Lý Thanh Thanh ngước lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Cô run rẩy, giọng nói yếu ớt như thể bị lấn át bởi nỗi sợ hãi khôn nguôi:
“Thưa mẫu thân, con thật sự không biết người nam tử đó là ai, con chưa từng gặp hắn. Con cũng không hiểu sao lại có độc dược dính trên khăn của con. Con .. con còn chưa chạm vào chiếc khăn ấy, chỉ nhìn thấy có đám cỏ xanh con hay thêu nên đoán là khăn của con.”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, nước mắt tràn ra như suối. Cô khóc lóc trong sự hoang mang:
“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Con trước giờ chưa bao giờ đưa khăn cho ai, mấy ngày trước chỉ tặng các tỷ muội… làm sao hắn ta có được? Lại liên quan đến độc dược Tây Vực được?”
Lời nói của Lý Thanh Thanh khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Đúng vậy, không ai dám chắc chiếc khăn đó là của Lý Thanh Thanh.
Những ánh mắt ban đầu nghi ngờ cô giờ đây bắt đầu chuyển hướng sang các tỷ muội khác.
Hơn nữa, Lý Thanh Thanh suốt ngày ở trong phòng, làm sao quen biết ai. Nàng lại là một thứ nữ nho nhỏ nghèo túng, dù có bán hết trang sức lẫn trang phục chưa chắc đủ bạc mua độc. Mà cũng không điên đến mức tự nhúng khăn tay chính mình, suýt nữa đυ.ng trúng.
Nghe vậy, Lý Mỹ Như cũng lên tiếng, giọng nói có chút bực bội xen lẫn hoang mang:
“Nhưng tại sao lại là khăn của Thanh Thanh tỷ? Nếu đúng là có người đứng sau, thì mục tiêu có phải chính là nàng không?”
Sự nghi ngờ dâng lên như một cơn sóng ngầm. Bản thân các nữ quyến giờ đây bắt đầu ngờ vực lẫn nhau, từng ánh mắt dò xét không che giấu.
Lý Thanh Thanh cúi đầu khóc nức nở nhưng trong lòng càng thêm mỉa mai, nàng đoán có lẽ chuyện chiếc khăn này có khá nhiều người tham gia hoặc tiếp tay, không ngờ nửa đường bị phá nên giờ hoang mang nghi ngờ lẫn nhau.
Trương Diệu Lan không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào, ánh mắt sắc bén của bà lướt qua từng người trong phòng. Bà chậm rãi đứng dậy, giọng nói lạnh lùng và quyết đoán:
“Việc này không thể để yên. Ta sẽ cho người điều tra kỹ lưỡng. Hy vọng sự việc này không liên quan đến bất kỳ ai trong số các ngươi.”
Bà quét mắt qua các tỷ muội và di nương, ánh mắt càng thêm phần nặng nề. “Nếu đây chỉ là trò chơi tâm nhãn nhỏ của nữ nhân hậu trạch thì còn có thể tha thứ nhưng nếu dính líu đến mạng người, đặc biệt là độc dược Tây Vực… thì kẻ đó chắc chắn sẽ không thoát được sự trừ/ng ph/ạt.”
Vậy là nữ quyến Lý phủ lúc đi thì rộn ràng lúc về lại nặng nề đầy nghi kỵ lẫn nhau.
Lý Thanh Thanh nỗ lực diễn vai yếu ớt đến tận khi nha hoàn lui hết, một mình trùm chăn mới dám khẽ cười khúc khích.
Chuyện độc dược Tây Vực cũng chỉ là vô tình nàng nghe thấy khi đại tỷ trò chuyện cùng với hai ca ca, đại tỷ luôn muốn thể hiện mình tài trí hơn người nên những chuyện liên quan đến chính trị nàng cũng tìm hiểu.
Không ngờ lúc này lại có tác dụng, Lý Thanh Thanh nàng không những thoát hiểm mà còn khiến nữ quyến hậu trạch Lý phủ nảy sinh nghi ngờ lẫn nhau rồi.