Chương 82: Ngoại truyện 4

Áo sơ mi lụa màu trắng, quần âu cạp cao màu đen, giày cao gót mười hai phân, lúc ấy Tạ Gia Vân đang theo đuổi kiểu ăn mặc già dặn, một cô gái hai mươi tuổi lại mỗi ngày đều mặc đồ công sở như một người phụ nữ ba mươi, khuôn mặt lạnh lùng chỉ cần nở nụ cười sẽ khiến người khác phải kính sợ.

Người trong phòng thư ký thật sự rất sợ cô, vừa thấy cô đến thì tất cả đều lập tức đứng lên.

"Tổng giám đốc Tạ, tổng giám đốc Diệp phái người đưa tới cái này, nói là tặng ngài." Thư ký đưa tới một cái hộp màu đen, bên trên có in logo hai chữ C l*иg vào nhau, sợi ruy băng màu trắng được thắt lại thành một cái nơ hình con bướm.

Đôi mắt xinh đẹp của Tạ Gia Vân nhìn chằm chằm cái hộp kia một hồi lâu, giống như thể chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà đốt cho nó rách ra.

"Đưa vào đi!" Cô lạnh giọng nói.

Thứ ký ôm cái hộp vào cho cô xong thì vội vàng rút đi.

Tạ Gia Vân ngồi trong chiếc ghế làm việc to đùng, tiếp tục nhìn chằm chằm cái hộp trên bàn, vẻ mặt vừa giận lại vừa ngọt ngào, cảm xúc phức tạp.

Điện thoại di động vang lên, cô cũng chẳng thèm nhìn đã nghe máy luôn.

"Nhận được quà rồi thì gọi một cuộc điện thoại cảm ơn anh là phép lịch sự cơ bản." Giọng của Diệp Kỳ Viễn lúc nào cũng khiến người ta muốn đánh anh một trận.

Tạ Gia Vân cười lạnh.

"Có thích không?" Anh hỏi bằng thứ giọng cứng rắn.

Như thế này đã là hết mức dịu dàng của Diệp Kỳ Viễn tiên sinh rồi.

Tạ Gia Vân giơ tay mở cái hộp ra, bên trong là một bộ váy màu trắng được xếp gọn gàng, cô nâng lên đặt sang một bên, giọng nói chẳng nóng chẳng lạnh: "Cảm ơn tổng giám đốc Diệp, bộ đồ rất đẹp, tổng giám đốc Diệp tốn kém rồi."

Đương nhiên cô biết anh ghét nhất là cái giọng điệu này của cô, cho nên cô mới cố tình nói như vậy.

Quả nhiên, ngay sau đó Diệp Kỳ Viễn liền nổi giận: "Mẹ nó em loạn đủ chưa?! Còn nói chuyện kiểu đó nữa anh đánh đấy em có tin không?"

Ngọn lửa trong lòng Tạ Gia Vân chậm rãi bốc lên, chậm rãi cất giọng lạnh lùng: "Thật xin lỗi, tôi nói chuyện cứ thế này đấy, anh muốn nghe lời nói dễ nghe thì cứ đi tìm Trương tiểu thư của anh là được rồi!"

"Tạ Gia Vân!" Diệp Kỳ Viễn nổi điên, gằn giọng hét lên trong điện thoại: "Được! Bây giờ anh đi tìm cô ấy!"

Hét xong thì liền cúp điện thoại.

***

Tạ Gia Vân vứt điện thoại sang một bên, giận đến đau cả đầu, ngả lưng ra sau ghế làm việc xoa huyệt thái dương, mí mắt giật giật liên tục, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cái tên khốn Diệp Kỳ Viễn chuyện gì cũng dám làm đó có thể nào sẽ thật sự đi tìm tiểu thư nhà họ Trương kia không?

Cô gái kia nhìn qua rất dịu dàng khéo léo, chắc chắn cái gì cũng nghe theo Diệp Kỳ Viễn đó lại coi trọng chủ nghĩa nam tử như vậy, gặp loại tiểu bạch thỏ như cô ta thì chắc chắn sẽ rất hài lòng, nói không chừng sẽ cưới cô ta...

Vừa nghĩ đến đây Tạ Gia Vân liền nhảy dựng lên, vội vàng thay bộ đồ công sở trên người thành chiếc váy mà anh vừa gửi tới, lao ra ngoài như cơn gió.

