng né tránh nói
- Hiểu lầm , cô nương , đây tuyệt đối là hiểu lầm , nếu như ta biết ngươi ở đằng sau nhất định sẽ bóp nhẹ một chút
- Vô sỉ , hỗn đản , ta gϊếŧ ngươi !
Hai người gần trong gan tấc nhưng vì sương mù vô tận mà không thấy rõ mặt nhau , Dương Chân ngay cả hình dáng bộ ngực mình bắt được còn không thấy rõ ràng liền bị truy sát , thật oan uổng a
Thanh âm của nữ tử rất êm tai , cho tới bây giờ Dương Chân chưa từng nghe qua thanh âm êm tai như vậy , cho dù là bị kinh sợ quát lớn nhưng cũng làm cho toàn thân Dương Chân bũn rủn một hồi
- Ta nhất định là bị bệnh mà còn là bệnh không nhẹ
Dương chân nói thầm một tiếng
- Ngươi lại động thủ ta liền phản kích a
- Hừ !
Nữ tử hừ một tiếng , trường kiếm trong tay bộc phát ra thanh quang , một đầu Chu Tước xuất hiện hướng về Dương Chân vọt tới
- Không tốt !
Dương Chân giật nảy mình , cái đại điểu này trên thân mang theo khí tức nóng bỏng làm cho sương mù tan đi một ít làm cho hai người nhìn rõ khuôn mặt của nhau , hai người đều đồng loạt kinh ngạc thốt lên
- Là ngươi
- Ngươi biết ta ?
Hai người trăm miệng một lời , Dương Chân hắc hắc cười quái dị lách người né tránh đại điểu sau đó nắm lấy bàn tay của Trường Dương công chúa chưa kịp kéo về đưa lên chóp mũi hít một hơi
Một mùi hương hoa tự nhiên đập vào mũi , phảng phất giống như đặt mình vào biển hoa vô biên , không hổ là công chúa quốc sắc thiên hương , liền hương khí trên người cũng là kéo dài không dứt
Để Dương Chân ngoài ý muốn chính là đại điểu mặc dù kinh khủng nhưng độ chính xác quá kém , hắn chẳng qua chỉ là dịch nhẹ thân thể liền hoàn toàn né tránh , nhưng lực công phá lại làm Dương Chân âm thầm líu lưỡi , chỉ thấy chu tước oanh một tiếng liền làm đất đá bay tán loạn , tạo ra một cái hố sâu
Sau khi đại điểu biến mất nơi này lại trở về một màu u tối , đưa tay không thấy năm ngón , nhưng cái công chúa này cũng thật kỳ lạ thân là công chúa một nước còn là cường giả Trúc Cơ Kỳ ngũ trọng thiên , liền ngay cả người đều đánh không được ?
- Ngươi . . . ngươi đồ vô sỉ này , có gan đi ra đơn đấu a , trốn trốn tránh tránh còn tự gọi mình là nam nhân ?
Nghe được lời này của Trường Dương công chúa làm Dương Chân nghẹn họng nhìn trân trối , đây là lời của công chúa có thể nói ra sao ? tác phong mất hết , bối rối luống cuống , chẳng lẽ vì một trảo kia của ta mà trở nên choáng váng ?
Không đúng . . .
Dương Chân đem chân nguyên vận ở hai mắt , nhìn về hướng Trường Dương công chúa , chỉ thấy Trường Dương công chúa sắc mặt tái nhợt huy động trường kiếm lung tung một bộ dáng vẻ thất kinh
- Ngươi đi ra , tên ác ôn này , vô sỉ đăng đồ tử ( yêu râu xanh ) , ngươi đi ra cho ta !
Dương Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cái này công chúa thế mà sợ bóng tối ?
Khi vừa không cảm nhận được khí tức của Dương Chân nữa , Trường Dương công chúa liền ngừng hô hấp dồn dập của mình lại , từ trong ngực móc ra một cây châm lửa nhỏ vội vàng nhóm lửa , gần như bất lực nhìn xung quanh
Cây châm lửa ánh sáng quá yếu chỉ có thể chiếu sáng xung quanh Trường Dương công chúa , Trường Dương công chúa đứng yên một chỗ thật lâu , trên mặt vẻ lo lắng càng sâu
Ba !
Cây châm lửa vang lên một tiếng liền dập tắt , Trường Dương công chúa kinh hộ một tiếng vội vàng móc ra một cây khác nhóm lên , sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất nhỏ giọng khóc ồ lên
Dương Chân liền cảm thấy choáng váng , đi đến bên người Trường Dương công chúa tùy tiện ngồi xuống
- Đã lớn như vậy rồi mà còn sợ bóng tối ?
- Ai cần ngươi lo ! ta không sợ
Trường Dương công chúa hừ lạnh một tiếng , xê dịch ra bên cạnh
- Con vịt chết mạnh miệng , vậy thì ta liền đi đây !
Dương Chân đứng dậy phủi mông một cái muốn đi , Trường Dương công chúa cũng vội vàng đứng lên , một vẻ có chết ta cũng phải theo ngươi
- Ngươi không phải là không sợ sao , đi theo ta làm cái gì ?
Dương Chân nhếch miệng , một lát sau thần sắc của Trường Dương công chúa liền khôi phục trầm giọng nói
- Ngươi mang ta ra ngoài cái này liền của ngươi
Một đạo quang mang bỗng hướng Dương Chân bay tới , sau khi cầm lấy hắn liền lập tức kinh ngạc
Trong tay hắn là một cổ ngọc ôn nhuận , nhìn tựa như trứng ngỗng , ẩn trong đó là khí tức lôi đình , lại là một khối lôi cổ ngọc
Dương Chân tiện tay để vào trong người , quay người đi thẳng , Trường Dương công chúa thấy vậy liền vội vàng đuổi theo
- Ngươi cũng đừng gấp gáp vậy a
- Đây là địa phương nào ?
Trường Dương công chúa làm ngơ câu nói của Dương Chân hỏi
- Địa phương nào ? ta còn đang muốn hỏi đây