Vừa nói, còn khe khẽ đá Chu Thải Vi một cái
"Ồ nha! " Chu Thải Vi cũng liền vội vàng hành lễ theo " Ngọc Hoa Kiếm Các đệ tử Chu Thải Vi, bái kiến Huyện Tôn đại nhân."
"Không cần hành lễ đâu. " Thôi Hằng cố nén cười, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay nói "Hai vị mời ngồi xuống đi."
Hai người vội vàng nói cám ơn ngồi xuống.
Tiệc rượu hôm nay không tính là quá phong phú, nhưng mà tất cả đều là món ăn đặc sắc của huyện Cự Hà.
Có gà hầm vàng, chân giò muối, cá chép dấm đường, rau cải chua cay...
Chu Thải Vi thấy thức ăn ngon trên bàn, nhất thời ánh mắt tỏa sáng.
Nàng đưa tay muốn ăn, lại bị Phương Mẫn vỗ nhẹ nhẹ xuống tay nhỏ ngăn lại, để cho tiểu cô nương này bĩu môi.
"Muốn ăn thì ăn đi. " Thôi Hằng cười nói.
"Được rồi! Huyện Tôn đại nhân ngươi chính là quá tốt! " Chu Thải Vi nhất thời nở nụ cười, sau đó cầm đũa lên, còn giống như thị uy hướng sư tỷ nhà mình nhìn một cái.
"Người sư muội này của ta rất ít xuống dưới núi, mong rằng Huyền tôn thứ lỗi. " Phương Mẫn nhẹ nhàng nâng trán nói.
"Không có gì, thức ăn vốn là làm cho người ta ăn. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói "Ta nghe nói cô nương là vì thủ thành mà tới, không biết là định làm gì?"
Hắn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói rõ chủ đề nòng cốt.
"Ta... " Phương Mẫn sửng sốt một chút, như là không nghĩ tới Thôi Hằng lại là trực tiếp như vậy, nhưng đây chính là tình huống nàng mong muốn, vội vàng nói "Huyền tôn hẳn biết, Ngọc Hoa Kiếm Các chúng ta ngay tại Quận Lỗ, cùng huyện Cự Hà môi hở răng lạnh.
"Nếu quân Yến Vương công phá được huyện Cự Hà, liền có thể dễ dàng chiếm Quận Lỗ, Ngọc Hoa Kiếm Các chúng ta sợ rằng cũng phải tạo ngộ thảm hoạ chiến tranh, vì vậy ta phụng mệnh sư tôn mà tới, bằng vào danh nghĩa Kiếm Chủ phái ta, khuyên đại quân tiên phong của Yến Vương tạm lui."
Kiếm Chủ chính là cao thủ tuyệt đỉnh cảnh giới Nội Cảnh của Ngọc Hoa Kiếm Các.
"Là lấy việc Kiếm Chủ của quý phái công kích hậu phương Yến Vương để uy hϊếp, để cho Yến Vương không thể không tạm hoãn hành quân? " Thôi Hằng khi trước nghe hòa thượng Huệ Thế nói qua loại phương thức này.
"Không sai. " Phương Mẫn gật đầu một cái nói " Đại quân Yến Vương số lượng tuy nhiều, nhưng nóng lòng Đông tiến, binh sĩ lưu lại nơi hậu phương hẳn không nhiều, bằng vào lực lượng Kiếm Chủ phái ta, đủ để tạo cho hậu phương bọn họ tổn thất không thể chịu đựng.
"Kể từ đó, chúng ta liền có thể cùng đại quân Yến Vương đàm phán, bức bách bọn họ lui binh, chẳng qua là làm như vậy cần Huyền tôn ngài bên này phòng thủ thành trì một đoạn thời gian, vì tranh thủ tiền đặt cược để đàm phán."
"Đúng là một con đường có thể được. " Thôi Hằng đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói "Nhưng nếu như trong quân Yến Vương cũng có tuyệt đỉnh giang hồ, phái cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ phòng ngự hậu phương thì sao? Dù sao hắn cũng có Đại Thịnh Tự cùng Liên Hoa Tự ủng hộ. "
"Theo tin đồn giang hồ, hai nhà này đã không còn tuyệt đỉnh, hơn nữa gần năm mươi năm qua cũng quả thật chưa từng nghe nói hai nhà này có tuyệt đỉnh lộ diện. " Mày liễu Phương Mẫn nhíu lại, sau đó lại kinh nghi nói "Bộ huyền tôn lấy được tin tức gì sao?"
"Tin tức đáng tin, Liên Hoa Tự còn có hai vị tuyệt đỉnh Nội Cảnh, không biết Đại Thịnh Tự có mấy vị. " Thôi Hằng nghiêm mặt nói, cái gọi là tin tức đáng tin này, dĩ nhiên là từ chỗ Huệ Thế lấy được.
Hòa thượng này từ sau khi thấy hắn đốt một ngọn lửa nhỏ kia, trở nên cực độ trung thành, gần như đem gốc gác Liên Hoa Tự phủi đi.
"Cái gì? ! " Phương Mẫn nhưng là thần sắc đại biến, cả kinh nói "Huyền tôn, lời này là thật sao?"
"Chính xác trăm phần trăm. " Thôi Hằng gật đầu nói.
"Cái này, cái này, cái này nên làm thế nào cho phải a. " Phương Mẫn nhất thời hoảng loạn.
Tiền đặt cược lớn nhất trong tay nàng chính là tuyệt đỉnh tập kích hậu phương quân Yến Vương, nếu là trong quân Yến Vương bên kia cũng có tuyệt đỉnh Nội Cảnh, kế sách này liền không có chút ý nghĩa nào, thậm chí còn có khả năng uổng công đưa mạng Kiếm Chủ trong môn phái của mình.
"Huyện Tôn đại nhân, ngài giống như không một chút nào hoảng a. " Vào lúc này, Chu Thải Vi đang chuyên tâm ăn đồ ăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên "Bộ ngài có phương pháp lui địch vẹn toàn sao?"
"... " Phương Mẫn nghe vậy nhất thời sững sốt, kinh ngạc nhìn về phía sư muội của mình, làm sao nàng cảm thấy nha đầu này sau khi xuống núi trở nên thông minh rất nhiều?
"Ngươi đoán xem? " Thôi Hằng khẽ cười nói.
"A, hắc hắc, ta nhưng mà không đoán được. " Chu Thải Vi xoa xoa miệng nhỏ ngấm mỡ, cười hì hì nói " Ta chính là có một loại cảm giác như vậy."
"Ồ? " Ánh mắt Thôi Hằng khẽ híp lại.
Bằng vào thị giác của hắn, thấy được trên người Chu Thải Vi dâng lên ánh sáng xanh nồng nặc.
Đây là màu sắc tượng trưng sợ hãi.
Nụ cười bên ngoài của nàng thật ra là đang che giấu sợ hãi cực độ trong lòng!