Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 13: Đây Là Kiếm Thuật Thế Giới Võ Hiệp Phổ Thông Sao (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Thôi Hằng còn chưa biết Khương Thất Thất đến từ một thế giới ra sao, nhưng thân là một thanh niên nhiệt huyết, tình cảm đối với loại vật gọi là võ công này thật khó mà xóa nhòa.

Sau khi xuyên qua Tu Tiên giới, hắn cũng đã thử dùng pháp lực đem những võ công trong ấn tượng của mình mô phỏng đi ra, nhưng mà thử vài chục năm cũng chỉ là dừng lại ở mức độ đẹp đẽ lòe loẹt.

Về phần các loại lộ tuyến vận hành kinh mạch, hay phối hợp nội công tâm pháp là hoàn toàn không có đầu mối.

Đương nhiên, thân là người tu tiên, lý giải của Thôi Hằng đối với thân thể mình đã cực kì tỉ mỉ, có thể tùy ý để cho pháp lực của mình ở trong người chảy xuôi, nhưng cái này cùng việc chính mình từ không mà có nghiên cứu ra võ công là hai chuyện khác.

Nếu như đem mỗi một lộ tuyến vận hành pháp lực ở trong người so với một con số, như vậy những con số này có thể sẽ tồn tại mấy ngàn mấy chục ngàn mấy trăm ngàn thậm chí nhiều hơn.

Muốn ở dưới tình huống không có bất kỳ lý luận cơ sở nào vô căn cứ sáng tạo ra một loại võ công, thì đồng nghĩa với việc phải đem những chữ số này tùy tiện sắp xếp tổ hợp.

Độ khó quá cao.

Chẳng qua, mới vừa rồi lời nói của Khương Thất Thất mang tới cho hắn linh cảm, nếu có sẵn võ công, tự mình có phải hay không có thể nhìn tham khảo một chút?

Dường như rất có thể được.

Nếu như võ công có thể để cho pháp lực trở nên linh động, có thể tiến một bước đem đạo cơ kích hoạt thì sao?

Đây chính là đại thu hoạch.

Khương Thất Thất sau khi nghe, thì có hơi nghi hoặc một chút, hơi hơi nghiêng đầu, nói: "Đúng vậy, là một loại võ công, có vấn đề gì không thần tiên ca ca?"

"Đối với thế giới quê hương của ngươi có chút hiếu kỳ. " Thôi Hằng mỉm cười nói: "Trong núi không năm tháng, không biết chuyện nhân gian, múa kiếm thì để sau đi, không bằng cùng ta nói một chút chuyện bên ngoài?"

Hắn cũng muốn xác nhận một chút xem Khương Thất Thất có phải hay không đến từ thế giới như Hồng Phú Quý kia.

Tuy nói tân thủ không gian rong ruổi ở khe hở giữa chư thiên vạn giới, khả năng người tiến vào mỗi lần cùng đến từ một thế giới cũng không nhiều, nhưng hiểu thêm một chút tình huống cũng rất tốt.



Về phần võ công sao, dù sao cũng không cần nóng lòng nhất thời.

Tiểu cô nương vẫn là phải từng bước từng bước dẫn dắt.

"Trong núi không năm tháng, không biết chuyện nhân gian..."

Khương Thất Thất trong lòng nói nhỏ những lời này, nàng chỉ cảm thấy ở trên người Thôi Hằng phát ra một khí độ siêu nhiên với phàm tục, như ngồi xem thời gian muôn đời lưu chuyển.

Đây chính là khí chất thần tiên, sinh hoạt của thần tiên sao?

Trong lòng của nàng không tự chủ được cảm thán "Vị thần tiên ca ca này coi như là ở trong các thần tiên chắc cũng là loại rất lợi hại đi. Ta... Đây có tính hay không là gặp tiên duyên rồi hả?"

"Như vậy thần tiên ca ca, ngươi muốn biết phương diện nào đây? " Khương Thất Thất dò hỏi.

Tiểu cô nương yêu cầu một cái dẫn chuyện, dù sao cái đề tài "Chuyện bên ngoài " này quá rộng rãi, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Liền từ chính ngươi, từ chuyện bên người ngươi nói đến đi, nói ra từng chút một. " Thôi Hằng mỉm cười nói: "Đúng rồi, còn có lão đạo trưởng truyền võ công cho ngươi."

Hắn muốn xác nhận một chút tiêu chuẩn thực lực của lão đạo trưởng này.

Dù sao, coi như là trong vị diện người bình thường, cũng có khả năng xuất hiện người tu tiên mạnh mẽ.

"Chính ta? " Khương Thất Thất hơi sửng sờ, nghĩ một hồi liền bắt đầu giải thích "Nhà ta ở Quận Hà Đông Huyện Vị Dương, tổ tiên kinh doanh làm ăn vải vóc, có sáu người ca ca..."

Thôi Hằng liền ở một bên lẳng lặng nghe.

Thế giới Khương Thất Thất sinh hoạt theo Thôi Hằng là một cái vương triều phong kiến lấy quận huyện quản chế.



Mà nhà nàng chính là một phú gia buôn bán có chút tài sản trong huyện.

Mới đầu nội dung nàng miêu tả cơ bản đều là một chút đặc sắc của huyện Vị Dương, sau khi nói xong chuyện quê hương, nàng chính là nói tình huống mấy huyện chung quanh.

Nhưng mà hiểu biết của nàng đối với mấy cái huyện khác rõ ràng không nhiều, nói không ra bao nhiêu thứ.

Hơn nữa có nhiều thứ cũng chỉ là nghe qua.

Cuối cùng nói xong một chút tình huống quận thành nàng nghe nói qua, cơ bản liền kể xong hiểu biết của nàng về toàn bộ thế giới.

Trên thực tế, cái này chính là cả thế giới trong hiểu biết của nàng.

Thôi Hằng hỏi qua tình huống quốc gia của nàng,

Nhưng biết được nàng chỉ biết quốc hiệu kêu Đại Tấn, thậm chí ngay cả tên hiệu Hoàng Đế đều không biết.

Thật ra thì cái này cũng rất bình thường, ở thời kỳ năng lực sản xuất không phát đạt như thời cổ đại, thế giới trong mắt rất nhiều dân chúng bình thường chỉ là địa phương chung quanh mình mà thôi.

Về phần chỗ xa hơn, thậm chí còn Hoàng Đế quốc gia những chuyện này, có thể nói cùng bọn họ không có chút quan hệ nào.

Còn không bằng đem tên cùng sở thích của quan Huyện nhớ rõ ràng.

Khương Thất Thất một tiểu cô nương mười bốn tuổi, có thể biết nhiều đồ vật như vậy, đã có thể được xem là bác học.

Đương nhiên cái này cũng có quan hệ với việc nàng phụ trách xử lý chuyện làm ăn nhà mình.

Nếu như không phải là trong tin tức Khương Thất Thất miêu tả có một cái đoàn thể đặc thù, Thôi Hằng đều cho là mình lần này là đi tới một thế giới cổ đại không có chút nguyên tố siêu phàm nào.

Đó chính là nhân sĩ võ lâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »