Chương 59: Hoàng gia

Thôi Hằng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt quét qua mấy ngàn tên bách tính, ở trên người của bọn họ thấy được ba loại ánh sáng màu xám, màu xanh, màu đen.

Theo thứ tự là ba loại tâm tình bi, sợ, ác.

Ngay cả một chút xíu yêu thích cũng không có.

"Xem ra mấy đời Huyện lệnh khi trước thật đúng là đủ tệ hại. " Trong lòng Thôi Hằng không khỏi thở dài, Huyện lệnh ở thời xã hội phong kiến cổ đại thật là không mấy người tốt.

Nhất trong những năm Đại Tấn khói lửa nổi lên bốn phía này, khắp nơi loạn lạc, người này tiếp nối người kia khởi binh tạo phản, rõ ràng triều đại không còn trụ được lâu nữa, nhóm Huyện lệnh thì càng moi tiền thậm tệ hơn.

Bất quá, vô luận như thế nào, trải qua trận nghi thức hoan nghênh này, bách tính huyện Cự Hà cơ bản cũng đều biết có một vị Huyện lệnh trẻ tuổi tới, nhưng là chỉ như vậy mà thôi.

Không có ai cảm thấy người Huyện lệnh mới này có thể mang đến biến hóa gì.

...

Huyện nha Cự Hà, Thôi Hằng chính thức tiếp quản hết thảy công việc nơi này.

Bởi vì khắp nơi đều có thảm hoạ chiến tranh, chính lệnh từ triều đình Đại Tấn cơ bản chỉ có thể truyền đến các Quận Trung Châu, địa phương hầu như đều là tự trị, cho nên hắn cũng không cần bổ nhiệm, trực tiếp liền có thể nhậm chức.

Lục Tranh Minh đảm đương Huyện thừa, Triệu Quảng cũng bị bắt tới làm một chủ bộ.

Chờ hòa thượng Huệ Thế đem võ công tả ra xong,

Vẫn tiếp tục làm đầu lĩnh nha dịch.

Đây coi như là bước đầu đem ê kíp huyện nha phân phối rồi.

"Nếu như ta muốn sớm lấy được tín nhiệm của dân chúng huyện Cự Hà, hoặc có lẽ là kính yêu, phải làm gì? " Thôi Hằng hướng Lục Tranh Minh cùng Triệu Quảng dò hỏi.

Vừa mới đến, nếu có thể hoàn thành một chuyện đối với phần lớn bách tính huyện Cự Hà đều có lợi, nói không chừng là có thể thu hoạch không ít tâm tình yêu thích.

Lục Tranh Minh cùng Triệu Quảng liếc mắt nhìn nhau.

Đều thấy được nghi ngờ trong mắt đối phương.

Vị Huyền tôn này tựa hồ là thật muốn làm chuyện tốt cho bách tính huyện Cự Hà?

Chẳng lẽ đây chính là tâm cảnh của cao nhân, từ bi của tiên nhân sao?

Mặc dù hai người không hiểu Thôi Hằng tại sao phải làm như thế, nhưng vẫn là nghiêm túc suy tư một chút, cuối cùng cho ra một cái kết luận giống nhau.

"Huyền tôn, huyện Cự Hà tọa lạc tại bờ sông Hồng, là đường thủy quan trọng của Phong Châu, bách tính vốn không nên phải nghèo khổ, nhưng trên thực tế tuyệt đại đa số người quanh năm suốt tháng đều không ăn được mấy bữa cơm no. " Triệu Quảng dẫn đầu mở miệng trước.

"Bởi vì nơi này có một cái Hoàng gia. " Lục Tranh Minh giải thích "Sự hưng thịnh của Hoàng gia bắt đầu từ một vị tổ tiên 90 năm trước, làm quan quản chế nước, nắm giữ thủy vận, đồng thời lại không chút kiêng kỵ ép mua ép bán thổ địa trong huyện Cự Hà.

"Cái này làm cho Hoàng gia vốn chỉ là phú gia phổ thông nhảy một cái liền trở thành gia tộc lớn nhất huyện Cự Hà, cho đến ngày nay diện tích đã có một trăm ngàn mẫu, trong huyện tuyệt đại đa số bách tính đều là tá điền của Hoàng gia."

"Hắc hắc, từ đó về sau, cái huyện Cự Hà này chính là huyện Cự Hà của Hoàng lão gia. " Triệu Quảng ở một bên cười lạnh nói "Sau khi chiếm cứ số lớn thổ địa, Hoàng gia liền bắt đầu điên cuồng tăng cao thuế đất với tá điền.

