Chương 7

Từ trước đến nay Tử Thời chưa bao giờ có khái niệm về thời gian, làm việc

và nghĩ ngơi thường thường là ngày đêm đảo lộn, sau khi đi làm cũng

không thể sửa đổi, đến muộn cơ hồ là chuyện ngày nào cũng xảy ra.

Ngược lại, truyện tranh mạng là nơi thực hiện chế độ chấm thẻ, nhưng cô cũng

không phải là nhân viên chính thức, thường là đến trưa mới xuất hiện,

cũng không có ai quản cô. Nhưng sáng sớm hôm nay Phùng Nhất Nhất lại

nhiều lần gọi điện tới thúc giục cô đi làm.

Thực ra thì bốn năm

giờ sáng Tử Thời mới ngủ, lúc này rất buồn ngủ, lên tinh thần bò dậy rửa mặt thay quần áo, vội vã đến công ty.

Cô còn tưởng là có việc khẩn cấp, ai ngờ chỉ là Tạ Gia Thụ xuất hiện.

Mấy ngày không gặp, đại thiếu Tạ đẹp trai, mái tóc quăn màu nâu nhuộm trở lại màu đen, chải chuốt ngay ngắn. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omHôm nay cậu ăn mặc chỉnh tề: Một bộ vest màu đen thủ công bằng sợi tổng hợp phẳng phiu với số lượng có hạn, cà vạt màu xám tro có vân nghiêng xanh

đen thắt một cái windsor nho nhã đẹp mắt, và một chiếc khăn gấp hoa văn

cắm trên túi áo vest, một cái kẹp cà vạt màu xanh ngọc bích kiêu ngạo

chói mắt, bộ vest nam giới chỉnh tề hình chữ "V" bắt mắt trên người của

cậu thể hiện sự kiêu ngạo, xinh đẹp, cùng với đầu tóc quăn không giống

người ta càng thêm bắt mắt.

Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.

Đại thiếu Tạ trang nghiêm tao nhã ngồi trước cái bàn dài được ráp từ bốn

cái bàn, trên bàn bày đầy thức ăn, là bữa sáng kiểu Anh chính thống: cà

chua nướng, trứng tráng, lạp xưởng, thịt mặn, sốt cà chua đậu, khoai tây chiên, nấm chiên, bánh sừng bò, bánh Đan Mạch, bánh bao chiên, bánh mì

nướng, ngũ cốc, nước trái cây, sữa tươi và cà phê, cùng với bình bình

lon lon, đủ loại mứt trái cây màu sắc đẹp mắt.

Tử Thời nhìn thấy

đại thiếu Tạ ăn mặc chỉnh tề cùng với một bàn đầy thức ăn, có chút ngu

muội, bị đám người nhiều chuyện vây xem đẩy lên phía trước, Tạ Gia Thụ

đứng dậy, kéo ghế giúp cô mời cô ngồi—— cậu trang nghiêm nhất là khi giữ im lặng không nói lời nào thật sự là rất đàn ông.

Đám người hào hứng đứng bên cạnh vây xem đại thiếu Tạ gặm bữa sáng năm sao, oh oh oh oh oh oh! dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omChàng công đẹp trai như ánh mặt trời lại tới chọc phụ nữ! Là muốn ép nữ vương của chúng ta ghen sao?! Nhất định là như vậy rồi! Điềm báo tốt cho tác

giả đại nhân! Khen!

Tạ Gia Thụ vừa dịu dàng lại vừa chu đáo trải

khăn ăn giúp Tử Thời, sau đó khẽ nhíu mày, vỗ tay một tiếng—— vì để

khôi phục lại bữa ăn kiểu Pháp tối hôm qua, nơi này nhất định là có âm

nhạc!

Sáng sớm không tìm được nhạc công, Tạ thiếu gia bắt trợ lý

24/24 của cậu—— Phùng Nhất Nhất, cô biểu diễn thổi sáo dọc, diễn tấu một khúc...《Khúc quân hành binh sĩ》.

Phùng Nhất Nhất thật không có cố ý phá hư bầu không khí, chẳng qua là lúc ấy Tạ Gia Thụ hỏi cô có

biết chơi nhạc cụ hay không, cô gật đầu, còn chưa kịp nói cho cậu biết

cô chỉ biết chơi một khúc này, đã bị cậu túm đi mà không kịp phân

trần...

Điệu hát ý chí chiến đấu sục sôi khiến bữa ăn kiểu Anh phong cách cao quý này cũng có vẻ sống động! dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omTạ Gia Thụ trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn trợ lý của cậu, cậu vốn

muốn lấy mứt trái cây trên bàn trát lên mặt cô, nhưng vừa nhìn thấy

khuôn mặt tươi cười đỏ hồng của Tử Thời, chính sự của cậu quan trọng

hơn, nghiến răng nhịn xuống.

