Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 55: Lên làm huyện lệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Huyện lệnh có thể tiếp xúc đủ loại đủ kiểu chuyện trong một huyện, xử lý các loại vụ án cùng với việc quản lý, đối với con đường chỉnh lý thất tình của hắn có thể mang lại trợ giúp không nhỏ.

Đương nhiên, trực tiếp lật đổ Đại Tấn để mình làm Hoàng Đế cũng có thể đạt tới mục đích tương tự, nhưng thống trị một nước công việc phức tạp quá nhiều, đối với tu luyện cũng không có quá nhiều chỗ ích lợi.

Lại thêm làm Huyện lệnh nhưng là có thể tùy thời trốn việc, tìm người giúp việc là xong, làm Hoàng Đế không thể được.

Còn có một điều chính là, việc phái Tiên Hà phong núi rất kỳ quái, để cho hắn hoài nghi cái thế giới này khả năng có tồn tại vượt qua Trúc Cơ, thậm chí Kim Đan, không nên quá huênh hoang.

Nghiêm Thịnh lại không biết cân nhắc của Thôi Hằng, hắn suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, ngạc nhiên nói: "Huyện, Huyện lệnh?"

"Không sai, chức vị Huyện lệnh của ngươi liền nhường cho ta làm đi. " Thôi Hằng nghiêm trang gật đầu một cái, lại quay đầu nói với lão đầu kia "Ngươi, ta nhớ được ngươi tên Lục Tranh Minh.

"Ngươi kiến thức không tệ, lại bị giam ở huyện Cự Hà này rất lâu, cùng rất nhiều người đều có giao lưu, liền lưu lại làm Huyện thừa(*) cho ta, như thế nào?"

(*)Huyện thừa: quan giúp việc

"Ta, Huyện thừa? " Lục Tranh Minh bối rối, chính mình nhưng là một tên trọng phạm gϊếŧ thầy diệt môn, làm sao bỗng nhiên liền lên làm Huyện thừa, vị đại nhân vật này đến tột cùng là muốn làm gì?"

Ở sau khi thấy được các loại thủ đoạn ly kỳ của Thôi Hằng, hắn đã không thể nào hiểu được Thôi Hằng đến tột cùng là cường giả tầng thứ gì, tóm lại nhất định là mạnh hơn Đại Tông Sư nhiều.

Chỉ có thể là một đại nhân vật cường đại đến không tưởng tượng nổi.

"... " Nghiêm Thịnh trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: "Tiền bối, ngươi muốn làm huyện lệnh của huyện Cự Hà này, ta bây giờ liền có thể nhường cho, không một câu oán hận, bất quá có một điều, hy vọng tiên sinh có thể biết được.

"Cái huyện Cự Hà này chính là vùng đất Vương Sư của ta nhất định phải chiếm lấy, không quá nửa tháng, sẽ có ba chục ngàn binh tiên phong đến đây, sau đó còn có đại quân một trăm ngàn tiến đến, chắc chắn chiếm lấy thành này.

"Nếu tiền bối là huyện lệnh, đến lúc đó tiên sinh sợ rằng sẽ gặp họa binh tai, tiền bối nếu muốn làm quan, cần gì phải hạ mình với chức Huyện lệnh nho nhỏ này.

"Chỉ cần đầu nhập vào dưới trướng Yến Vương, làm Thái Thú một Quận đều là dễ như trở bàn tay, ngày sau Yến Vương chiếm cứ một nửa giang sơn, ngôi vị Châu Mục cũng chắc chắn có một chỗ cho tiền bối ngài."

Hắn lại còn đang suy nghĩ chiêu mộ Thôi Hằng.

Hơn nữa nhìn có vẻ tương đối tự tin.

Thật ra thì cái này cũng bình thường, ở thế giới toàn thể nghiêng về phong cách võ hiệp này, coi như là Tiên Thiên Đại Tông Sư cũng nhiều lắm là đánh lui mấy trăm kỵ binh, gặp một hai ngàn kỵ binh cũng phải chạy trối chết.

Cho dù là cái gọi là tuyệt đỉnh giang hồ, đối mặt mấy chục ngàn đại quân cũng sẽ bị chém thành thịt nát, ở dưới ưu thế số lượng tuyệt đối, võ công cao hơn nữa cũng không làm được gì.

Nghiêm Thịnh dựa lưng vào Yến Vương, sở hữu mấy chục vạn đại quân, đương nhiên là có tự tin chiêu mộ.

"Nếu đại quân Yến Vương vừa đến, nơi này sẽ gặp nạn binh tai. " Thôi Hằng khẽ cười một tiếng nói "Vậy thì mời đại quân Yến Vương đi vòng đi."

"Cái gì? ! " Nghiêm Thịnh nghe vậy nhất thời trợn to hai mắt, gần như tưởng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, chỉ là một người mà thôi, lại dám yêu cầu mấy trăm ngàn quân của Yến Vương đi đường vòng?

Nhưng hắn lại không dám nói gì, dù sao thủ đoạn ly kỳ Thôi Hằng triển hiện ra mới rồi thật là không thể tưởng tượng nổi, căn bản cũng không phải là hắn có thể chống lại.

Thôi Hằng chính là mặt mỉm cười mà nhìn hắn, cũng không nói câu nào.

Không khí thoáng cái trở nên an tĩnh lại.

Qua một lúc lâu, Nghiêm Thịnh cuối cùng vẫn không chịu nổi áp lực từ Thôi Hằng, cúi đầu nói: "Ta sẽ đem chức Huyện lệnh giao cho ngài, ngài tính xử lý ta như thế nào?"

"Tự phế võ công, quy ẩn núi rừng đi thôi. " Thôi Hằng chỉ chỉ hòa thượng Huệ Thế , nhàn nhạt nói "Lúc trước hòa thượng này không phải đã cùng ngươi nói rõ sao?"

"Bộ ngài không sợ ta lẻn về trong quân Yến Vương báo tin sao? " Nghiêm Thịnh ngẩng đầu hỏi.

"Ngươi nhất định sẽ đi. " Thôi Hằng mỉm cười nói: “Đem ý của ta nói cho hắn biết là được, đến lúc đó nếu đại quân không có đi đường vòng, ta lại gϊếŧ ngươi."

"... Lòng của tiền bối, kẻ ngu như chúng ta quả thực khó mà đo lường được. " Nghiêm Thịnh như cũ không hiểu lòng tin của Thôi Hằng tới từ nơi nào, nhưng hắn cũng không dám làm trái.

Dù sao ai cũng không muốn chết.

Sau đó, hắn liền vô cùng quả quyết mà phản nghịch chân khí, làm vỡ nát kinh mạch toàn thân, tại chỗ đem một thân võ công đạt tới Hóa Cảnh Tông Sư phế bỏ.

Để cô gái quần áo đen kia hộ tống rời đi huyện Cự Hà.

Lúc này sân sau huyện nha, cũng chỉ còn lại hòa thượng Huệ Thế cùng Lục Tranh Minh.

Hai người cũng không dám lên tiếng.

Bởi vì tính toán không ra Thôi Hằng đến tột cùng là suy nghĩ gì.

"Huệ Thế, hôm qua ở Lý gia, ngươi len lén giấu cái gì? " Thôi Hằng bỗng nhiên nhìn về phía hòa thượng Huệ Thế .
« Chương TrướcChương Tiếp »