"Thời điểm nghiêm trọng thậm chí đến mức thu nhập cả năm còn chưa đủ giao thuế đất, nếu như vậy, Hoàng gia lại sẽ cho tá điền vay một khoản tiền, để cho tá điền mượn lương vay tiền trả thuế đất, sau đó lãi mẹ đẻ lãi con, dần dần để cho tá điền biến thành nông nô súc vật."

"Huyền tôn nếu có thể tiêu diệt Hoàng gia, nhất định sẽ để cho bách tính toàn Huyện vỗ tay khen hay, lạy làm Thanh Thiên. " Lục Tranh Minh nói.

"Cái tên Hoàng lão gia này âm thầm còn chiêu mộ tư binh, những năm trước Huyện lệnh mới tới đều sẽ đưa thiệp chào hỏi tới Hoàng gia, thỉnh cầu cùng Hoàng lão gia gặp mặt một lần. " Triệu Quảng lại nói " Nghe nói từng có Huyện lệnh sau khi nhậm chức không đi bái kiến Hoàng lão gia, không quá nửa tháng liền chết yểu đầu đường."

"Cái Hoàng gia này đúng là đầu heo mập thượng hạng a. " Thôi Hằng nghe vậy nở nụ cười, lại hỏi "Hoàng gia chắc hẳn có rất nhiều đồ cổ tranh vẽ trân quý đi."

"Hẳn không ít. " Triệu Quảng suy nghĩ một chút nói.

"Vậy liền tiêu diệt Hoàng gia. " Thôi Hằng trực tiếp đáp ứng.

...

Phía Đông huyện Cự Hà, đại trạch Hoàng gia.

Hoàng lão gia tuổi đã hơn năm mươi đang câu cá, chỉ bất quá hắn không ngồi ở trên ghế, mà là ngồi ở trên người một cô gái tuổi xuân.

Một người thiếu nữ nhìn không quá mười sáu mười bảy tuổi, đang dùng hai chân hai tay gắng sức làm hình dáng cái ghế đỡ người, nâng thân thể gần hai trăm cân của Hoàng lão gia.

Cái trán của nàng đã đổ mồ hôi, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng lại không dám nhúc nhích.

Trước đây một người nha hoàn không đỡ được Hoàng lão gia, đã bị dầm nát ném vào ao làm mồi cho cá.

"Lão gia, cái tên huyện lệnh nhỏ kia không đưa thiệp thăm hỏi tới."

Vừa lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu xám chầm chậm đi tới, cúi người gật đầu mà nói: "Tiểu nhân cũng đã điều tra lai lịch tên này."

Đây là quản gia Hoàng gia.

Hoàng Tài.

"Là lai lịch ra sao? " Hoàng lão gia cũng không ngẩng đầu, tùy ý hỏi.

"Nghe nói là thân thích của Triệu Quảng, bỏ tiền mua tới chức quan, không bối cảnh gì. " Hoàng Tài thấp giọng nói, hắn tra được đều là tin tức Lục Tranh Minh cùng Triệu Quảng tận lực truyền ra.

"Triệu Quảng? " Hoàng lão gia nghe vậy cười lạnh nói: "Một tên mới phất, thứ chó má , lại cũng dám chấm mυ"ŧ vị trí Huyện lệnh. Nhịn ba tháng rồi, là thời điểm khai đao!"

Ở thời đại thiên hạ đại loạn này, một tháng đổi một người huyện lệnh đều không ly kỳ, vì vậy hắn đối với việc Huyện lệnh đời trước bỗng nhiên rời đi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Lão gia, ngài nói xem cái tên huyện lệnh nho nhỏ này có thể hay không giống như đời Huyện lệnh trước, là một cao thủ võ lâm? " Hoàng Tài vẫn là có chút lo âu.

Huyện lệnh đời trước chính là Nghiêm Thịnh, hắn tới nơi này là vì chuẩn bị cho quân Yến Vương vào thành.

Vì vậy, chuyện thứ nhất hắn làm chính là tới Hoàng gia lập uy.

Mặc dù trong tối lại hứa hẹn không ít chỗ tốt, thậm chí còn cùng Hoàng gia đồng thời chèn ép bách tính, nhưng võ lực mạnh mẽ của hắn cũng để lại cho Hoàng gia ấn tượng cực sâu.

"Một tên trẻ ranh chưa dứt sữa, coi như là từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện võ, lại có thể lợi hại đến đâu? " Hoàng lão gia vô cùng khinh thường cười lạnh "Truyền qua một bức thư, để cho thằng nhãi con kia sáng mai đến thỉnh an ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả."