Chương 5

"Cô muốn lấy tiền ném vào tôi sao?" Thịnh Thừa Quang mυ"ŧ lấy môi cô, trầm thấp nói, "Cô muốn làm gì? Bao tôi ư?"

Anh cắn nhẹ vào cánh môi mềm mại này, trầm thấp mà nhắc lại "Hả?" Một tiếng ép hỏi, nhưng rất lâu không có thấy cô trả lời.

Tử Thời cô không có tức giận, không có thét lên, thậm chí cũng không có

xấu hổ tay chân luống cuống. Người đàn ông cường thế và có tính cách bá

đạo này cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô. Trong cuộc đời mười tám tuổi của cô, lần đầu tiên có người tiếp cận cô gần như vậy.

Cho nên trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết phải ứng phó ra sao.

Ánh mắt của Thịnh Thừa Quang quái gở, lạnh như dao cắt, "Đến bây giờ tiền

vẽ tranh kiếm được cộng lại cũng chưa đến hai mươi vạn, tuần này cô đã

đổi năm chiếc áo khoác và hai ba chiếc túi cũng không chỉ số này. Tiền

của cô là từ đâu mà có? Ai cho cô, cô dùng để ném vào tôi sao? Hả?"

Trong hơi thở của anh có mùi thuốc lá cay cay làm hốc mắt Tử Thời nóng lên,

tay anh nắm lấy đầu vai của cô mạnh đến nỗi đã làm cô đau, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh làm cô không dám cử động—— Anh bị tổn thương rồi sao? Bởi vì lời nói của cô ư, cho nên anh mới tức giận!

Tử Thời hối hận vô cùng, sao cô luôn làm chuyện ngu xuẩn vậy chứ? Luôn làm người khác tức giận, thảo nào không có ai thích cô.

Vành mắt cô bỗng đỏ lên, trong mắt dâng lên nước mắt khiến Thịnh Thừa Quang

đang ở gần trong gang tấc tỉnh táo lại, anh hít một hơi, từ từ buông cô

ra.

"Cất kỹ tiền của cô đi, bất kể là từ đâu mà có, không phải

của chính cô kiếm được cũng đừng có tùy tiện đắc chí—— sau này cô sẽ hối hận!"

Anh lạnh lùng nói xong, khởi động xe rời khỏi bờ sông.

Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.

Trên đường đi Thịnh Thừa Quang không nói câu nào, mặt mày lạnh lùng, Tử Thời cũng không dám nói câu nào.

Thậm chí cô không dám hỏi... nụ hôn mới vừa rồi ấy.

Đó là nụ hôn đầu của cô.

Hộp cơm này để ở đâu, Tử Thời sợ nó che tầm nhìn của anh, lặng lẽ lấy xuống cầm trong tay, cầm đến nhà rồi cũng không có bỏ đi, cẩn thận bỏ vào

trong tủ lạnh.

Buổi tối cô nằm mơ, trong mơ gấu nhỏ lại học hút

thuốc lá, Tử Thời rất lo lắng, ôm nó nói cho nó biết hút thuốc không tốt cho sức khỏe, mùi thuốc lá quá nặng. Gấu nhỏ rất đáng thương nhào vào

bên chân cô xin cô tha thứ, buồn bã hỏi cô: Cô có thích tôi không?

Thích, trong mơ Tử Thời trả lời rất thành thật: Hút thuốc là xấu, tôi cũng vẫn thích bạn.

**

Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn như thường lệ. Tử Thời lại bị Thịnh Thừa Quang gọi vào nói chuyện về một số tài liệu quảng cáo "Gấu"

Định dạng bản mẩu về tài liệu tác giả là bên ban tuyên truyền của Thiên Thần gửi tới, cột đầu tiên chính là tên thật của tác giả, Thịnh Thừa Quang

cầm bút đánh dấu vào cột đó.

Tử Thời nhìn thấy, lo sợ hỏi anh: "Phải làm cái này sao..."

