Edit: libraIme
Beta: Kim NC
Lý công công thấy hành động ấy của ta, con mắt liền tóe ra lửa. Chẳng qua e ngại ta đang ở trong lòng hoàng đế, nên y không tiện lấy cây phất trần đánh ta..
Vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm không chút thay đổi, hình như hắn đã sớm đoán ra ta sẽ làm như vậy.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng!”
“Nô tì (nô tài) tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thiên Phi dẫn theo đám kẻ hầu người hạ đi ra hành lễ.
Hắn ôm ta vừa bước thẳng vào cửa vừa nói: “Tất cả bình thân. Phi nhi, nàng xem trẫm dẫn ai về cùng này.”
Ta trợn mắt lên, hắn thật đúng là chỉ lo đầu ta quá cứng.
Thiên Phi đứng lên, ánh mắt dừng trên người ta, mặt bỗng nhiên biến sắc, chỉ vào ta nói: “Hoàng thượng, loại tiện tỳ này sao lại cùng người…” Lời của nàng bỗng nhiên im bặt, một câu “Tiện tỳ”, lại nói có dây dưa quan hệ với
hoàng đế, tóm lại là không được nói.
Nghe nàng gọi ta như vậy, hắn dường như rất vừa lòng. Khom lưng buông ta xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, thật sự là tiện tỳ, làm cho cánh tay trẫm đau muốn chết. Tiện tỳ, còn không mau xoa bóp cho trẫm?”
Ta ngây dại, hắn khẽ quát: “Còn không mau lại đây.”
Chiếc khăn trong tay Thiên Phi gần như sắp bị xé rách, nàng thấy ta khẽ cử động liền bước nhanh hơn, đẩy mạnh ta ra, nói: “Hoàng thượng, để thấn thϊếp hầu hạ người.”
Ta bị nàng đẩy một cái, không kịp tránh đầu gối bất ngờ bị va vào chân bàn bên cạnh đau đến toát mồ hôi lạnh. Nước từ hốc mắt chảy ra, khiến ta không còn nhìn rõ phía trước.
Ta đau đến nghiến răng, lại nghe
hắn nói: “Ôi loại chuyện thế này sao có thể cho nàng làm chứ? Tiện tỳ, mau lại đây.” Hắn gọi ta, một câu tiện tỳ, hai câu tiện tỳ, gọi rất trôi chảy thuận tai.
Ta vốn cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm là một người vô cùng nghiêm túc, không ngờ hôm nay lại được thấy thế này đây, thật sự có chút không thể tin nổi. Có đôi khi lời hắn nói, chuyện hắn làm, ngây thơ làm cho người ta muốn cười. Thế nhưng, đằng sau mỗi ý tứ của hắn, đều làm ta thấp thỏm lo sợ.
Chịu đựng đau đớn, ta từng bước từng bước tiến lên, cung kính mở miệng: “Tiểu chủ, Hoàng thượng sai nô tì làm, phiền người nhường một chút.”
“Ngươi!” Nàng ta
tức giận đến mức mắt cũng sắp bốc cháy, tay giật giật, nắm chặt
lại. Ta đắc ý cười cười với nàng, trước mặt hoàng đế, nàng rốt cuộc cũng không dám lỗ mãng.
Rút lui, thật không cam lòng.
Ta cười với nàng: “Đa tạ tiểu chủ lượng thứ.” Đi tới trước mặt hắn, thấy hắn thích chí ngồi, lười biếng vươn tay ra, nhíu mày nhìn ta.
Ta cúi đầu, xoa bóp giúp hắn.
Thiên Phi đứng phía sau ta, ta nghĩ, chắc chắn nàng đang hối hận vì tối hôm qua không tìm lý do mà hành hạ ta đến chết. Cung nữ bên cạnh nàng ta sắc mặt có vẻ khó coi, ta cười lạnh, nàng ta cho rằng ta đang được hắn sủng ái sao? Sau đó sẽ lôi chuyện cũ ra tính với nàng?
“Tiện tỳ, tay ngươi thật mềm mại.” Hắn không chỉ muốn hưởng thụ, còn nói thêm: “Không giống tay tiện tỳ chút nào cả.”
“Tiện tỳ, da của ngươi thật đẹp, xem ra không mấy khi phải hầu hạ người khác? Trẫm đã nói, nên tìm người đến hầu hạ ngươi mới phải.”
“Tiện tỳ à, ngươi không thích quỳ trước trẫm, hôm nay cho ngươi đứng, ngươi cũng khó chịu à? Nếu không, ngươi run rẩy cái gì chứ?”
Ta hít một hơi, ta run, run vì đau. Sắp đứng không nổi nữa, mà hắn vẫn còn nói bóng gió.
“Ai da, sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Thật là mảnh mai, chỉ xoa bóp cánh tay cho trẫm thôi cũng làm ngươi mệt như vậy.” Giọng hắn nói mang theo cả ý cười, đưa cánh tay lau mồ hôi giúp ta.
Ta hoảng sợ, khẽ cắn môi “bụp”quỳ xuống, căm hận mở miệng: “Nô tì không dám!”. Lúc này ta thật sự run lên, nhưng là vì tức giận.
So với hắn, đám nữ nhân trong cung kia có tính là gì, lòng dạ cũng không bằng một phần của hắn, … ít nhất…, lúc gϊếŧ người, hắn còn có thể vừa cười vừa ra tay.
“Đứng lên.” Hắn nói.
Ta không đứng dậy nổi, hắn lại đứng lên kéo ta dậy.
Ta nghiến răng, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, người thật ác độc.” Chỉ so đo với một cung nữ nhỏ bé như ta thôi mà hắn lại cố tình như vậy. Hắn không gϊếŧ ta, muốn từng chút một đùa giỡn ta đến chết.
“Làm càn.” Sắc mặt hắn trầm xuống, dùng sức siết chặt tay ta khiến ta không khỏi nhíu mày.