Chương 15

"Diệp Phong, anh vừa nói gì, tôi chưa nghe rõ."

Liễu Thanh Thanh nheo đôi mắt hoa đào, cười như không cười.

"Bố bảo hâm mộ cột đèn” Diệp Tử nói.

"Không có không có, tiểu Diệp Tử con nghe nhầm rồi."

Diệp Phong ho khan một tiếng: "Được rồi, anh sẽ đi theo trông chừng, thế em...

“Ăn cũng hòm hòm rồi, tôi dẫn con gái về nhà ngủ, có chuyện nhớ phải gọi cho tôi”

"Yên tâm!”

Diệp Phong cầm theo điện thoại của em gái và em vợ rồi đuổi theo, vừa khéo nhìn thấy hai cô gái lên một chiếc taxi.

Diệp Phong bắt một chiếc taxi: "Bác tài, đi theo chiếc xe đẳng trước!

"Năm trăm."

"Đắt thế, anh là xe dù à?"

"Giá như thế đấy, chê đắt thì tự đuổi theo”

Tài xế taxi châm một điếu thuốc, kinh nghiệm mười năm chạy taxi nói cho ông ta biết, đơn này chắc chắc thành công, chắc là đang đi bắt gian.

"Được."

Diệp Phong gật đầu.

Ông chú taxi nhả ra một ngụm khói, hài lòng nói: "Người anh em chuẩn rồi đấy, cậu bỏ tiền tôi bỏ sức, mau lên xe!"

Nhưng mà.

Trả lời ông ta là một tiếng xé gió.

Mái tóc mỏng của tài xế bị thối tung thành một mớ lộn xộn, chỉ thấy mấy giây trước Diệp Phàm vẫn còn đứng bên cạnh chiếc taxi, thế mà giờ anh đang chạy đằng trước.

Tài xế taxi vừa mới bày ra vẻ mặt chế nhạo thì phát hiện Diệp Phong càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, nháy mắt đã chạy đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ các đây trăm mét.

Lại nháy mắt một cái, ngã tư đèn xanh đèn đỏ chỉ còn lại một tàn ảnh, tốc độ chắc chắn là trên một trăm năm mươi km/h của ô tô.

"Ha ha, ảo giác, chắc chắn là ảo giác.."

Tài xế taxi ngây người, ngón tay căm điếu thuốc run tẩy đưa lên miệng, đang định hút một hơi cho đỡ sợ, thì lại hét thảm.

Chết tiệt.

Cầm ngược điếu thuốc, tàn thuốc làm bỏng miệng rồi!

Nhưng vị tài xế này không phải ngoại lệ, toàn bộ. tài xế ở ven đường đều nhìn thấy ven đường có thứ gì đó xoẹt một cái đã vụt đi, họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đó là một người.

.....

Quán bar Hồng Nguyệt.

Liễu Y Y cùng Diệp Lâm vừa xuống xe, liền cảm nhận được một làn gió mát quất vào mặt, sau đó họ nhìn thấy Diệp Phong.

"Hai người quên mang điện thoại.”

"Ò."

Liễu Y Y hơi lạnh nhạt.

Thông minh như cô ấy, cô ấy biết Diệp Phong được chị mình cử đến bảo vệ bọn họ, dù sao thì quán bar vàng thau lẫn lộn, hai cô gái xinh đẹp đến đây quá nguy hiểm.

"Anh, hình như chị Y Y có thành kiến với anh, nhưng chị ấy rất tốt với em” Diệp Lâm nói nhỏ.

Diệp Phong dở khóc dở cười.

Đâu chỉ là có thành kiến, phải gọi là hận đến tận xương, cô ấy còn nghĩ đến mức phân xác anh cơ mà.