***

Thư ký của Diệp Kỳ Viễn thấy tổng giám đốc Tạ thị đại giá quang lâm thì vội vàng đứng lên nghênh đón.

Tạ Gia Vân thong dong, mỉm cười hỏi cô ấy: "Tổng giám đốc Diệp của mấy người có ở đây không? Tôi có việc cần phải bàn bạc với anh ta."

"Có! Ở bên trong!"

Tuy rằng Diệp thị dồi dào tài chính nhưng so với một xí nghiệp gia tộc hàng trăm năm như nhà họ Tạ thì chênh lệch không chỉ là một chút -- ngay cả thư ký cũng biết rõ điều đó.

Tạ Gia Vân cùng thư ký đi vào, rót trà xong, thư ký lui ra ngoài, vẻ mặt vốn đang nở nụ cười nhẹ nhàng của cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Mà Diệp Kỳ Viễn từ đầu tới cuối vẫn luôn ngồi xem tài liệu ở phía sau bàn làm việc, đầu cũng không ngẩng lên lấy một cái.

Tạ Gia Vân chịu đựng, yên lặng uống hết một chén trà, anh vẫn là cái dáng vẻ kia, cô liền nổi điên lên, đứng dậy đi tới kéo phăng tài liệu trong tay anh, ném ra ngoài xa.

Diệp Kỳ Viễn liền nhíu mày nhìn cô.

Thật ra Tạ Gia Vân cũng trợn tròn mắt -- thế này thì làm sao bước xuống được đây? dien.dan.le.quy.don

Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, cô âm thầm cắn răng, nhấc chân lên, ngồi sụp xuống người anh.

Quần áo mà anh chọn cho cô luôn luôn vừa người, váy trắng vây lấy bờ mông tròn đầy đặn, làn váy hẹp sao có thể chịu được bị giang rộng ra như vậy, lập tức nứt ra hai đường chỉ.

Tiếng vải rách vô cùng rõ ràng giữa văn phòng yên tĩnh, trong mắt Diệp Kỳ Viễn đã có lửa nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Tạ, cô đây là đang có ý tứ gì?"

Lúc này Tạ Gia Vân đã chẳng còn lòng dạ nào mà để ý, thở hổn hển dõi theo anh một lát, đôi môi đỏ mọng dán sát vào lỗ tai anh, giọng nói khẽ khàng phun ra một câu.

Diệp Kỳ Viễn kiềm chế được nhưng khó tránh khỏi yết hầu giật giật lên xuống.

Tạ Gia Vân đã ra đòn sát thủ mà vẻ mặt anh trông vẫn cứ lạnh lùng, cô ấm ức, vành mắt đỏ ửng lên.

Diệp Kỳ Viễn nhanh tay nhanh mắt đè vai cô lại, cô "ôi chao" một tiếng nhỏ rồi ngồi xuống, váy lại rách thêm một chút, giữa hai chân còn đυ.ng phải thứ vừa nổi lên phản ứng của anh.

Diệp Kỳ Viễn hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói đã khàn đặc: "Anh cũng đâu có nói là không làm, em gấp cái gì chứ?"

Anh nói xong, tay sờ dọc theo cánh tay cô, cách một lớp vải vóc, hành động đó của anh lại khiến cô nũng nịu ngã vào trong ngực anh.

"Yêu tinh!" Diệp Kỳ Viễn cười mắng, bàn tay đã tiến vào bên trong vạt áo của cô: "Mới nửa tháng không được ăn mà em đã tham lam thế rồi hả?"

Tạ Gia Vân mềm oặt trong ngực anh, trên người chẳng còn chút sức lực. Về mặt tình cảm, Diệp Kỳ Viễn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất của cô, anh có hơi thô bạo, nhưng Tạ Gia Vân đã sớm quen rồi.

Lần theo tay anh xoa ngực mình, cô ngậm vành tai anh, thì thào van xin: "Diệp Kỳ Viễn... Ừm... Mạnh một chút..."

Diệp Kỳ Viễn vốn đang tức giận, sao còn có thể chịu dịu dàng âu yếm cô nữa, tay hung hăng bóp cô hai lần, rút tay ra đặt lên mặt cô: "Tự xoa đi! Xoa cho anh xem!"

Tạ Gia Vân ỉu xìu nằm lên vai anh, tay tự xoa cho mình, miệng ngâm nga thành tiếng...

