Chương 74: Tiên nhân từ trên trời (1)

Lương thực mới trong kho lương mặc dù chưa trải qua phơi nắng, nhưng có pháp lực của Thôi Hằng xử lý, liền có thể trực tiếp dự trữ, cũng có thể trực tiếp lấy ra ăn.

Ngày hôm sau, nhóm lớn lương thực liền chuyển ra ngoài Huyện thành, do hòa thượng Huệ Thế duy trì trật tự, phát cháo cho dân chạy nạn.

Mà lại còn phát đầy!

Ba, bốn ngàn dân bị nạn đều bưng một chén cháo gạo trắng đầy tràn, ăn như hổ đói, điều này khiến bọn hắn vô cùng rung động.

Vị Huyện thái gia huyện Cự Hà này thật đúng là thần tiên sống a, lại có tâm thiện như thế, cho những nạn dân chạy nạn như bọn họ nhiều lương thực như vậy.

Triệu Cẩu Đản cùng Tam thúc của hắn vẫn ở tại trong phòng cũ nát kia, nhưng uống cháo nóng ấm áp, lại để cho hai người có một loại cảm giác về đến nhà.

"Tam thúc, chờ đến khi huyện Cự Hà mộ binh, ta muốn đi ghi danh. " Sau khi Triệu Cẩu Đản uống xong cháo, ánh mắt kiên định nói " Cái mạng này của ta là Huyện thái gia cho, ta muốn bán mạng cho hắn, thủ thành gϊếŧ Yến cẩu!"

"Đến lúc đó ta cũng đi sung binh! " Tam thúc nhìn một chút phương hướng Huyện thành, để chén cơm xuống nói "Hai cái mạng hèn nhà chúng ta, đều là Huyện thái gia cho, cho dù chết cũng nên vì Huyện thái gia mà chết!"

Ý tưởng của hai người ở trong đám dân chạy nạn cũng không phải là số ít, rất nhiều người đều có ý tưởng tương tự.

Nếu như huyện Cự Hà bắt đầu mộ binh mà nói, sợ rằng ngay lập tức sẽ từ trong đám dân chạy nạn này chiêu mộ ra hơn ngàn quân tốt.

...

Cứu tế đến mức độ này, khiến cho bách tính bên trong thành cũng cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.

Dù sao, lần này lương thực Huyện nha dùng để phát lương cứu tế cũng đều là quan lương, không có hướng bách tính thu chút lương thực nào, thậm chí ngay cả lương thực lúc trước tịch thu được ở Hoàng gia đều không dùng tới.

Vậy lương thực này là từ đâu tới?

Thật là giống như là vô căn cứ biến ra vậy!

Tâm tình của Phương Mẫn cũng từ không hiểu lúc ban đầu, trở nên vừa khó tin lại tràn đầy nghi ngờ.

Trong thời gian một ngày này, nàng đã đem đủ loại tin tức của huyện Cự Hà hiểu rõ gần hết, cũng biết trước khi Thôi Hằng nhậm chức, trong huyện gần như không có thu thuế nghiêm chỉnh, hầm lương khố hẳn là rỗng tuếch mới đúng.

"Chẳng lẽ cái tên Huyện lệnh này thật sự là thần tiên hay sao? " Phương Mẫn vừa tự lẩm bẩm, vừa sửa sang lại quần áo.

Một hồi nữa nàng phải đi Huyện nha dự tiệc, dù sao cũng phải có một dung nhan đẹp mắt.

Hơn nữa vị Huyện lệnh này mang lại cho nàng quá nhiều ngoài ý muốn, để cho nàng hết sức hiếu kỳ, không kịp chờ đợi muốn thấy mặt một lần.

"Sư tỷ, ngươi đối với vị Huyện Tôn đại nhân kia rất coi trọng nha. " Chu Thải Vi ngồi ở trên một cái ghế, lắc lắc bắp chân, cười nói "Ăn mặc so với bình thường càng đẹp đẽ đây."

"Nha đầu chết tiệt kia, không cho nói bậy bạ, đây là lễ phép khi cùng người gặp mặt! " Phương Mẫn nhấn mạnh một câu.

"Hừ hừ! Sư tỷ cũng nghĩ thật nhiều. " Chu Thải Vi cái miệng nhỏ nhắn hếch lên "Không giống ta, liền chỉ muốn có thể ăn chút đồ ăn ngon."

Bịch bịch!

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Hai vị cô nương, Triệu chủ bộ đến rồi."

Người đến là tỳ nữ của tòa trạch viện này.

Có thể giúp hai người Phương Chu xử lý một ít công việc hàng ngày, cùng với thông báo một ít tin tức, sẽ thuận lợi không ít.

Đồng thời nàng cũng là do thám do Triệu Quảng an bài, để quan sát xem hai người ngoại lai này có dị động gì hay không.

" Ừm, chúng ta bây giờ liền đi qua. " Phương Mẫn gật đầu hướng phía ngoài nói.

...

Ở dưới sự hướng dẫn củaTriệu Quảng, Phương Mẫn cùng Chu Thải Vi đi tới sân sau Huyện nha.

Nơi này là chỗ ở của Huyện lệnh, tự nhiên cũng dùng làm đại sảnh chiêu đãi khách nhân, sau khi đi qua một hành lang dài, hai người bọn họ liền gặp được Thôi Hằng đang ngồi ở trong đại sảnh.

Mặt như quan ngọc, dung nhan anh tuấn, một bộ áo xanh, khí chất phiêu dạt xuất trần, phảng phất như là một vị tiên nhân từ trên trời giáng xuống chốn phàm trần, mang lại cho người ta một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Phương Mẫn tại chỗ liền sững sờ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thôi Hằng.

Nàng còn chưa từng thấy qua nam tử xuất chúng như thế.

Ngay cả tiểu cô nương chỉ tập trung tinh thần suy nghĩ đến đồ ăn ngon như Chu Thải Vi, đều nhìn chằm chằm Thôi Hằng,

Một đôi con ngươi sáng ngời trợn tròn, miệng nhỏ đỏ hồng hơi giương lên, ngạc nhiên nói: "Huyện Tôn đại nhân, dung mạo ngươi thật là dễ nhìn a!"

Cô nương này mặc dù cũng đã mười tám tuổi, nhưng từ nhỏ lớn lên ở trên núi, gần như không cùng người ngoài tiếp xúc qua, tính cách lanh lẹ, nhanh mồm nhanh miệng.

Phương Mẫn bị những lời này của nàng thức tỉnh, nhất thời mặt đẹp ửng đỏ, vội vàng kéo Chu Thải Vi hành lễ nói: "Ngọc Hoa Kiếm Các đệ tử Phương Mẫn, bái kiến Huyện Tôn đại nhân."