Nhưng đám đông vây xem vốn không nhịn được: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

Lúc này Thịnh Thừa Quang làm việc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng ngô không ra khô khoai không ra khoai như vậy, anh vui vẻ thưởng thức

màn trình diễn sáo dọc hùng dũng lảnh lót một lát, đi tới gạt đám người

vây xem ra, nhìn hai người đang ngồi ở đấy, giọng điệu ung dung lại vui

vẻ hỏi: "Đây là thế nào?"

Đám người vây xem vui mừng khôn xiết: Nữ vương chịu xuất hiện! Tung hoa! Tung hoa!

Tử Thời nghe được giọng nói cô cả đêm nằm mơ, lập tức ngẩng đầu nhìn anh,

Thịnh Thừa Quang vô cùng tự nhiên mà cúi đầu xuống hôn lên trên má của

cô, "Chào buổi sáng."

Tử Thời đỏ mặt, nói khẽ nhưng kiên định đáp lại: "Chào buổi sáng!"

Tạ Gia Thụ: "Các người... các người!"

Đám người vây xem: kịch tình đến gian tình rồi! Tác giả đại nhân run rẩy gói hành trang!!

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.

Thịnh Thừa Quang hoàn toàn không nhìn Tạ Gia Thụ, liếc nhìn món ăn trên bàn

nói: "Trứng tráng xem ra không tệ, cho anh một miếng."

Tử Thời

đút anh ăn một miếng, ánh mắt hai người ngọt ngào nhìn nhau, Thịnh Thừa

Quang để lại một câu, "Các em từ từ ăn", cầm lấy ly cà phê ở trước mặt

của cô, xoay người rời đi.

Đám đông vây xem: Cái quái gì vậy...

Nữ vương chịu ở cùng với phụ nữ... Độc giả cần phải tự rà soát! Tác giả

đại nhân bệnh xà tinh[1]!

[1] Bệnh xà tinh: là ngôn ngữ mạng của TQ có nghĩa là bệnh thần kinh.

Tử Thời vẻ mặt dịu dàng lấy đồ ăn anh vừa mới ăn qua, cúi đầu lặng lẽ ăn.

Tạ Gia Thụ đột nhiên đứng lên: "Cô và anh Thừa Quang... Các người ở cùng nhau sao?!"

Tử Thời gật đầu một cái: "Ừ."

"Cũng bởi vì tối hôm qua?!" Tạ Gia Thụ quả thực sắp giận điên lên rồi!"

"Cũng không phải..." Tử Thời liếc nhìn đám người ở chung quanh đang chìn chằm chằm vào bọn họ, "Lần sau rồi hãy nói."

Tạ Gia Thụ đâu chịu bỏ qua, nóng nảy gầm lên với Phùng Nhất Nhất: "Ồn ào

chết đi được! Đừng thổi nữa! Tránh ra! Đều tránh ra hết đi!"

Phùng Nhất Nhất đang thổi sáo dọc lập tức biến mất, tiếp theo đám người tản đi sạch ngay tức khắc.

Tạ Gia Thụ có vẻ như rất không thể chấp nhận được, vẻ mặt đều là không cam lòng, oán hận đấm lên bàn một đấm thật mạnh—— anh bị đau "Rít" một

tiếng!

"Tại sao chứ?" dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omCậu bị thương tay ôm ngực, xem ra rất đau lòng, "Gấu nhỏ! Rốt cuộc là tôi thua kém anh Thừa Quang ở chỗ nào? Cô nói đi!"

"Cái này..." Tử Thời nhìn chung quanh, nhưng vẻ mặt của đại thiếu Tạ đằng

đằng sát khí, có ai dám đến cứu cô chứ? Phùng Nhất Nhất nhát gan kia

không chỉ chôn mình ở trên vị trí, còn định đeo tai nghe!

"Anh..." Tử Thời kiên trì vô ích: "Bởi vì... bởi vì anh, anh quá... đẹp trai!"

Tạ Gia Thụ trong sự tan nát cõi lòng: ...[⊙o⊙]!!!

Một lát sau Tạ Gia Thụ: ~[≧▽≦]/~

"Cô không thích quá đẹp trai ư?" Tạ Gia Thụ vừa vui sướиɠ lại vừa cố giả bộ thương tiếc, vẻ mặt quái gở làm người ta mắc cười, "Vậy... quả thật là

không có biện pháp."

Thiên sinh lệ chất nan tự khí[2]... Cô điểm

trúng tử huyệt duy nhất của cậu... Thật là đáng tiếc! Nhưng không có

biện pháp nữa rồi, điểm này cậu thật sự bất lực ~

[2] Thiên sinh

lệ chất nan tự khí: trích từ bài thơ "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị

nghĩa là Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.