Thịnh Thừa Quang không có ngẩng đầu "ừ" một tiếng, lại đánh dấu vào mấy vấn

đề về trình độ học vấn và bối cảnh của tác giả, sau đó đưa tờ giấy kia

cho cô điền vào.

Tử Thời điền xong đưa trả lại cho anh xem, anh lược bỏ rồi lại điền thêm mấy chỗ, sau đó nói: "Cứ như vậy đi, cô xem lại xem."

Anh đưa tờ giấy tới cho cô, nhìn cô một cái rồi lại nói: "Dáng người rất

xinh đẹp, nét chữ này thật đúng là quá sức tưởng tượng."

Mặt Tử

Thời đỏ lựng, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào, Thịnh

Thừa Quang nhìn cô lại lúng túng thành ra như vậy, giọng nói dịu dàng

hơn, nói: "Ngày hôm qua tâm trạng tôi không được tốt, chuyện tối qua

thật sự xin lỗi cô, cô đừng để bụng."

Tử Thời không ngờ anh có thể nói ra tự nhiên như vậy, giọng anh mây trôi nước chảy làm cô xấu hổ, vội vàng nói: "Không sao!"

"Hả?" Giọng của anh hơi thấp, bỗng dưng mập mờ hơn mấy phần, "Cô cảm thấy không sao về phần nào?"

"..." Tim Tử Thời đập như sấm, âm thầm kìm lại, nhưng giọng vẫn run run: "Vậy... Anh hy vọng tôi đừng để bụng phần nào?"

Cô vẫn là lần đầu tiên không có bị anh trêu ghẹo nhưng lại bị dọa cho sợ

đến mức vùi đầu không nói lời nào, ánh mắt Thịnh Thừa Quang nặng nề,

ngay sau đó cất giọng trầm thấp mê người nói: "Tất nhiên là phần không

tốt tối hôm qua rồi."

Rầm... Tử Thời cảm thấy mặt mình nóng ran.

Cô không chịu được, cụp mắt nhìn đầu gối của mình.

Tạ Gia Thụ nghe trộm ở ngoài khe cửa lúc này cũng không chịu được, không

thể chờ đợi được xông tới vội vàng hỏi: "Tối hôm qua các người làm sao

vậy?! Để bụng phần nào và tốt phần nào?!" Cậu kích động huyên thuyên

hỏi.

Tử Thời quýnh lên. Thịnh Thừa Quang đứng dậy rời khỏi bàn,

bước tới xách Tạ Gia Thụ vứt qua một bên, sau đó bình tĩnh thong dong hộ tống Tử Thời đi ra ngoài.

**

Tử Thời trở lại chỗ ngồi, trong chốc lát Tạ Gia Thụ liền chạy ra ngoài, chạy tới ngồi xổm bên cạnh chỗ của cô.

Hai tay cậu chống lên bàn của cô, đặt chiếc cằm có đường cong xinh đẹp lên

trên mu bàn tay, ngồi xổm bên cạnh cô giống như chú cún to lớn vậy.

"Nghe nói cô muốn bao nuôi anh của tôi?" Tạ Gia Thụ mặt mày hớn hở hỏi.

"..." Tử Thời vội vàng phủ nhận: "Không có, không có! Tôi không có ý đó!"

Tạ Gia Thụ vốn không có nghe cô giải thích, giơ ngón tay cái lên, tặng cho cô một cái "Khen!" thật lớn.

"Làm tốt lắm!" Cậu cong môi hôn lên ngón tay cái của mình, nháy mắt với cô.

Tử Thời lặng lẽ cụp mắt nhìn mặt đất.

"Cô làm bạn gái của tôi đi!" Tạ Gia Thụ cất giọng hết sức tự nhiên ngay sau đó hỏi, bình thường giống như là thăm hỏi thời tiết vậy.

Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Cả phòng làm việc cũng đã yên tĩnh lại, mọi người đều ngồi trên chỗ ngồi

của mình có vẻ như đang làm chuyện của mình, nhưng lỗ tai của mỗi người

đều dựng thẳng lên giống như tai thỏ.

