Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Thời

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở nơi này trong đêm

30, Thịnh Thừa Quang có vẻ không kiên nhẫn. Nhiều pháo bông như vậy cứ

đốt hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại một cách nhàm chán: đốt -

cháy hết, đốt - cháy hết. Cuối cùng anh mở một hộp ra, nắm hết trong tay đốt cùng một lúc, ánh lửa màu bạc như tạo ra một vòng sáng lấp lánh,

xung quanh là tiếng vang lộp bộp cùng với mùi thuốc pháo. Tử Thời cười

nghiêng đầu nằm trong ngực anh, đưa tay ra xa không dám chạm. Thịnh Thừa Quang buồn cười nhìn cô gái nhát gan, lại nhận lấy một bó to từ trong

tay cô.

Tử Thời rút tay về ôm lấy eo anh, tựa vào trong ngực

Thịnh Thừa Quang nhìn ánh lửa màu bạc vui vẻ kia, nhón chân lên hôn cằm

anh.

Đêm nay cô đặc biệt lớn mật, giống như đã dùng hết toàn bộ dũng khí của mình vậy!

Thịnh Thừa Quang cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô, ở trong ánh lửa màu bạc rực

rỡ, ở trong không khí có mùi khói pháo không dễ ngửi cho lắm này mà

triền miên, đắm mình vào nụ hôn thật dài.

Tử Thời ngậm cánh môi của anh, nhẹ giọng mơ hồ nói: "....Cám ơn anh.."

Khóe miệng Thịnh Thừa Quang gợi lên, khẽ hôn lại cô.

"Vào đi thôi, cũng khuya lắm rồi."

Hai người vào nhà, mỗi người tắm riêng, rồi lại tựa đầu vào nhau ngồi xem

tiết mục cuối năm một chút. Hôm nay Tử Thời đã trải qua một ngày mà

trước kia cô chưa từng có được, cũng chơi đến rất mệt, vùi ở trong vòm

ngực ấm áp của anh, mơ màng ngủ thϊếp đi. Bên ngoài cửa sổ âm thanh pháo hoa đứt quãng bỗng như có hẹn trước mà cùng tập trung lại, sau đó pháo

hoa liên tiếp bay lên không trung, đêm tối chợt sáng rực như ban ngày,

rèm cửa sổ trong phòng ngủ của bọn họ cũng bị chiếu sáng.

Tử Thời lật người, co lại trong ngực anh, buồn ngủ lầm bầm: "Mười hai giờ sao?"

"Ừ." Thịnh Thừa Quang vẫn tỉnh, lúc này đưa tay vặn sáng đèn bàn, lấy một

phong bao tiền lì xì từ trong tủ đầu giường ra đưa cho cô.

Người vốn dĩ đang buồn ngủ đến mức không thể mở mắt kia ngay lập tức tỉnh táo lại.

"Ơ?" Bên trong không phải là tiền mừng tuổi mà là một khối ngọc, Tử Thời đổ

ra lòng bàn tay để nhìn, là một viên ngọc tròn nho nhỏ, màu sắc nhu hòa, chạm tay vào có cảm giác âm ấm.

Thịnh Thừa Quang lại lấy một sợi dây màu hồng trong bao tiền lì xì ra, kéo thành một đoạn thật dài. Anh

túm một đầu sợi dây, nắm chặt phần đuôi cho nó thật nhỏ thật nhỏ rồi

xuyên qua giữa viên ngọc, ngón tay quấn quanh một vòng rồi thắt nút lại, sau đó liền nhấc phần nút ấy lên trên sợi dây.

Ngón tay của anh

thon dài đẹp mắt, sợi dây được khắc hoa văn phức tạp mà tinh xảo, ở

trong bóng tối mơ hồ làm người ta có cảm giác như đang lạc vào trong

mộng.

Thịnh tổng chợt nảy ra ý mới, cô gái ngốc nghếch lồm cồm bò dậy, quỳ gối trên chăn kinh ngạc dõi theo ngón tay anh, không một cái

chớp mắt như đang xem trò ảo thuật.

Động tác của anh mau lẹ,

trong chốc lát sợi dây liền được buộc chặt, Thịnh Thừa Quang lại sờ

soạng tìm cái bật lửa trên tủ đầu giường, thoáng một cái đã hơ phần thắt nút trên sợi dây qua lửa, phần nút ấy đã chắc chắn giờ lại càng chắc

chắn hơn.

"Tới đây!" Anh ngoắc ngoắc ngón tay, cô gái ngốc lập tức duỗi cổ qua để anh đeo lên cho cô.

"Khi tắm không cần lấy xuống đâu, cứ đeo đi." Thịnh Thừa Quang mặc cho cô

vẫn đang ngắm nhìn nút buộc hoàn hảo, ngón tay nhẹ nhàng phủ trên đầu Tử Thời, thấp giọng nói: "Đây là di vật của mẹ anh, nếu em dám vứt bỏ, anh sẽ cho em đẹp mặt (theo ý xấu ấy mà^^ D Đ L Q Đ), biết không?"

Tử Thời vẫn cúi đầu hí hoáy nghịch viên ngọc đó, nghe vậy nặng nề gật đầu. Cô quỳ trên chăn, cái gật đầu mạnh như vậy giống như đang dập đầu với

Thịnh Thừa Quang.

Lại ngây người chịu đựng, Thịnh Thừa Quang bật cười xoa đầu cô.

Hai người gần nhau như vậy, anh lại đưa tay ra kéo, nâng cô nhích về phía

mình, trán cụng trán, lông mi dính sát như muốn dây dưa, quấn quýt cùng

nhau, anh nhẹ giọng nói: "Một năm mới bắt đầu, em sẽ có một cuộc sống

mới, anh muốn em phải dũng cảm đối mặt với những khó khăn và phải sống

thật vui vẻ, đồng ý với anh!"

"Vâng." Tử Thời miễn cưỡng đồng ý,

vành mắt đỏ ửng, cười hỏi Thịnh Thừa Quang: "Anh nên nói trước cho em

biết là có mục tặng quà, em cũng muốn chuẩn bị cho anh một món quà mừng

năm mớ!"

"Không cần, đây là tiền mừng tuổi!" Thịnh Thừa quang kéo cô nằm xuống ôm vào trong ngực, hài lòng thở phào một cái: "Không phải

em gọi anh là anh sao? Sau này em cũng giống Tề Quang đều nương tựa vào

anh."

Tử Thời nhớ đến tối hôm qua còn mắng anh biếи ŧɦái, cảm thấy có lỗi liền cuộn mình cọ cọ trong lòng anh.

Tiếng pháo hoa bên ngoài như nói tạm biệt với năm cũ và đón chào năm mới đến

gần, nhưng người trong phòng lại âm thầm hi vọng giờ phút này sẽ đứng

yên mãi mãi.

"Năm mới vui vẻ," Thịnh Thừa Quang ôm lấy người đang vui sướиɠ, trong bóng tối cảm xúc trong ánh mắt anh cuối cùng cũng

không còn chút nào che giấu, "Người con gái anh yêu thương!" (keke, ta

định để nguyên văn là "Thân ái" nhưng khi dịch ra thế này không phải cảm xúc của các nàng sẽ hưng phấn lên chăng? :)) Nếu muốn đổi lại, hãy góp

ý, ta sẽ chiều lòng các nàng 0_

***

Vừa rạng sáng

ngày thứ hai, bên ngoài liền bắt đầu đốt pháo, nhiều năm rồi Thịnh Thừa

Quang không đón năm mới ở trong nước, cũng quên mất chuyện này, giật

mình vội vàng đưa tay ra che lỗ tai của người trước mặt, dịu dàng dụ dỗ

cô: "Còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi."

Tử Thời nhắm mắt lại ngáp: "...Em còn muốn dậy ăn bữa sáng nữa..."

Cho tới bây giờ Tử Thời chưa từng ăn bữa sáng đầu năm mới, trước kia thời

gian đón năm mới trong nhà dì luôn là đêm 30, buổi chiều sớm một chút đã đi, đến chiều ngày đầu năm mới tới được đây, buổi sáng thì cô không dậy được. Nhưng có một năm Tử Thời thức đêm đợi đến tận sáng sớm đầu năm

mới, sáng ra chạy vào trong sân nhìn mặt trời mọc, thím ở sát vách nhà

họ Diệp từ trong cửa sổ phòng bếp gọi cô: "Năm mới tốt lành! Ăn bữa sáng đầu năm mới chưa?"

Một năm đó trở đi, những năm sau này cô thật rất lưu luyến nhớ lại: Năm bữa sáng. @TruyenHD

"Muốn ăn cơm táo đỏ, còn có, món ăn đầu tiên là rất quan trọng!"

Thịnh Thừa Quang muốn nói là cô thật phiền phức, nhưng mà năm mới mùng một

không thể nói những điều không tốt lành, anh liền bế xốc cô lên khỏi

chăn, tay đánh "Bốp bốp" hai cái trên mông Tử Thời, nhìn cô giống như

con tôm nhỏ nhảy tưng tưng khỏi giường, lúc này tâm tình anh vui sướиɠ

xuống giường làm bữa sáng kỳ quái cho cô.

Về chuyện cơm táo đỏ... Thịnh tổng than thở: Xem ra ngày đầu tiên của năm mới thật phiền phức.

Nhưng món ăn đầu tiên vẫn được chuẩn bị thật tốt, Thịnh Thừa Quang nhặt rau,

giữ lại một ít để trưa xào thức ăn, cho rau vào dầu sôi thì nhanh tay

đảo đều một lúc.

Anh thái nhỏ thịt cá cùng đùi gà, lại cho thêm

một chút dưa muối vừa miệng, Thịnh Thừa Quang còn sợ bữa sáng ăn cơm cô

nuốt không trôi nên đã nấu hai ly trà Nhật.

Thịnh Thừa Quang

nhanh chóng sắp xếp đồ ăn, nghe thấy sau lưng tiếng bước chân của cô

ngày một gần, sau đó bên hông căng thẳng, anh quay đầu lại nhìn: Cô gái

nhỏ mặc áo sơ mi trắng của anh, hai chân trắng trần trụi lộ ra bên

ngoài, khiến trong đầu người khác hiện lên ngàn vạn ý nghĩ xấu xa.

Chẳng qua là lúc này thịnh Thừa Quang không hề có ý nghĩ đó, chỉ đặt một nụ

hôn trên trán cô rồi nói: "Không đi tắm mà chạy ra đây làm gì? Thối

hoắc."

Cô bị kêu là thối cũng không buông tay, ôm dính lấy anh, chợt hét to một tiếng: "Thịnh Thừa Quang! Em rất thích anh!"

Thịnh Thừa Quang ngây ngẩn cả người.

Động tác trên tay anh bỗng ngừng lại, Tử Thời rõ ràng nhận ra, lại không

ngẩng đầu nhìn anh mà chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy Thịnh Thừa Quang. Qua

một lúc lâu, cô thỏa mãn cọ cọ trên lưng anh xong mới xoay người chạy

vào phòng tắm.

Quả thực là dáng vẻ chạy trối chết. Thịnh Thừa

Quang dịu dàng đứng trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm của thức ăn, nhìn tia nắng đầu năm mới chiếu sáng chiếc bàn dài, trong lòng nhủ thầm: Cô

ấy đã nhận ra rồi.

***

Lúc ăn sáng, hai người ngồi đối

diện nhau, không người nào nói chuyện, cả căn nhà yên lặng, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo hoa. Thịnh Thừa Quang không có

tinh thần chọn ăn cơm táo đỏ, gắp cho cô một ít rau, nhìn cô dám lặng lẽ chôn rau ở phía dưới cơm, anh ho khan một tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở.

Tử Thời liền le lưỡi.

"Ăn hết." Thịnh Thừa Quang ra lệnh, "Đây là điềm tốt trong năm mới đấy!"

"Không phải tiếng Trung của anh không tốt sao?" Tử Thời khộng cam lòng hỏi.

Tối hôm qua bắt bẻ cô đốt pháo, bây giờ ngay cả món ăn đầu tiên tượng

trưng cho điềm tốt cũng biết.

Thịnh Thừa Quang liếc mắt nhìn cô, ung dung nói: "Ngây thơ."

Người ngây thơ lựa từng miếng một trong đĩa rau trước mặt, gắp rau vào bát

anh sau đó nói: "Cho anh một điềm tốt lớn! Chúc anh có một năm mới mọi

việc đều thuận lợi."

Thịnh Thừa Quang cúi đầu nhìn món rau trong

bát, chợt gắp ra ngoài trực tiếp đút bên miệng cô: "Há miệng!" Anh không nói lời nào nhét rau vào miệng Tử Thời.

Tử Thời ăn đến mức quai

hàm cũng phồng to, anh liền cười, trong tiếng pháo đang vang lên bên

ngoài cửa sổ, giọng nói của anh cực kỳ, cực kỳ nhu hòa: "Vạn sự như ý."

Tử Thời cũng đáp lại anh: "Tiền đồ rộng mở!"

"Bốn mùa bình an." Anh đáp lại.

"Tiền vào như nước." Tử Thời không cam lòng bị lui về phía sau.

Lúc cô đáp lại anh cũng là lúc món ăn trong đĩa hết sạch, Tử Thời nhất thời đắc ý, ai ngờ Thịnh Thưa Quang lại lấy chiếc đũa gắp lên miếng rau mới

vừa rồi cô chôn ở trong bát: "Nghĩ gì được nấy!"

Tử Thời có chút

không không cam lòng, nhưng suy nghĩ lại thay đổi: anh chúc cô "Nghĩ gì được nấy", cô cũng mong tất cả những mơ ước kia đều thành sự thật.

"Rất tốt!" Cô vui vẻ ăn hết miếng cuối cùng.

Thịnh Thừa Quang khi nói đến những lời này, trong lòng nhất thời không biết

có mùi vị gì. Mắt thấy sắp đến buổi trưa, anh cảm thấy thời gian trôi

qua thật nhanh quá.

Ăn xong bữa sáng, anh ôm lấy Tử Thời ngồi nói chuyện trên ghế sa lon. Tử Thời muốn nhận đi rửa bát, anh cũng không cho.

"Để đấy đi," Anh ôm cô, "Nói chuyện với anh."

Tử Thời quay đầu, nở nụ cười với anh, cô còn quá trẻ lại quá thu mình, vẻ

mặt không bao giờ che giấu được cảm xúc, ánh mắt đó rõ ràng là có dự cảm được mọi chuyện lại cũng không dám hỏi, làm người ta tan nát cõi lòng.

Dĩ nhiên, người đó là anh.

Thịnh Thừa Quang vươn tay vén sợi tóc rơi trên mặt cô: "Lễ đón năm mới như vậy, em cảm thấy thế nào? Được không?"

"Rất tốt." Tử Thời mỉm cười nói một tiếng.

"Vậy sau này chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới, mỗi năm." Anh nói rất chậm.

Tử Thời lại không trả lời, chỉ cười rúc vào trong ngực anh, tựa vào vai Thịnh Thừa Quang hôn lên má anh một cái.

Cô nhẹ giọng nói: "Anh thật tốt!"

Trong tiếng pháo không ngừng của mùng một đầu năm mới, căn nhà yên tĩnh ấm

áp, Thịnh Thừa Quang ôm lấy Tử Thời. Thời gian bọn họ bên nhau không nói tiếng nào trôi qua cực nhanh, nhưng đôi khi lời nói cũng có lúc yếu ớt

chẳng diễn đạt được hết cảm xúc của con người, như giờ phút này, hai

người tình nguyện trầm mặc không nói.