Diệp Kỳ Viễn vươn tay ra kéo váy cô, vừa kéo vừa cắn vành tai cô, thở gấp, hổn hển nói: "Em mặc thế này rất đẹp mắt, vừa rồi em vừa đi vào... anh đã muốn làm em rồi!"

Tạ Gia Vân nũng nịu liếc xéo anh một cái.

Trong ngực Diệp Kỳ Viễn càng nóng hơn, dưới tay càng dùng sức, theo đường đứt vừa rồi khi cô giạng chân ra mà kéo, xé hơn nửa cái váy, lộ ra cả cặp đùi trắng nõn của cô, bỗng chốc cả hai chân cô mở rộng ra, ngồi trên đùi anh với tư thế như đang cưỡi ngựa.

"Đáng ghét! Sao lại làm hỏng váy em! Vừa rồi còn khen em mặc đẹp!" Tạ Gia Vân thúc anh.

"Anh mua lại cho em..." Diệp Kỳ Viễn thấp giọng dỗ dành cô, bế cô đứng lên một chút, kéo đứt qυầи ɭóŧ ren của cô, vừa mở thắt lưng của mình vừa ôm cô ngồi xuống... Tạ Gia Vân khẽ nhếch môi, kêu không ra tiếng, mắt đã nhắm chặt lại, hai má ửng hồng, bàn tay nắm lại thành quyền đấm nhẹ lên ngực anh, vừa giống như đang đau đớn lại vừa giống như thích thú, trải qua một trận, cô giống như vừa thoát chết một lần, thở phào một hơi nhẹ nhõm, u oán liếc anh một cái.

Diệp Kỳ Viễn đắc ý, kề sát khuôn mặt tuấn tú của mình trước mặt cô tranh công: "Anh lớn chứ?"

Tạ Gia Vân không muốn trả lời câu hỏi đã quá rõ ràng đáp án này, xoay mặt đi, cắn môi điều chỉnh chiều sâu. Hai chân cô theo ghế dựa cọ cọ lên trên, muốn nông hơn một chút, nếu không cứ tiếp tục như thế này chắc chắn là muốn mạng cô mất.

Diệp Kỳ Viễn vẫn ung dung, chờ cô vừa điều chỉnh tư thế vừa thở dài nhẹ nhõm, anh lại cầm lấy thắt lưng cô đè xuống dưới... Tạ Gia Vân run lên trong lòng anh, nói cũng không nên lời. Diệp Kỳ Viễn xoa bóp mặt cô: "Em chuyển động một chút đi!"

Tạ Gia Vân không dám tranh cãi với anh vào lúc này, ngoan ngoãn nhấc mông chậm rãi lấy lòng anh... Diệp Kỳ Viễn hài lòng, kéo cô ngồi xuống ổn định, sau đó kéo tay cô lên đặt ở trên ngực cô: "Tiếp tục xoa đi! Anh muốn nhìn!"

Tạ Gia Vân vừa rồi còn đang thất thần, dừng lại một chút, chỉ nghe một tiếng xé, khuy áo trước ngực bật ra, ngực lạnh buốt... Diệp Kỳ Viễn đỡ lấy hai bầu ngực lộ ra khỏi áo, kéo tay cô đặt lên trên đó: "Mau xoa đi!"

Tên khốn này... Tạ Gia Vân xấu hổ đến mức sắp bật khóc, nâng nhẹ lên xoa vài cái, nhưng mà đối mặt với anh như vậy, phía dưới lại là tình huống như thế, cô thật sự không chịu nổi, nức nở giả khóc úp sấp vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Diệp Kỳ Viễn hừ một tiếng, bế cô đặt lên trên bàn làm việc, anh rút ra, lật người cô nằm sấp trên bàn: "Nằm sấp đi!" Anh vỗ vào mông cô một cái.

Tạ Gia Vân đi giày cao gót đứng thẳng, nâng bờ mông đầy đặn hướng về phía anh. Diệp Kỳ Viễn không hề khách sáo tiến vào, sảng khoái rút ra rút vào một hồi lâu, cả người dính sát lấy người cô. diễn!đàTruyenHDê$quý@đôn

Tạ Gia Vân thở không nổi, mắng anh: "Đồ khốn! Mạnh quá! Cút đi!"

Diệp Kỳ Viễn đi vào chỗ sâu nhất, chờ cho cô chỉ còn có thể hừ hừ khe khẽ, anh không ngừng hôn sau tai cô, hung ác thấp giọng mắng: "Em thành thật một chút cho anh!"