Tử Thời: "..."

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của Thịnh Thừa Quang.

Cửa phòng làm việc mở ra, Thịnh Thừa Quang đứng ở cửa, trong tay cầm ly nước, đang nhìn về phía bên này.

Ánh mắt của anh như có tinh chất, trong lòng Tử Thời đột nhiên xác định,

lắc đầu nghiêm túc nói với Tạ Gia Thụ: "Không được... Tôi không thích

anh."

Thiếu niên xinh đẹp, vẻ mặt lập tức như chó dữ!

"Cô, nói, lại, một, lần—— cô, không, cái gì, tôi, hả?"

"Tôi không thích anh." Tử Thời nhẹ giọng kiên định lặp lại lần nữa.

Tạ Gia Thụ khó có thể tin! Cậu hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được sự thật này—— lại có người không thích cậu?!

"Cô không thích tôi... điểm nào?" Cậu vuốt vuốt mái tóc quăn màu nâu xinh đẹp của mình, vẻ mặt đau khổ hỏi.

"Có vài thứ." Tử Thời suy nghĩ một chút, "Có muốn tôi viết ra rồi đưa cho anh không?"

Tim Tạ Gia Thụ khó chịu, hai mắt tối sầm, ngồi xổm quá lâu khi đứng dậy thì không khỏi lảo đảo hai bước, sau đó mang theo vẻ mặt "Không! Đây không

phải là sự thật!" cất bước chạy như điên...

Trong văn phòng làm

việc tiếng cười the thé liên tiếp không ngừng, dần dần biến thành cười

phá lên, Tử Thời quay đầu lại nhìn thấy Thịnh Thừa Quang cũng cười,

trong lòng khẳng định rồi. Cô sửa sang lại đồ bên tay, ngẩng đầu lại

liếc anh một cái.

Thịnh Thừa Quang giơ giơ cái ly ra hiệu với cô, cười cười xoay người đi vào phòng làm việc.

**

Tử Thời đả kích Tạ Gia Thụ như vậy, khiến cho vị thiếu gia này suốt một tuần không có lộ diện.

Nhưng cậu không đến, không ai bận lòng, thay vào đó công việc tiến triển càng suông sẻ hơn. Ngày trước, sau khi bắt đầu tuyên truyền lựợng truy cập

vào trang web ngày càng cao, bầu không khí trong phòng làm việc tưng

bừng nhộn nhịp.

Tử Thời lại buồn bã. Mấy ngày nay cô nhiều lần

nhớ lại tình hình ngày đó, cô cảm thấy mình quả thật là tồi tệ: cậu

thanh niên đó chói lóa giống như ánh mặt trời rực rỡ, là người đầu tiên

trong đời cô nói thích cô, tại sao cô có thể làm anh ta xấu hổ trước mặt mọi người như vậy chứ?

Khi đó tiếng cười của các đồng nghiệp là cười nhạo cô tự cho mình là đúng sao?

Cô lại thẳng thắn nói không thích như vậy, có phải cũng bởi vì phát hiện Thịnh Thừa Quang đang nhìn cô hay không?

Tử Thời không dám nghĩ thêm nữa.

Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.

Sau khi làm xong một số công việc sơ bộ, việc chuyển thể kịch bản còn lại

cô phải làm cùng với biên kịch chuyên nghiệp của bên Thiên Thần, Tử Thời liền đi hỏi Phùng Nhất Nhất có thể để cho cô làm ở nhà hay không.

Phùng Nhất Nhất nào dám làm quyết định này, đẩy cô đi hỏi ông chủ.

Thịnh Thưa Quang nghe cô nói, hỏi ngược lại: "Sao vậy? Cô phải đi học sao?"

Tử Thời cụp mắt không dám nhìn anh, giọng rầu rĩ nói: "Không... Tôi không có đi học."

"Vậy là có nguyên nhân nào khác à?"

