Lúc này, cửa chính huyện thành Cự Hà quả thật mở ra.
Bởi vì kỵ binh tuần tra đã dò xét được động tĩnh của quân Yến Vương bên huyện Đại Xương, biết được rất nhanh sẽ có đại quân đến.
Vì vậy Thôi Hằng liền ra lệnh cho hòa thượng Huệ Thế dẫn quân tốt tổ chức cho nạn dân bên ngoài vào thành tị nạn.
Hứa Bạch Lộc vừa vặn nhìn thấy màn này.
Cái này làm cho nàng rất sửng sốt.
Nhất là sau khi thấy trên mặt đám nạn dân tràn đầy vui vẻ, Hứa Bạch Lộc cười lạnh nói "Xem ra huyện lệnh họ Thôi coi như có chút lương tâm, biết để cho dân chạy nạn vào thành, tránh khỏi thảm hoạ chiến tranh dày xéo."
“Sư tôn, Thôi huyền tôn đây là đã sớm quyết định xong. " Chu Thải Vi phát hiện thái độ của sư tôn mình như là dịu đi một chút, liền cười nói "Thôi huyền tôn nhưng thật ra là rất từ bi, hắn tuyệt sẽ không đầu hàng dâng tặng thành."
Đầu hàng dâng tặng thành liền ý nghĩa để cho bách tính trong huyện mặc người chém gϊếŧ, mặc cho quân Yến Vương cướp bóc lăng nhục.
Dù sao, bây giờ cái thời đại này, nào có đạo lý hành quân không cướp bóc, nếu không cho phép thả ra du͙© vọиɠ cướp bóc thì lập tức sự hăng hái của quân lính xuất binh đều không dâng lên nổi.
Người từ bi không có khả năng làm loại chuyện này.
"Từ bi không ý nghĩa là không ngây thơ. " Hứa Bạch Lộc lại lắc đầu nói "Có lẽ là hắn trong lòng hy vọng vào may mắn, cho là chỉ cần đầu hàng dâng tặng thành thì có thể để cho bách tính cả thành tránh khỏi thảm hoạ chiến tranh.
"Nhưng mà quân Yến Vương bạo ngược vô đạo, dọc đường cướp bóc vô số, địa phương chủ quản không nơi nào có đường sống, dân chúng địa phương cũng đều sẽ phải chịu cướp bóc cùng lăng nhục, coi như là dâng tặng cũng sẽ không có kết quả gì tốt."
Vừa lúc đó, một thiếu niên mới vừa đi qua trước mặt các nàng bỗng nhiên đi vòng vèo quay trở lại.
Hắn giơ ngón tay chỉ Hứa Bạch Lộc, ánh mắt tàn bạo, cắn răng nói: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Lại bêu xấu Huyền tôn đầu hàng dâng tặng thành, Huyền tôn nhưng là người tốt bằng trời, làm sao có thể dâng tặng thành!"
Chính là Triệu Cẩu Đản mới vừa vào thành.
Lúc này Tam thúc cũng đi theo, kéo Triệu Cẩu Đản, thấp giọng nói: "Cẩu Đản, người này nhìn qua liền biết thân phận không bình thường, chúng ta mới vừa vào thành, đừng gây phiền toái."
"Không! Mạng của ta là Huyền tôn cho, nàng bêu xấu Huyền tôn, ta làm sao có thể mặc kệ?"
Triệu Cẩu Đản nhưng là vẫn không nhúc nhích mà đứng yên, nhìn chằm chằm Hứa Bạch Lộc "Ngươi nghe đây, chúng ta đều là từ Huyện Đại Xương trốn tới, Huyền tôn rất rõ Yến cẩu là mặt hàng gì, tuyệt đối không có khả năng đầu hàng!
"Ta cũng sẽ vì Huyền tôn liều mạng, cho dù là chảy đến giọt máu cuối cùng, cũng tuyệt đối không thể đầu hàng Yến cẩu!"
Những lời này của hắn nhất thời liền đưa tới hưởng ứng của vô số dân chạy nạn, họ rối rít cao giọng kêu lên.
"Vì huyền tôn chảy đến giọt máu cuối cùng, tuyệt không đầu hàng Yến cẩu!"
