Trời đã tối hẳn, ánh đèn l*иg lung linh dọc theo con đường dẫn xuống bờ sông làm không khí Trung Thu thêm phần rộn ràng.
Sau khi kết thúc bản nhạc, Lý Tú Anh mỉm cười hài lòng nhận lấy những lời tán dương từ mọi người.
Ngay sau đó, Lý Tĩnh Kỳ bước lên, có phần háo hức muốn thể hiện bản thân, chủ động góp vui bằng một khúc đàn tỳ bà.
Khúc nhạc không đến nỗi tệ, nhưng so với sự tài hoa điêu luyện của đại tỷ Lý Tú Anh phía trước, màn trình diễn của nàng lại không tạo được nhiều ấn tượng.
Lý Mỹ Như, vị muội muội khác cũng lên biểu diễn ngay sau đó. Giọng hát ngọt ngào cùng điệu nhảy dưới ánh trăng đầy tinh nghịch nhưng vẫn không thể sánh bằng sự hoàn hảo của đại tỷ. Những tiếng vỗ tay rải rác, bớt phần náo nhiệt so với khi Lý Tú Anh biểu diễn.
Nét mặt của Lý Tú Anh càng thêm vẻ kiêu hãnh, ánh mắt nàng khẽ liếc qua chủ mẫu, như thể muốn ngầm khẳng định địa vị cũng như tài năng của mình trong Lý phủ.
Khi lời ca cuối cùng dứt, Lý Tú Anh nhún người bước tới trước chủ mẫu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: “Mẫu thân, con đã có hẹn với biểu ca, xin phép người cho phép con cùng các muội muội đi dạo chợ đêm Trung Thu.”
Chủ mẫu nhìn con gái cả với ánh mắt hài lòng, mỉm cười gật đầu: “Các con đi dạo vui vẻ. Nhưng nhớ phải về sớm, không được la cà quá muộn.”
Lý Tú Anh nhanh chóng quay lại, khẽ ra hiệu cho các tỷ muội. Lý Thanh Thanh thoáng chốc cảm thấy một luồng bất an chạy qua người, nàng bất giác nhìn theo bóng lưng của đại tỷ và các chị em khác, lòng nàng tràn ngập sự lo lắng mơ hồ.
Trên con đường nhộn nhịp, ánh sáng từ đèn l*иg đỏ rực, tiếng cười nói, tiếng nhạc lễ hội vang lên khắp nơi, nhưng không hiểu sao Lý Thanh Thanh vẫn cảm thấy có một sự theo dõi.
Nàng quay lại, đôi mắt đảo qua đám đông, nhưng chỉ thấy những bóng người vô danh qua lại trong lễ hội. Nàng cố gắng trấn an bản thân, nhưng cảm giác bất an không hề biến mất.
Đang lúc mọi người dừng lại trước một quán hàng rong, một nam tử bất ngờ xuất hiện.
Mắt hắn ánh lên vẻ ranh mãnh, hắn dừng lại trước Lý Thanh Thanh và khẽ cúi đầu: “Tiểu thư, nàng đánh rơi khăn tay này phải không?”
Lý Thanh Thanh giật mình lùi lại phía sau, muốn tránh xa nam tử đột ngột xuất hiện này.
Nhưng Lý Tĩnh Kỳ, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, khẽ đẩy nàng lên phía trước, nhanh miệng giả vờ ngạc nhiên: “Ô, hình như đây là khăn của Thanh Thanh đấy!”
Đám đông lập tức vây quanh đoàn nữ quyến phủ Lý, mà trung tâm chính là nam tử xa lạ đang cầm khăn tay đưa ra phía trước và Lý Thanh Thanh, chủ nhân chiếc khăn đầy sợ hãi và lúng túng muốn lùi bước cũng không được.
Phía sau lưng nàng, những tỷ muội ruột thịt khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối và ánh sáng đèn l*иg, không phân định rõ là đang lo lắng hay vui mừng. Hoặc có thể, chỉ đơn giản là điềm nhiên xem một con cờ sắp rơi khỏi bàn.