Chương 24: Có thù thì phải báo

"Cậu kia, con trai tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải ra tay ác như thế!” Triệu Thanh Sơn tức đến nỗi run cả giọng.

“Nực cười!"

Diệp Phong lạnh nhạt nói: "Anh ta bỏ thuốc người nhà tôi, muốn làm nhục người tôi yêu ngay trước mặt tôi, đây mà gọi là không thù không oán à?”

"Con trai tôi ưu tú như vậy, nó bỏ thuốc thì có làm sao? Được hầu hạ con trai tôi là phúc phần của đám hạ đắng các cậu!"

Mẹ Triệu Vinh gào lên: " Chỉ vì tí chuyện nhỏ này mà cậu tra tấn con trai tôi ra nông nỗi này, tôi phải gϊếŧ cậu, tôi phải gϊếŧ người phụ nữ tỉ tiện đã hại con trai tôi bị thương!

“Mời Vương tiền bối ra tay.”

"Triệu Thanh Sơn không nhiều lời, ông quay người sang khom lưng bái Vương Tông một cái.

"..." Vương Tông.

Ông ta hận không thế tát một phát cho vợ chồng Triệu Thanh Sơn chết luôn, con trai các người bị trừng phạt là xứng đáng.

Chưa nói đến chuyện chàng trai trẻ trước mặt là thiếu niên tông sư hàng trăm năm mới có một vị, cho dù là ông ta, khi nghe thấy những việc ác của Triệu Vinh, ông ta cũng đầy căm phẫn.

Sớm biết thế này, thì dù nhà họ Triệu có cho thêm năm mươi triệu, ông ta cũng không tới.

Lúc này, ông ta căng da đầu nói: "Xin hỏi tiền bối tục danh...”

"Núi Côn Luân, Diệp Vô Huyền."

"Diệp tiền bối, hôm nay vãn bối tới đây là do bị kẻ gian mê hoặc, xin tiền bối tha cho văn bối một mạng”

Nói xong, Vương Tông cung kính quỳ xuống vái một cái.

"Đùng đoàng!"

Triệu Thanh Sơn chấn động.

Nhà hộ Triệu tài sản mấy trắm tỷ, mà vẫn phải nịnh bợ Vương Tông, cấp sáu đỉnh phong, mỗi năm phải tặng quà có giá tiền triệu để giữ quan hệ, thậm chí tối nay bọn họ phải ra giá năm mươi triệu mới mời được đối phương ra tay một lần.

Nhưng chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Triệu, Vương. Tông đầu đây tóc bạc gần bảy mươi tuổi, lại quỳ xuống cầu xin một chàng trai hơn hai mươi tuổi tha mạng.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ Vương Tông - người có chính phủ nâng đỡ, khôn khéo trong giới võ đạo Đông Hải không dây được vào người thanh niên này.

Và cũng có nghĩa là.

Nhà họ Triệu tiêu rồi!

Triệu Thanh Sơn chợt cười.

Mẹ Triệu Vinh bị nỗi căm phẫn lấp hết não, bà ta vẫn gào lên: "Vương Tông, ông đang làm cái gì vậy? Mỗi năm, nhà họ Triệu tôi cung phụng cho ông nhiều tiền như thế cơ mà, ông mau gϊếŧ cậu ta trả thù cho con trai tôi!”

Sự cường loạn của người phụ nữ không làm Vương Tông đứng dậy, ông ta còn quỳ kính cẩn hơn, sợ thiếu niên tông sư này giận chó đánh mèo.

"Con người tôi trước giờ luôn giữ chữ tín”

Diệp Phong thản nhiên nói: "Tôi nói sẽ giữ lại một cái mạng cho Triệu Vinh, để anh ta tận mắt nhìn cả nhà bị gϊếŧ.”

Vương Tông lập tức cung kính nói: "Diệp tiền bối, loại chuyện lôi thôi bẩn tay này, tiền bối cứ giao cho văn bối xử lý là được”

Triệu Thanh Sơn tức sủi bọt mép: "Vương Tông, cho dù ông không giúp cho nhà họ Triệu tôi, nhưng ông cũng không nên bỏ đá xuống giếng!”

"Có thù thì phải báo, tôi không cần mượn tay người khác."

Diệp Phong bấm đầu ngón tay vào tim, lấy ra một giọt máu tinh ở đầu tim, nét mặt anh lập tức tái đi một chút.

Anh cong ngón tay rồi búng ra, máu tỉnh đi vào miệng Triệu Vinh.

Mấy giây trước, Triệu Vinh vẫn còn ngu ngơ đần độn, giờ anh ta đang dần dần không phục ý thức, anh ta yếu ớt nói: "Mẹ, mẹ tới cứu con à?"

"Con trai, mẹ đây, mẹ đây..."

Mẹ Triệu Vinh nghẹn nghèo nói, nhưng đột nhiên bà ta cảm thấy l*иg ngực rất nóng, cứ như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

Mấy giây sau.

Ngọn lửa này cháy lên thật.

Triệu Vinh trơ mắt nhìn mẹ với bố bị ngọn lửa nóng bỏng vây lấy mà đốt, tiếng kêu kia thảm thiết chói tai, nhưng anh ta không giúp được gì, chỉ có thể cắn chặt răng gào thét.

"Tôi gϊếŧ anh, tôi nhất định phải gϊếŧ anh!”

"Đừng vội."

Diệp Phong ấm áp nhắc nhở: "Bố mẹ anh chỉ là mở đầu thôi."

“Anh nói vậy là có ý gì..."

Triệu Vinh nhìn Diệp Phong như nhìn kẻ điên.

Chỉ nghe thấy giọng nói ôn hòa lại như ma quỷ khẽ vang lên:

"Lấy máu tim thuần dương của ta làm chất dẫn, ta rủa thân thích tam tộc của Triệu Vinh ngươi bị dương hỏa đốt cháy, vĩnh viễn không được siêu sin

"Thuật rủa mệnh bằng máu tim”

"Gϊếŧ!"