"Vì huyền tôn chảy đến giọt máu cuối cùng, tuyệt không đầu hàng Yến cẩu!"
Những dân chạy nạn này cao giọng gào thét, cũng làm cảm động quân dân bên trong thành.
Vốn dĩ bọn họ vẫn còn đang bởi vì chiến sự sắp bùng nổ mà cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào lên.
Cùng lúc đó, bọn hắn cũng đều ý thức được tài sản cùng thổ địa mình có bây giờ, cũng đều là do Huyện Tôn đại nhân phân cho, nếu mà đại quân Yến Vương phá thành, chính mình chỉ sợ cái gì cũng không còn.
"Vì huyền tôn chảy đến giọt máu cuối cùng, tuyệt không đầu hàng Yến cẩu!"
"Vì huyền tôn chảy đến giọt máu cuối cùng, tuyệt không đầu hàng Yến cẩu!"
. . .
Trong lúc nhất thời, bên trong huyện Cự Hà tiếng gầm xung thiên, chiến ý ngút trời.
Điều này làm cho Hứa Bạch Lộc cảm thấy ngoài ý muốn, kinh nghi nói: "Cái tên Thôi Huyện Lệnh lại được lòng dân như vậy sao?"
Bây giờ, nàng đã không còn ý muốn cưỡng ép tiếp quản sự vụ của huyện Cự Hà.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, bản thân bàn về được lòng người ý dân, tuyệt đối không có khả năng hơn được Thôi Hằng.
Có điều Hứa Bạch Lộc lại vô cùng nghi ngờ.
Nếu nắm giữ lòng dân như vậy, tại sao không tổ chức cho người thủ thành?
Chỉ cần tổ chức nhân thủ, thủ thành được một thời gian ngắn, việc tranh thủ thời gian để đàm phán tuyệt đối không có vấn đề a.
Nàng bỗng nhiên đối với Thôi Hằng sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt, muốn tìm được Thôi Hằng thật tốt trò chuyện một chút, hỏi một câu xem hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Đoàng đoàng đoàng!
Lúc này tất cả mọi người đột nhiên cảm giác mặt đất dưới chân mình chấn động lên, hơn nữa loại chấn động này cảm giác càng ngày càng mạnh, càng ngày càng gần.
"Là quân đội Yến cẩu! Quân đội Yến cẩu đến rồi! Đây là tiếng vó ngựa kỵ binh của bọn hắn! " Có nạn dân Huyện Đại Xương kinh hô lên, cái thanh âm cùng chấn động này chính là khởi nguồn cơn ác mộng của bọn hắn, chết cũng sẽ không quên.
Nghe được thanh âm này, rất nhiều dân chúng mới vừa rồi còn nhiệt huyết sôi trào hô muốn chảy hết một giọt máu cuối cùng nhất thời toàn thân lạnh như băng, trong đầu thoáng qua từng hình ảnh cảnh tượng kinh khủng, thân thể liền không tự chủ được run rẩy.
Sợ hãi bắt đầu lan tràn.
Mà ngay tại lúc này, phía trước lại truyền tới tiếng kinh hô.
"Huyện Tôn đại nhân leo lên tường thành! Huyện Tôn đại nhân muốn đích thân thủ thành rồi a! !"
Tin tức này nhất thời liền dẫn tới oanh động to lớn.
"Các hương thân, đi! Chúng ta đi tường thành kia, giúp huyền tôn thủ thành, gϊếŧ Yến cẩu! " Có người quát lớn lên, nhất thời trăm người hưởng ứng, lập tức liền có rất nhiều nạn dân vừa vào thành đi theo.
Ngay cả đám dân chúng vừa cảm thấy sợ hãi kia cũng không thiếu người cắn răng đi theo.
Triệu Cẩu Đản là người đầu tiên theo sau.
Tam thúc cũng không chút nghĩ ngợi mà đi theo.
Hứa Bạch Lộc nhìn đám người mênh mông cuồn cuộn này mà rơi vào trầm mặc, qua một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nói với Phương Mẫn và Chu Thải Vi: "Chúng ta cũng đi qua, nhìn một chút vị Thôi Huyền Tôn này làm sao thủ thành."
. . .