Cuối cùng đã đến thời điểm

tiếng chuông cửa vang lên, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ người đang yên tĩnh

trong ngực: "Em đi vào trong phòng, khi nào anh gọi thì hãy ra ngoài."

Cô luôn luôn nghe lời, không nói tiếng nào liền đi vào trong phòng.

Thịnh Thừa Quang đi ra mở cửa, quả nhiên là Triệu Hoài Chương đến đúng hẹn!

Người đàn ông gần năm mươi tuổi, vẫn cao lớn anh tuấn như khi còn trẻ, phong

thái nho nhã từ trong xương thể hiện ra ngoài làm cho ông đặc biệt xuất

chúng. Ông ta đi tới, ôn hòa gọi Thịnh Thừa Quang: "Đã lâu không gặp.

Dượng tới đón con bé."

Trên mặt Thịnh Thừa Quang không lộ ra chút cảm xúc nào.

"Cháu có vài điều muốn nói với dượng."

***

Hai người đi tới thư phòng.

Thịnh Thừa Quang đóng cửa lại, hỏi Triệu Hoài Chương: "Tại sao lại lừa gạt

chuyện cô mang thai đến tận bây giờ? Cháu đã hỏi Tề Quang, đến hôm qua

cậu ấy cũng mới biết."

Anh không mời khách ngồi, Triệu Hoài

Chương cũng chỉ có thể đứng cười cười trả lời anh: "Là cô cậu quyết

định, ta cũng chưa hỏi bà ấy nguyên nhân."

"Vậy là ông nghĩ như thế nào đây?" Thịnh Thừa Quang trầm giọng hỏi.

Thật ra thì loại câu hỏi này cũng không nên xuất hiện giữa trưởng bối và vãn bối, nhưng Thịnh Thừa Quang là cháu ruột đích tôn của nhà họ Thịnh, mà

Triệu Hoài Chương... Ông ta nhất định sẽ trả lời.

"Ta sẽ cố gắng hết sức có thể, chăm sóc thật tốt cho Minh Hoa cùng Tề Quang, và cả đứa bé sắp ra đời."

"Thế còn Tử Thời thì sao đây?" Thịnh Thừa Quang lạnh lùng hỏi.

Triệu Hoài Chương vẫn bình tĩnh như trước, nhìn anh hỏi: "Bây giờ cậu đang dùng thân phận gì để hỏi ta đây?"

Trong mắt Thịnh Thừa Quang tối sầm.

Thân phận của anh sao? Anh nhớ tới lúc giao thừa cô cười tươi như hoa lưu

giữ lại những thứ kia, vì thế mà anh đã cố ý đăng ký một tài khoản

Microblogging để xem.

"Bạn trai của cô ấy!" Anh nói.

Triệu Hoài Chương khẽ mỉm cười với anh, "Tình cảm của con bé với ta càng ít, sẽ tốt hơn cho con bé."

Bởi vì Thịnh Minh Hoa thật sự là một người có tâm địa rất tốt. (Editor: Liên quan không? Rất liên TruyenHD@)

Bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn...

Thịnh Thừa Quang trầm mặc một lúc sau nở nụ cười, giống như là tự giễu, cực kỳ bất đắc dĩ.

"Ông nói đúng. Tôi hiểu... Cám ơn."

Anh xoay người đi ra ngoài, đi thẳng tới cửa phòng ngủ chính, giơ tay lên gõ cửa.

Cửa chầm chậm mở ra, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân ở bên trong, Thịnh Thừa Quang biết: Cô vẫn luôn đứng ngay sau cánh cửa.

Rèm

cửa sổ trong phòng ngủ bị kéo lại, trong phòng có chút tối, mặt cô gái

trong bóng tối mờ có chút tái nhợt, ánh mắt lại càng lộ vẻ sáng ngời.

Thịnh Thừa Quang nhìn ánh mắt sáng ngời không nhiễm một hạt bụi của cô

nói: "Bố em tới đón em trở về!"
« Chương TrướcChương Tiếp »