**

Cả buổi sáng nảy sinh chuyện như vậy, cả ngày này mọi người làm việc hiệu

suất cũng không cao, đến buổi tối khi tan làm, mọi người cũng đều chân

tay lúng túng kết thúc công việc ngày hôm nay.

Mà mọi khi Boss đại nhân lúc nào cũng rời khỏi phòng làm việc sau cùng, hôm nay lại hiếm khi là người đầu tiên tan làm trước!

Thịnh Thừa Quang tắt đèn ở phòng làm việc rồi đi ra ngoài, trong tay cầm

chiếc áo khoác, đi tới trước mặt của Tử Thời, gõ nhẹ lên tấm vách ngăn

trên chỗ ngồi của cô, anh cất giọng ấm áp hỏi: "Tử Thời, có thể đi rồi

chưa?"

Tử Thời đang đắm chìm trong kịch bản, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omÁnh mắt của cả phòng làm việc "vèo vèo vèo" nhìn sang, Tử Thời giật mình, lấy lại tinh thần, mặt từ từ đỏ lên.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.

Thịnh Thừa Quang nắm lấy tay chim cút nhỏ của anh, không có cách nào khác hơn là đành phải nhìn về phía các nhân viên của mình: "Các người còn không

tan làm sao? Chẳng lẽ cố ý làm lỡ cuộc hẹn của ông chủ các người à?"

Văn phòng yên lặng hai giây, sau đó trong nháy mắt vang lên tiếng loạt xoạt tay chân luống cuống, hai phút sau, một bóng người cũng không còn.

Tử Thời nhìn thấy cũng ngây người... Thịnh Thừa Quang buông tay, "Bây giờ có thể đi rồi chưa?"

**

Trong lúc chờ thang máy, Thịnh Thừa Quang dường như chợt nhớ tới cái gì đó: "Em không thích quá đẹp trai à?"

Tử Thời: "ặc..."

Thịnh Thừa Quang nhướng mày nhìn bộ dáng khốn cùng và tay chân luống cuống của cô, tâm tình bất giác liền trở nên vô cùng tốt.

"Thật không thích quá đẹp trai sao?" Anh nghi ngờ tiếp tục ép hỏi.

"Thích." Tử Thời bất đắc dĩ nói thật, nhìn anh, "Nếu không thì... làm sao lại thích anh?"

Được gián tiếp khen tặng như vậy người nào đó cười đến mức như ánh mặt trời

rực rỡ, vừa đúng thang máy tới, lúc bọn họ bước vào thang máy Thịnh Thừa Quang nhẹ giọng hỏi cô: "Nói thật, Tử Thời, anh rất muốn nghe một chút

về lý do em cự tuyệt cậu ta."

Đúng lúc tan làm, người vào trong thang máy càng lúc càng nhiều, Tử Thời ghé sát vào anh nhỏ giọng trả lời: "Anh ta quá ấu trĩ."

Che chở người cô ở trong ngực, đột nhiên sít chặt cánh tay. Tử Thời theo

bản năng ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc thì bị anh cúi đầu hôn xuống.

Trong thang máy đầy ấp người liên tục vang lên tiếng hô nhỏ.

Đến lầu một, cửa mở ra, mọi người bịn rịn đi ra ngoài còn cười cười nhiều lần nhìn lại.

"Anh ấu trĩ không?" Thịnh Thừa Quang buồn cười hỏi.

"...Ấu trĩ!" Tử Thời dựa vào trong ngực anh, mặt đã đỏ ửng.

"Vậy em có thích hay không?" Giọng anh khàn khàn giống như là hàm chứa ma chú cám dỗ vậy.

Tử Thời không chút do dự: "...Thích!"

**

Bởi vì đại thiếu Tạ nhà bọn họ đối với truyện tranh mạng rõ ràng ân cần và

thèm nhỏ dãi nên người phụ trách cụ thể dự án hợp tác của công ty hoạt

hình Thiên Thần và truyện tranh mạng rất nhanh đã thanh toán xong phí

bản quyền trong một lần.

Bởi vì tác giả rất có thể là bà chủ

tương lai nên kế toán của truyện tranh mạng rất nhanh đã chuyển một nửa

số tiền còn lại vào tài khoản của Phùng Nhất Nhất.

Phùng Nhất

Nhất vì khoản tiền lớn trong thẻ ngân hàng của cô nên thực sự rất là bất an, rất nhanh liền rút tiền ra đưa cho Tử Thời ngay vào xế chiều hôm

đó.

Cô nàng Tử Thời lại lần nữa mang theo năm mươi ngàn tiền mặt, cô nhanh chóng chạy tới cửa hàng bách hóa, lại lần nữa ra tay như điện

xài hết.