"...Tôi không có, chẳng qua là tôi không quen... Tôi muốn làm ở nhà."

"Nuông chiều từ bé." Thịnh Thừa Quang lắc đầu nói: "Cô từng tuổi này, không đi học cũng không bước vào xã hội, người nhà cô có hơi quá cưng chiều cô

rồi."

Thịnh Thừa Quang ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, Tử Thời đứng trước mặt anh, ánh sáng ngoài cửa sổ tỏa chiếu vào mặt cô, nhưng vì cô

cúi đầu nên không thấy rõ mặt mũi, chỉ nghe cô nhẹ giọng nói: "...Anh

đừng nói nữa, tôi tiếp tục tới làm là được chứ gì."

Thịnh Thừa Quang thiếu chút nửa cười ra tiếng: "Sao cô dễ bị người khác thuyết phục vậy?"

"...Không sao." Cô nói xong thì đi ra ngoài, lúc đi tới cửa lại bị anh gọi lại.

"Tối nay có thể nể mặt cùng đi ăn tối với tôi không?" Thịnh Thừa Quang vừa

nói vừa cười, "Tôi bảo đảm lần này nhất định sẽ không nổi giận với cô."

**

Nếu là yêu cầu cô nể mặt ăn bữa tối, dĩ nhiên sẽ không ăn món cơm rang nữa. Đêm đó Thịnh Thừa Quang mời là cơm Tây.

Là nhà hàng kiểu Tây nổi tiếng ở thành phố G, khai trương vào thời dân

quốc Tô Giới Pháp Thuộc, qua nhiều năm như vậy vẫn duy trì chất lượng

tốt, chính thống, phục vụ đắt đỏ. Trong nhà hàng, đèn pha lê sang trọng

như mộng, gan ngỗng kiểu Pháp tinh tế như nụ hôn của người yêu. Lần đầu

tiên Tử Thời tới nơi như thế này, lại là ngồi đối diện với người đàn ông như Thịnh Thừa Quang, trong lòng căng thẳng vô cùng, chỉ nhớ rõ lúc xem trên sách nói dao nĩa phải dùng từ ngoài vào trong... Nhưng trước mắt

có năm cái ly lớn nhỏ không đều, vậy món ăn nào nên phối với ly rượu

nào?

Cô không thể làm gì khác hơn là uống nước. Bồi bàn thấy vậy

tưởng là cô không thể uống rượu, cất đi những ly rượu khác, lại thêm

nước cho cô.

Thịnh Thừa Quang vẫn nhìn cô, lúc này mỉm cười hỏi: "Không hợp khẩu vị của cô sao?"

Tử Thời liếc nhìn bồi bàn bên cạnh một cái, không nói gì. Thịnh Thừa Quang đưa mắt ra hiệu, bồi bàn lặng lẽ lui xuống, Tử Thời khẽ nói: "Thành

thật mà nói... Không ngon bằng món cơm rang."

Cô nói xong chính mình cũng bật cười.

Thịnh Thừa Quang cũng nhịn không được khóe miệng khẽ giương lên.

Dưới ánh sáng của ngọn nến hàng mi dưới mắt của cô như được phủ một bóng mờ, đôi mắt lấp lánh.

"Là sợ tôi không gánh nổi nên mới nói như vậy sao?" Giọng của anh trầm

thấp, mang theo loại thờ ơ nào đó, "Cô cũng thích nơi như thế này chứ,

Tử Thời?"

Tử Thời không biết nên làm thế nào để cởi bỏ cái khúc mắt này của anh, cô luôn không giỏi giải thích.

Hai người nhất thời đều trầm mặc, đang có chút khó xử, một nghệ sĩ vĩ cầm

mặc bộ tuxedo đi tới, Thịnh Thừa Quang khẽ gật đầu,《POUR QUE TU MAIMES

ENCORE》vang lên như một lời tỏ tình.

Đốt ngón tay thon dài của người đàn ông đưa đến trước mặt, "May I"