Edit: Phong Lin
Beta: Thỏ SN
“Nương nương!” Lần này, người kêu lên chính là Phong Hà, nàng ta vội vàng bước lên phía trước, nói một cách khó hiểu: “Nương nương, nàng ta chỉ là một cung nữ, không đủ tư cách để được truyền thái y.” Xuất thân từ Ngọc Thanh cung, ngay cả Thiên Phi cũng không dám nói lời đó, ấy vậy mà nàng ta lại dám nói.
Ta buồn cười nhìn nàng ta, thật sự phải cám ơn nàng ta, nếu không phải nàng ta vội vã thốt ra như vậy, mưu kế của ta chưa chắc sẽ thành công. Nhưng mà bây giờ, tình huống đã khác hoàn toàn rồi.
Sắc mặt của Thư quý tần trở nên lạnh lẽo, phất chiếc váy dài một cái, mở miệng: “Bản cung truyền, y có thể không đến sao?”
“Nương nương…” Phong Hà bỗng chốc bị nghẹn lời, kinh ngạc nhìn nàng ta, dường như còn muốn nói điều gì đó, thấy ánh mắt của Như Ý, cuối cùng lại không nói ra được.
Cho dù Thiên Phi không cam lòng, lúc này cũng không dám nói gì cả. Có lẽ nàng ta đang không hiểu vì sao bỗng nhiên Thư quý tần lại đối xử với ta như vậy. Ta liếc nhìn nàng ta, loại người không thông minh như nàng ta, làm sao có thể hiểu được?
Thái y tới.
Đúng như Thư quý tần nói, là nàng ta truyền người, làm sao lại dám không đến?
Bảo người mang ta trở về phòng xong, thái y mới giúp ta khám và chữa trị vết thương.
Vết thương ở đầu gối của ta bị tụ máu một mảng thật to, sưng tấy lên giống như một chiếc bánh bao. Ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, đau đến mức muốn kêu lên, nhưng ta lại cắn răng hỏi: “Đại nhân, có thể chữa trị được không?” Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu? Trong lòng ta thấp thỏm không yên.
Thái y quả thật xem xét vết thương của ta rất cẩn thận, có lẽ đây là lần đầu tiên Thư quý tần truyền thái y riêng cho cung nữ, nên đến cuối cùng y vẫn phân vân không biết ta là thần thánh phương nào? Một lát sau, y mới lo lắng mở miệng: “Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương sưng quá to. Lát nữa, ta sẽ bảo người mang thuốc mỡ đến, mỗi ngày bôi ba lần, khoảng hai ba ngày sẽ hết sưng thôi.”
Nghe như vậy, cuối cùng ta cũng an tâm.
Chỉ cần chân của ta không sao, đau đớn những ngày qua coi như không đáng kể gì.
Thái y đi ra, trong phòng, chỉ còn có năm người là ta, Thư quý tần, Thiên Phi, Như Ý và Phong Hà. Cuối cùng, Phong Hà không nhịn được bước lên kéo vạt áo của ta, nàng ta muốn lôi ta xuống giường: “Các chủ tử đều đứng, một cung nữ như ngươi cứ vậy không kiêng nể ai mà dám nằm thế ư!”
Động tác của nàng ta quá mạnh, không cẩn thận động đến đầu gối của ta, ta nhân cơ hội đó thét to một tiếng, sau đó ngất đi.
“Này! Đừng có mà giả chết!” Phong Hà bất mãn gọi.
Ta vẫn nằm yên không nhúc nhích, nếu bây giờ ta đã bịa xong “lời nói dối chu toàn”, đương nhiên Thư quý tần ở sau lưng sẽ vẫn tìm cơ hội diệt trừ ta. Nàng ta chỉ có thể đáp ứng bảo vệ ta hôm nay, còn ngày mai, những ngày tháng sau này thì sao? Nàng ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho “kẻ chứng kiến”, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho “kẻ biết rõ tình hình”. Chính vì thế, ta nhất định phải hết sức cẩn thận.
Ta nghe tiếng Như Ý đi đến, sau đó nói: “Nương nương, hình như ả bất tỉnh thật.”
Một lát sau, lại nghe Thư quý tần nói: “Ngày mai bản cung lại đến.”
“Nương nương!” Cuối cùng Thiên Phi cũng không nhịn được nữa: “Chẳng qua chỉ là một con tiện tỳ, tại sao nương nương lại buông tha cho nó!”
Giọng nói Thư quý tần nhàn nhạt truyền đến: “Ngay từ đầu chẳng phải bản cung đã nói với ngươi rồi sao, người con gái Hoàng Thượng đã để mắt, không thể đυ.ng đến.”
Nàng lại gọi: “Như Ý.”
“Vâng, nương nương.”
Tiếng bước chân rời đi, dần dần không còn nghe thấy gì nữa, rốt cuộc ta mới thở dài một hơi. Có những lời này của Thư quý tần, ta tin Thiên Phi cũng sẽ không dám đυ.ng đến ta. Ít nhất là hôm nay.