Tạ Gia Thụ này bỗng nhiên ăn bữa sáng kiểu Anh kèm

tấu《Khúc quân hàng binh sĩ》mặc dù là rất tuyệt, nhưng ngày đó cậu thực

sự đẹp trai và chiếu lấp lánh, khiến Tử Thời lưu lại ấn tượng sâu sắc,

nhất là giá kẹp cà vạt màu xanh ngọc và khuy tay áo, màu xanh ngọc tô

điểm làm cả người thoạt nhìn vô cùng phong độ và đẹp đẽ.

Cô nghĩ

Thịnh Thừa Quang cũng thường hay mặc comple, cô muốn mua một bộ cho

anh—— Thịnh Thừa Quang, có lẽ anh cũng chiếu lấp lánh hơn bất cứ ai!

Trong tiệm đồ cao cấp của cửa hàng bách hóa, Tử Thời vừa mới đi vào liền nhìn trúng một bộ—— bạch kim bao quanh lấy đá quý màu đen, giống như là ánh

mặt trời dịu dàng ôm lấy đêm tối, cô rất thích.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.

Nhân viên bán hàng thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, cũng cực lực chào hàng: "Đây

là bộ số lượng có hạn của lễ Giáng Sinh năm nay, rất có giá trị cất

giữ."

"Được, gói lại." dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omTử Thời không có nhiều lời, cô đã rất thích rồi, không chút do dự lấy

tiền. Tay chạm tới số tiền mặt trong túi xách, cô chợt nhớ tới: "Cái

này... xin chờ một chút, xin hỏi bộ này bao nhiêu tiền?"

Nhân viên bán hàng nở nụ cười: "Tiểu thư, bộ này tổng cộng là 168,000."

Tử Thời do dự một chút, hỏi: "Nếu như tôi chỉ có năm mươi ngàn, tôi có thể mua một thứ trong số đó không?"

"Có thể. Không bằng tiểu thư suy tính một chút về cặp khuy tay áo này thử xem? Một cặp khuy tay áo là 49,000 99."

"Thật tốt quá! Lấy cái này!" Tử Thời vô cùng vui vẻ, lúc tính tiền lấy ra năm mươi ngàn tiền mặt, thối lại một xu, gói kỹ khuy tay áo và cất vào

trong túi, cô hào hứng gọi điện thoại cho Thịnh Thừa Quang.

**

Thịnh Thừa Quang nhận lấy rồi quét mắt nhìn cái hộp LG mạ vàng, sau khi mở ra thấy là một cặp khuy tay áo, anh lấy một cái cầm trên tay ngắm nghía,

khóe miệng hơi nhếch.

"Thật sự rất đẹp!" Tử Thời khen.

Thịnh Thừa Quang cười cười, bỏ lại vào trong hộp.

"Không cài vào sao?" Tử Thời hào hứng hỏi, "Rất thích hợp với anh mà! Cài vào đi!"

"Thích hợp sao? Thứ này đắt tiền như vậy." Anh cúi đầu uống nước, giọng thản nhiên nói.

Tử Thời chột dạ, vội vàng giải thích: "Đây là mua bằng tiền của em! Em lấy được tiền nhuận bút rồi!"

"Sau đó em liền lập tức xài hết, mua cái này tặng cho anh?" Thịnh Thừa quang nâng cái hộp nho nhỏ ở trong tay lên, "Năm mươi ngàn?"

Tử Thời không hiểu, nhỏ giọng giải thích: "...Là tiền chính em kiếm được mà..."

Ánh mắt của Thịnh Thừa Quang đã rất lạnh, không nói một lời nhìn cô chằm chằm, Tử Thời không dám nói nữa, cúi đầu.

Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô gái, ánh mắt phức tạp.

Sau đó hai người không có nói bất kỳ lời nào nữa, lẳng lặng ăn xong bữa

cơm, thậm chí Tử Thời vẫn một mực không dám ngẩng đầu lên.

Ra khỏi nhà hàng, Thịnh Thừa Quang trực tiếp đưa cô về nhà. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omĐến cửa chung cư, xe từ từ dừng lại, Tử Thời mè nheo cởi dây an toàn, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Ánh mắt của anh nhìn về phía trước, không tỏ vẻ gì. Cô lặng lẽ bước xuống xe.

Như vậy có phải... anh không cần cô nữa hay không? Tử Thời nhìn ánh đèn xi

nhan nhấp nháy nơi đầu đường sau đó quẹo cua thì không thấy nữa, tim

xoắn lại giống như là ai đó nắm lấy sít chặt trong tay, bởi vì cô luôn

làm chuyện sai lầm, khiến người ta chán ghét, cho nên sẽ không có ai

thích cô... Bất kể là cô thích người này cỡ nào.