Tạ Gia Vân khóc, lần này là thật sự khóc, nước mắt rơi xuống liên tục. Diệp Kỳ Viễn bị cô khóc cho mềm lòng, tới gần hôn lên mắt cô, cuối cùng giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Được rồi... Ai bảo em giận dỗi với anh chứ, anh nghẹn lâu như vậy rồi có thể không mạnh được sao?"

"Diệp Kỳ Viễn! Anh là tên khốn! Em hận chết anh!" Tạ Gia Vân chửi ầm lên: "Anh cút đi! Anh đi xem mắt đi! Em không cần!"

Diệp Kỳ Viễn nghĩ, anh vừa đi gặp người ta em đã giận dỗi đến nửa tháng, vậy mà giờ còn đứng đây mà mạnh miệng: "Thật sự không cần?" Anh vừa thúc vào vừa hỏi cô.

Tạ Gia Vân vẫn đang khóc, không biết là vì anh làm quá mạnh khiến cô đau hay là vẫn đau lòng vì chuyện anh đi xem mắt.

Diệp Kỳ Viễn bị cô khóc đến đau lòng, anh vừa đau lòng thì lại lập tức mất hứng, mất hứng rồi thì liền nổi giận với cô: "Em cũng không nghĩ cho anh đi, anh đã từng này tuổi rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có, ba mẹ anh sốt ruột không được sao? Anh cũng chỉ gặp mặt người ta cho ba mẹ yên tâm mà thôi, Tạ Gia Vân, còn em thì sao?"

Tạ Gia Vân biết mình đuối lý, cô còn có vị hôn phu, thật ra là cô không tốt, là cô đã khiến anh phải chịu thiệt thòi.

"Diệp Kỳ Viễn." Cô khóc, tiếng nói nghẹn ngào: "Chúng ta chia tay đi..."

Người đang kề sát trên người cô sửng sốt, Tạ Gia Vân nghe được tiếng hít thở dồn dập của anh, phía dưới càng nóng hơn, anh đang cực kỳ dùng sức, mỗi một lần đều đâm đến tận cùng, vừa đau vừa mạnh, đâm đến mức cô dở sống dở chết... cho dù chỉ cách một cánh cửa chính là thư ký của anh. Tạ Gia Vân cắn mu bàn tay mình, nước mắt càng chảy kịch liệt hơn.

Diệp Kỳ Viễn kéo tay cô ra, đưa tay anh cho cô cắn.

Cuối cùng đến lúc kết thúc thì bàn làm việc đã rối tinh rối mù, trên người Tạ Gia Vân cũng vậy, chiếc áo comple đã bị xé cho không thể nhìn nổi, cô miễn cưỡng che người bằng chiếc áo sơ mi đã bị đứt hết khuy áo, theo tay anh trượt từ trên bàn xuống, nhưng hai chân đã đứng không nổi nữa.

Diệp Kỳ Viễn bế cô tới sofa, dùng áo khoác của mình đắp lên trên cho cô, anh vắt khăn nóng vội tới lau sạch một mảnh hỗn độn giữa hai chân cô, Tạ Gia Vân đã chẳng còn sức lực, nằm ở đó để mặc cho anh tách chân cô ra cũng không mắng, chỉ là hai bắp đùi không ngừng run lên.

Diệp Kỳ Viễn lau sạch sẽ cho cô, dùng áo khoác của anh bọc lấy người cô, cô rất gầy, lọt thỏm trong chiếc áo của anh, tóc tai tán loạn nhưng lại rất đáng yêu, anh nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

"Gia Vân." Giọng anh trầm thấp: "Đừng lấy lời này ra chọc anh. Giữa chúng ta, người nói chia tay chỉ có thể là anh, có nghe thấy không?"

Bình thường Tạ Gia Vân dám cùng anh mắng nhau, thậm chí là đánh nhau, nhưng lúc này lại chỉ dám ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy... nếu như anh nói rồi --" Cô chần chừ hỏi: "Thì có nghĩa là sẽ không bao giờ quan tâm đến em nữa phải không?"

"Đúng vậy." Diệp Kỳ Viễn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

"Được rồi, em ngủ lại đây một lát đi." Anh đứng dậy.

"Anh đi đâu?" Tạ Gia Vân sốt ruột hỏi.

Diệp Kỳ Viễn cười bất đắc dĩ: "Đi mua quần áo cho em -- Lại mua bộ này có được không? Em mặc rất đẹp."