Chương 21: Lạnh

Tiếng kèn trống vang dội khắp không gian như báo hiệu cho một khởi đầu mới. Ngồi trong kiệu hoa, khăn đỏ trùm kín đầu, Lý Thanh Thanh vẫn cảm nhận rõ từng nhịp rung chuyển của kiệu.

Tim nàng đập nhanh nhưng không chỉ vì lo lắng. Hôm nay, nàng chính thức rời khỏi Lý phủ – nơi mà nàng đã lớn lên trong sự thờ ơ, không có lấy một chút tình thân. Nàng biết rằng những ngày tháng sắp tới sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, nàng không còn phải chịu đựng bầu không khí ngột ngạt của Lý gia nữa. Đã đến lúc nàng bước vào một cuộc đời mới.

Nàng tự nhắc mình phải tuân thủ lễ nghĩa, làm tròn bổn phận. Làm một thê tử tốt, một người con dâu tốt. Mọi thứ sẽ phụ thuộc vào nàng, từng bước khẳng định bản thân trong phủ Đại Lý Tự Khanh.

Dù không biết rõ về phu quân, nhưng nàng đã nghe nói hắn là trưởng tử trong phủ Đại Lý Tự Khanh – một người nổi danh anh tuấn, khí khái và có địa vị.

Chính điều đó đã khiến nàng có chút tự tin hơn. Hắn là trưởng tử, có bao nhiêu tiểu thư gia thế cao vọng trọng đều có thể làm vợ, nhưng cuối cùng hắn lại chọn một thứ nữ tầm thường như nàng.

Tương lai chưa chắc đã toàn màu hồng, nhưng ít nhất, nàng cảm thấy có chút háo hức, mong chờ.

Nàng sẽ phải học cách thích nghi, tìm được vị trí vững vàng trong cuộc hôn nhân này.

Khi kiệu dừng trước phủ Đại Lý Tự Khanh, nàng nghe thấy tiếng reo hò, tiếng cười nói của đám khách nhân đến dự hôn lễ.

Lý Thanh Thanh không ngừng nhắc bản thân rằng đây không chỉ là cuộc hôn nhân, mà còn là cơ hội để nàng tạo dựng chỗ đứng của mình. Không còn là người con gái mờ nhạt trong gia đình, nàng giờ là tân nương của đại thiếu gia phủ Đại Lý Tự Khanh.

Hỉ nương bước đến, nhẹ nhàng dìu nàng xuống kiệu.

Trong tiếng trống nhạc và lời chúc mừng, nàng đi từng bước qua cổng lớn của phủ, mỗi bước chân như tiến gần hơn đến cuộc sống mới.

Nghi thức bái đường diễn ra long trọng, Lý Thanh Thanh lặng lẽ thực hiện đúng từng cử chỉ đã được dạy dỗ từ trước.

Sau khi các nghi thức hoàn tất, hỉ nương dẫn nàng về tân phòng. Căn phòng tân hôn rực rỡ trong ánh đèn đỏ, lụa thêu uyên ương tràn ngập không gian. Nàng được dìu ngồi xuống giường, lắng nghe hỉ nương nói lời cát tường, tay mân mê vạt áo cưới, tự nhắc mình phải thật điềm tĩnh, đợi phu quân đến.

Lý Thanh Thanh ngồi thẳng người, dù cổ mỏi lưng đau vẫn cắn răng, nàng không biết phu quân của mình là người như thế nào, không biết phủ Đại Lý Tự Khanh này nông sâu ra sao nên chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, trước tiên là quy quy củ củ ngồi chờ. Nàng chờ mãi, chờ đến khi tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài nhỏ dần.

Nàng ngồi đó, đợi từng tiếng bước chân vang lên bên ngoài, cho đến khi cửa phòng nhẹ mở lần nữa. Hỉ nương miệng nói những lời chúc phúc đón tân lang vào phòng rồi rời đi.

Trái tim Lý Thanh Thanh thắt lại một chút. Đây là giây phút nàng đã mong chờ, nhưng khi nghe tiếng bước chân loạng choạng, nàng bắt đầu cảm thấy bất an. Bước chân phu quân của nàng nặng nề và mùi rượu nồng nặc phả vào không gian.

Hắn bước đến gần nàng, hai tay chạm vào khăn trùm đầu nhưng không phải là sự chậm rãi, dịu dàng mà nàng tưởng tượng.

Hắn vội vàng kéo khăn trùm ra, chỉ đủ để lộ gương mặt nàng trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng.

Nàng còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã loạng choạng ngã xuống giường, say khướt. Tiếng thở đều đặn của hắn vang lên, báo hiệu hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Lý Thanh Thanh ngồi đó, lạnh lẽo giữa căn phòng tân hôn rực rỡ nhưng trống vắng.

Khăn trùm vẫn còn dính trên vai, hỉ phục vẫn còn trên người, nhưng lòng nàng đã nguội lạnh.

Những kỳ vọng mong manh vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt trong khoảnh khắc.

Tân lang của nàng, giờ lại chỉ là một kẻ say khướt, nằm ngủ trên giường, không một chút quan tâm đến nàng hay lễ nghi.

Nàng nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều hoàn hảo theo đúng phong tục, nhưng trái tim nàng lại trống rỗng. Đêm tân hôn của nàng kết thúc bằng sự cô đơn và sự lạnh lùng của hiện thực. Hỉ phòng đầy màu đỏ, nhưng lòng nàng chỉ còn lại màu xám của sự hụt hẫng.