Trong khi Diệp Phong và Liễu Thanh Thanh đi hẹn hò.
Liễu Y Y dẫn cháu gái đi thủy cung chơi rất vui vẻ.
"Báo biển ăn thịt người đây!”
Liễu Y Y làm bộ hung dữ, nhe răng gầm gừ với tiểu Diệp Tử, ai ngờ cô bé chắng sợ.
Cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh: "Dì nhỏ, dì thật là ngây thơ”
"..." Liễu Y Y.
Bị cô nhóc năm tuổi chê rồi!
Cô ấy cốc đầu cháu gái một cái, rõ rằng cốc rất nhẹ, nhưng cô bé lại đau đến nỗi hai mắt ngấn lệ
"Đau quá đau quá, không có hai cái kẹo bông thì không hết đau được, hu hu hu hu”"
Được.
Thủ đoạn ăn vạ của cháu gái đã luyện đến mức. nhuần nhuyễn.
Liễu Y Y mua hai cái kẹo bông, một cái cho tiểu Diệp Tử, một cái là cho cô ấy.
Hai dì cháu ngồi trên ghế công cộng dành cho khách để nghỉ ngơi, rồi ăn kẹo bông, nét mặt hai người tràn ngập vẻ hưởng thụ và mãn nguyện.
Xung quanh với đỉnh đầu là lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy rất nhiều sinh vật biển đang bơi lội trong thế giới dưới nước đầy màu sắc, khung cảnh. huyền áo như trong mơ, làm người ta cảm thấy vui vẻ.
"Dì nhỏ, dì dẫn cháu ra ngoài chơi, là để cho bố mẹ có thế giới riêng à." Tiểu Diệp Tử bỗng hỏi
"Mới tí tuổi mà hiểu nhiều đấy nhỉ”
"Dì nhỏ, có phải bố chưa kết hôn với mama đúng không.”
"Ách, sao cháu lại hỏi vậy."
"Sau khi bố về, cháu kể chuyện này với mấy bạn. thân ở nhà trẻ, Lý Viễn bảo cháu là gia định đơn thân, cậu ấy còn cười cháu không có bố, mẹ tìm một người bố mới cho cháu thôi..."
"Cháu nghe này Diệp Tử, cháu có bố và mẹ, bọn họ rất yêu thương nhau!"
Ngoài miệng thì Liễu Y Y an ủi cháu gái, nhưng trong lòng cô ấy thì đang hận không thể xé nát miệng của phụ huynh đứa nhóc tên Lý Viễn kia.
Trẻ con năm tuổi thì biết cái rằm gì, chắc chẩn là phụ huynh đã nói luyên thuyên sau lưng, có khi còn cố tình nói trước mặt đứa trẻ.
"Thật ạ?"
"Dì nhỏ đã lừa cháu bao giờ chưa."
"Đúng vậy."
Tiểu Diệp Tử nghĩ một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ.
Liễu Y Y thăm hạ quyết tâm.
Phải tiếp tục cố gắng giúp Diệp Phong tấn công bà chị, tuyệt đối không thể để Tiểu Diệp Tử chịu ấm ức nữa!
....
Đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Liễu Thanh Thanh cảm nhận sâu sắc rằng mình đã lãng phí chín mươi phút.
Phim không hay thì cũng thôi đi, mấu chốt là Diệp Phong cứ nhìn cô chằm chằm suốt cả buổi xem phim, cái ánh mắt đưa tình kia khiến cho trải nghiệm xem phim vốn xấu rồi lại càng xấu hơn.
Liễu Thanh Thanh bưồn bực nói: " Diệp Phong, anh có thể xem phim một cách nghiêm túc được không, anh cứ nhìn tôi làm gì!"
"Xem cái bộ phim dở ẹc đó thì chả thà ngắm em còn hơn."
Liễu Thanh Thanh vốn định mắng lại, nhưng nghĩ kỹ lại thì Diệp Phong nói cũng có lý, thế là cô không nói lại nữa.
Bà xã, giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo trung tâm thương mại mua quà cho con gái đi."
"Ừm"
Liễu Thanh Thanh không từ chối.
Diệp Phong tiếp tục năm tay Liễu Thanh Thanh, hai người sánh vai đi vào trung tâm thương mại, trông hai người không khác gì một cặp đôi.
Diệp Phong nhớ đến năm năm trước.
Lúc đó túi anh rỗng tuếch, dẫn Liễu Thanh Thanh đi dạo phố thì chỉ đơn thuần đi dạo phố thôi, rất hiếm khi sẽ bỏ tiền mua cái gì đó.
Còn bây giờ trong thẻ anh có hai triệu tệ, số tiền này là con số cực lớn mà trước kia anh chẳng dám nghĩ đến.
Diệp Phong kéo Liễu Thanh Thanh đi vào một cửa hàng trang sức hàng hiệu.
Ánh mắt nhân viên bán hàng lóe lên vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp của Liễu Thanh Thanh, cô ta vội vàng tiến lên lễ phép nói: "Chào anh, chào chị, xin hỏi hai người tới xem nhẫn cưới à?
"Chúng tôi đi dạo thôi."
Liễu Thanh Thanh nói xong, lén bấm Diệp Phon một cái, ồi hỏi nhỏ: "Vào đây làm gì”
Diệp Phong nói: "Chiếc nhẫn màu bạc anh mua cho em ở quán ven đường ngày trước có còn không?"
Liễu Thanh Thanh nhìn sang chỗ khác, không mặn không nhạt nói: "Cái đồ có mấy đồng tiền, tôi làm mất lâu rồi."
Diệp Phong bật cười.
Khi Liễu Thanh Thanh chột dạ, cô sẽ nhìn sang chỗ khác, mấy năm qua đúng là chẳng thay đổi tí nào, rõ ràng là chiếc nhẫn vẫn còn.
"Mất rồi cũng tốt, anh bù cho em cái khác."
"...."