Liễu Thanh Thanh liếc qua giá của chiếc nhẫn.
Cô bình tĩnh nói: "Kim cương là thuế IQ, tôi không cần, không bãng mua chút đồ ăn ngon cho con gái”
"Thế chúng ta đi nhé?”
“Đi."
Hai người đi ra ngoài
Để lại nhân viên bán hàng đứng ngẩn tò te.
Lúc chọn quà cho con gái, Diệp Phong không chọn đồ đất nhất, anh nghe theo đề xuất của Liễu Thanh Thanh mua hai cái kẹp tóc in hình gấu trúc, tiêu hết có ba mươi tệ.
“Con gái thích gấu trúc, con bé chắc chản sẽ thích món quà này”
"Được, có cơ hội anh sẽ bắt một con về."
"Đừng nói khoác nữa."
Liễu Thanh Thanh trợn trằng mắt, gấu trúc là quốc bảo đấy, cô chưa nghe nói tư nhân được nuôi bao giờ.
Diệp Phong chỉ cười cười, không phản bác.
Giờ vẫn còn sớm, Liễu Thanh Thanh chưa vội về nhà, cô đi xem khoảng mười cửa hàng quần áo cao cấp, tất cả đều là những nhãn hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước, đi dạo cả buổi cô chỉ xem thôi không mua.
"Vợ ơi, em thích thì cứ mua đi, anh tặng em."
Nghe anh gọi vợ suốt quãng đường, Liễu Thanh Thanh đã quen rồi, thậm chí cô còn miễn dịch luôn rồi.
Cô cười như không cười nói: "Đi dạo phố với tôi mệt rồi chán rồi nên muốn mua hai kiện quần áo để đuổi tôi về nhà chứ gì?"
"... Tuyệt đối không có!"
"Nếu nhãn hiệu của tôi được mở cửa hàng ở đây thì tốt biết mấy
Liễu Thanh Thanh khẽ cần môi, nét mặt ước ao.
Nếu muốn mở cửa hàng ở trung tâm thương mại cao cấp, thì phải có độ nổi tiếng siêu cao như thương hiệu quốc tế lớn, hoặc phải trả được khoản tiền thuê. mặt bằng có giá trên trời.
Công ty Liễu Thanh Thanh mới vận hành, ở cái con đường đua trang phục nữ này, công ty cô chỉ đang tạm có thể sống sót, độ nổi tiếng chưa cao, và cũng không có dư tiền mà ném vào cái động không đáy này.
Diệp Phong trầm mặc.
Anh đã ghi nhớ chuyện này vào lòng.
"Dạo thêm một cửa hàng nữa rồi về."
Liễu Thanh Thanh đi vào một cửa hàng bán đồ lót hàng hiệu, nội y rực rỡ muôn màu làm cho Diệp Phong không biết phải nhìn vào đâu
Trong cửa hàng hầu như toàn là nữ.
Khách hàng nữ, nhân viên cửa hàng là nữ, chỉ có một mình Diệp Phong là khác.
Mấu chốt là thỉnh thoảng Liễu Thanh Thanh lại căm một cái nội y nữ lên, bảo Diệp Phong cảm nhận chất lượng vải và kiểu dáng, rồi đưa ra cảm tưởng từ góc độ là đàn ông.
Dù Diệp Phong có mặt dày thì cũng có chút không nán lại tiếp được nữa
Chịu thôi, Diệp Phong tai mắt nhanh nhạy, anh có thể nghe thấy tiếng mấy vị khách nữ đứng gần đây đang xì xào bàn tán, có một người còn gọi anh là biển thái.
"Vợ ơi, anh ra ngoài đợi em nhá."
"Được, em xem thêm một lát nữa.”
Liễu Thanh Thanh là một nữ cường nhân.
Hướng kinh doanh chính của công ty là quần áo may sẵn cho nữ, nhưng công ty đang có ý định mở rộng sang kinh doanh đồ lót nữ nữa.
Tuy bảo công ty có bộ phận phụ trách nghiên cứu thị trường, nhưng Liễu Thanh Thanh vẫn muốn xem thêm quan sát thêm, để tìm ra chỗ đột phá từ các góc độ khác nhau.
"Vợ ơi, anh muốn xem em mặc mấy cái này."
Diệp Phong bất ngờ chỉ về phía trước.
Liễu Thanh Thanh nhìn sang, quần áo trên giá treo cũng không tính là nội y tình thú, nhưng kiểu dáng táo bạo, gợi cảm quyến rũ.
Nghĩ đến hình ảnh mình mặc nó.
Liễu Thanh Thanh đỏ mặt, cô nói: "Anh mơ đi!”
Nhưng vừa nói xong, Liễu Thanh Thanh bỗng ngẩn ra, hình như đây là một hướng đi.
Hoa Thượng xác định thuộc nhãn hiệu trang phục công sở nữ, chủ yếu đánh vào lối thiết kế thành thục chững chạc không có sai sót, nhóm khách hàng này có độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi lăm tuổi.
Mà ở độ tuổi này, đúng là có nhu cầu tiềm tàng là trở nên gợi cảm, mà định hướng kinh doanh lúc trước của công ty là theo hướng bảo thủ.
"Chào chị, xin hỏi chị có cần tôi giúp gì không?"
Thấy Liễu Thanh Thanh ngẩn người rất lâu, nhân viên nữ lịch sự hỏi.
"À, phiền cô đóng gói giúp tôi."
"Vâng, chị muốn lấy cái nào."
"Cái giá đồ lót này”
"...."