Ta bị mang về Huyễn Nhiên Các.
Thiên Phi ra lệnh bắt ta quỳ ở trong sân, ta vốn không chịu quỳ, nàng liền sai một thái giám cầm phất trần quật vào chân bắt ta phải quỳ xuống: “Ngươi không phải thích làm cung nữ sao? Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi quỳ đủ”.
Ta cắn răng nhìn nàng, không kêu đau, cũng không khóc.
Hãy quên quá khứ đi. Đầu gối dập xuống đất, đập vào sân đá thật cứng khiến ta đau thấu xương. Ta cố hít một hơi gượng dậy, thì bị ai đó sau lưng đạp ngay một cước, không chịu được lại ngã nhào xuống đất. Khuỷu tay chảy máu, nhỏ trên mặt đất giống như một bông hoa.
Thiên Phi đắc ý cười lớn, đoạt lấy cây phất trần trong tay thái giám, quất túi bụi, vừa đánh vừa mắng: “Các ngươi có biết nó là ai không?”
Thái giám, cung nữ đều nhìn nhau, lắc đầu không biết, rồi lại nhìn ta đầy nghi ngờ.
“Nó…” – Thiên Phi quất xuống thật mạnh, cắn răng nói: “Nó chính là muội muội của ta đó. Thế nào, các ngươi không tin?”
Không có ai dám trả lời.
Ta cười lạnh trong lòng, thì ra đây chính là năng lực của Thiên Phi sao? Nàng chỉ biết đánh ta sao?
Thiên Phi cúi đầu, nắm chặt cằm ta, mắt nheo lại, cười cợt: “Ta vốn vẫn coi nó là muội muội. Nhưng mà lại có kẻ hết lần này tới lần khác không biết điều, thấp hèn ti tiện được làm thϊếp còn không muốn? Tốt, rất tốt!”. Thiên Phi nói xong, giọng điệu càng thêm độc ác, thẳng tay vứt luôn cây phất trần, rồi dùng chân đạp thật mạnh xuống đầu gối ta. “To gan thật, trước mặt bao người lại muốn Phương Hàm bảo vệ sao? Muốn ta mất mặt sao?”
Đau quá, Thiên Phi quả thật một chút cũng không lưu tình.
Ta theo bản năng gập người chống đỡ, Thiên Phi lại càng dùng thêm sức. Dẫm lên đầu gối, rồi ngón tay ta, nàng còn hài lòng hỏi: “Đau không? Còn chưa cầu xin ư? Cầu xin đi, cầu xin ta sẽ tha cho ngươi! Mau cầu xin ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
Ta không cầu, quyết không cầu nàng ta tha thứ. Khóe miệng giật giật, ta muốn cười vào mặt nàng, nhưng thật sự đau quá. Lúc này mà cười thì chắc khó coi lắm.
Thiên Phi càng thêm tức giận, gào hét đánh ta, đá rồi lại giẫm đạp.
“Tiện nhân, ta đã sớm ngứa mắt với ngươi. Ngươi lẽ ra không nên sinh ra trên đời này, lại càng không nên xuất hiện ở Tang phủ. Ngươi đã không biết điều, lại còn muốn tranh với ta sao? Ngươi cho ngươi là ai?” – Nàng mắng nhiếc thậm tệ, ánh mắt đỏ hồng vì tức giận.
Ta chưa bao giờ nghĩ, hóa ra trong lòng Thiên Phi không chỉ ghét ta, mà còn hận ta như vậy.
Thấy ta co quắp che đầu gối, ánh mắt Thiên Phi hiện lên một tia nham hiểm, thuận tay lấy cây trâm ngọc trên đầu, định đâm xuống. Ta phát hoảng, lấy hết sức giữ lấy tay của Thiên Phi, cười lạnh hỏi: “Tiểu chủ nhân chẳng lẽ không biết phi tử hiền lương thục đức ở hậu cung mới có thể có được thánh sủng sao?”
Nàng ta chỉ vừa được sắc phong Tài tử mà đã dám làm chuyện lớn như vậy.
Mặt nàng ta hơi cứng lại, nhưng vẫn giận dữ như trước.
Tay vẫn thêm sức, có lẽ là thực sự muốn đâm xuống.
Ta cười lạnh, Thiên Phi là một đại tiểu thư bướng bỉnh. Hôm nay nếu nàng vô duyên vô cớ đâm ta bị thương thì chính là tự phá hủy tiền đồ sau này của mình. Ta không biết nếu cây trâm kia mà đâm xuống thì sẽ thế nào, nhưng dùng chân của ta mà đổi lấy thua thiệt cho nàng thì đáng giá sao?
Không, chắc chắn không.
Ta chỉ muốn được sống tốt hơn, tại sao lại hi sinh bản thân mình? Cùng nàng đồng quy vu tận ư, ta không thể làm thế.
Đám thái giám cung nữ bên cạnh đều câm như hến, không ai dám nhúc nhích.
Đột nhiên tiếng Thiên Lục truyền đến: “Tỷ, tỷ làm cái gì vậy!”
Thiên Lục bước thật nhanh lại gần, cầm lấy tay Thiên Phi: “Tỷ”
“Buông ra!” – Thiên Phi vẫn không chịu thôi – “Tỷ không thể tốt đẹp như muội, sống chung yên ổn với con tiện nhân này. Hôm nay nó dám theo chúng ta tiến cung, không biết sau này sẽ còn làm những chuyện gì nữa? Hôm nay ta bỏ qua cho nó, chẳng phải càng dung túng cho nó sao?”
“Tỷ, không nên!” Thiên Lục sợ hãi kêu lên.
Ta không khỏi biến sắc, xem ra lần này Thiên Phi sẽ không nương tay.
“A, chỗ của muội muội thật náo nhiệt nha!” – một giọng nói êm dịu truyền tới, ta nhìn thấy người bên cạnh hoảng hốt, quỳ xuống hành lễ: “Nương nương cát tường!”