Về phần Hứa Bạch Lộc, Phương Mẫn cùng Chu Thải Vi đứng cách Thôi Hằng cách đó không xa, cũng đều sợ ngây người, trố mắt nghẹn họng nhìn mây đen cùng cuồng phong bên ngoài thành.
Các nàng võ công cao cường, cho dù là cách nhau mấy dặm, cũng có thể nhìn rõ tình huống trong quân đội Yến Vương, điều này mang lại cho ba người các nàng cảm giác chấn động trước đó chưa từng có.
Thì ra thủ thành còn có thể thủ như vậy?
Khó trách không có tăng thêm quân tốt, không có lập ra kế hoạch chiêu binh.
Nắm giữ thủ đoạn thần tiên như thế, còn cần gì quân tốt?
Một chén nước sạch nhấn chìm đại quân mấy chục ngàn người, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản là khó tin.
Thật sự là quá bất hợp lí, quá kinh người.
Không thể tưởng tượng nổi!
"Võ công, đây là võ công sao?"
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Hứa Bạch Lộc hơi có chút trắng bệch, khϊếp sợ không gì sánh nổi mà nhìn hình bóng Thôi Hằng, lẩm bẩm nói nhỏ "Tiên nhân trong truyền thuyết thần thoại cũng không gì hơn cái này đi."
Nàng hẳn là người cảm nhận được sự cường đại của Thôi Hằng rõ ràng nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Dù sao, Huyền Quan vừa mở, liền tương đương với bước đầu thành lập được cầu nối giữa nội thiên địa cùng ngoại thiên địa, có thể hơi cảm giác được thiên địa nguyên khí ngoại giới cùng một phần nào đó biến hóa của pháp tắc.
Ngay trong nháy mắt khi nhìn đến Thôi Hằng đem chén nước sạch kia giội đi ra, nàng bỗng nhiên cảm giác đầu óc mình trống rỗng, chỉ cảm thấy mình đang bị một cổ tin tức vô cùng phức tạp như dòng lũ đánh sâu vào đầu.
Bên trong dòng lũ tin tức bao hàm tình huống thiên địa nguyên khí thay đổi, cùng với phạm vi pháp tắc tự nhiên bị vặn vẹo, hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn có thể chịu đựng của nàng, thiếu chút nữa để cho nàng ngất đi tại chỗ.
Loại cảm giác này làm cho nàng sợ hãi không thôi.
Bởi vì nàng càng cảm giác được rõ ràng sự cường đại của Thôi Hằng, cùng với sự nhỏ bé của chính mình.
Chính mình là Đại Tông Sư cảnh giới Huyền Quan, tại trước mặt vị Thôi huyện lệnh này, chỉ sợ là ngay cả một con kiến... Không, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không tính đi.
Chẳng lẽ hắn đúng như hai người đệ tử của chính mình nói, là tiên nhân giáng trần sao?
Quá mạnh mẽ a!
"Thì ra cảm giác khi trước của ta là thật, vị Huyện Tôn đại nhân này thật lợi hại như vậy!"
Chu Thải Vi ngạc nhiên không thôi, mặc dù bản chất thần hồn của nàng rất cao, trời sinh linh giác cũng vô cùng bén nhạy, nhưng cũng không thể giống như Hứa Bạch Lộc cảm giác được dòng lũ tin tức khổng lồ.
Vì vậy, mặc dù nàng hết sức ngạc nhiên khi cảm giác được sự mạnh mẽ của Thôi Hằng, lại cũng không đạt tới mức độ sợ hãi như Hứa Bạch Lộc, còn có tâm tư hỏi "Sư tôn, đây chẳng lẽ chính là Thần Cảnh trong truyền thuyết sao?"
"Thần Cảnh, thật sự có Thần Cảnh sao? " Phương Mẫn nghe vậy cũng nhìn sang Hứa Bạch Lộc.
Nàng coi như là người may mắn nhất, võ công cùng linh giác cũng không tính là cao, chỉ rung động với thủ đoạn ly kỳ Thôi Hằng thi triển, lại cũng không biết trong đó ý vị như thế nào.
"Thần Cảnh, Thần Tàng, mở ra bảo tàng trong cơ thể, có các loại sức mạnh không thể tưởng tượng được... " Hứa Bạch Lộc nhìn Thôi Hằng, đầu tiên là lắc đầu sau lại gật đầu, dùng giọng nói không thể nào xác định của mình nói ra "Có lẽ vậy."
Ùng ùng!
Vừa lúc đó, xa xa truyền đến một tiếng sấm vừa to lớn lại lâu dài, nương theo thanh âm tiếng sấm này đi qua, Thiên Tượng kỳ dị bao phủ ở trên bầu trời quân đội Yến Vương cũng tiêu tán theo.
Đám đại quân năm chục ngàn người mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, vạn mã bôn đằng kia, bây giờ đã thương vong nghiêm trọng, tất cả đều nằm ở trong một mảng lớn bùn đất hòa lẫn máu thịt, thoi thóp.
"Các vị, là thời điểm đi ra ngoài bắt tù binh! " Thôi Hằng bỗng nhiên cười nói, đánh thức mọi người còn đang đắm chìm trong tâm tình khϊếp sợ.
Mọi người lúc này mới tỉnh cơn mơ, Lục Tranh Minh, hòa thượng Huệ Thế , Triệu Quảng, cùng với hơn hai trăm tên quân tốt, tất cả đều đứng thẳng người, cao giọng hô: "Phải! Huyền tôn!"
Bọn họ sớm đã làm xong chuẩn bị, lúc này nhận được mệnh lệnh, trực tiếp liền có thể lên đường.
Đại quân bên ngoài mặc dù số lượng nhiều, nhưng bây giờ đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, so với bắt heo càng dễ dàng.
...
Nửa ngày sau.
Trên đại sảnh huyện nha Cự Hà, Lục Tranh Minh cùng hòa thượng Huệ Thế phân ra trái phải, Thôi Hằng ngồi ở chính giữa trên cao nhất.
Hắn nhìn trung niên Võ Tướng bị gông xiềng trói lại, quỳ dưới đất phía dưới, ánh mắt mang theo mấy phần hài hước khẽ cười nói: "Vương Thuận, em trai của Yến Vương Vương Thông, là An Bắc tướng quân kiêm Lĩnh Sương Chế thống soái năm chục ngàn đại quân.
"Nghe nói ngươi muốn trong vòng nửa ngày ngồi ở trong huyện nha nơi này của ta, lúc này vừa vặn như nguyện, vốn nên cao hứng mới phải, làm sao còn bày ra một mặt mặt ủ mày chau như vậy?"