Tử Thời gặp được rất
ít người, xinh đẹp động lòng người giống Tạ Gia Vân như vậy, dáng vẻ còn hơn cả những cô gái mà cô chỉ thấy ở trên phim truyền hình, vì vậy một
thời gian rất lâu nhớ mãi không quên, đợi đến khi Diệp Kỳ Viễn tới đón
cô đi Diệp gia ăn cơm, cô không nhịn được hướng tới anh cảm khái: “Chị
gái Tạ Gia Thụ thật xinh đẹp! So với nhân vật nữ chính trong phim còn
xinh đẹp hơn! Rất nhiều!”
Diệp Kỳ Viễn đang lái xe, ánh mắt âm
trầm nhìn về phía trước, “Cô nhìn thấy Tạ Gia Vân rồi hả? Chuyện khi
nào? Tại sao lại gặp cô ấy?”
“Vào tháng trước…..Tạ Gia Thụ đưa em đi gặp cô ấy.” Tử Thời vẻ mặt sùng bái lại tiếp tục: “Cô ấy mặc đồ công sở Chanel thật đẹp, màu trắng, người mẫu mặc quần áo này trên người
cũng không dễ nhìn bằng cô ấy! Rất đẹp!”
Diệ Kỳ Viễn hít một hơi, “Câm miệng!!”
Từ nhỏ Tử Thời đã không ít lần bị anh mắng, tập mãi thành thói quen, anh
ta bảo cô câm miệng, cô liền ngoan ngoan yên tĩnh lại, cho đến khi trở
về Diệp gia.
Hôm nay là sinh nhật bà nội Diệp, ông Diệp với bà
Diệp vẫn còn ở nước ngoài, Diệp Kỳ Viễn sợ bà nội càu nhàu mình, liền
đưa Tử Thời tới ăn cơm cùng. Tất nhiên Tử Thời cũng rất thích điều này,
đưa tặng cho bà nội một cái hộp làm quà tặng sinh nhật., là một cái
tượng nhỏ làm bằng gỗ đàn hương màu tím tạc thành hình dáng cái rễ cây,
rất khác biệt và mới lạ, đặt trên bàn rất thích hợp, cầm ngắm ngía cũng
rất tốt.
Hiển nhiên bà nội Diệp rất thích, cầm trong tay vuốt ve
cười híp mắt, còn cố ý liếc nhìn cháu đích tôn của mình: “Kỳ Viễn, quà
của cháu đâu?”
Diệp Kỳ Viễn không phải là kiểu người sẽ chuẩn bị quà sinh nhật? Nghe vậy liền móc ví da ra, rú một xấp tiền đưa cho Tử Thời.
Tử Thời ngơ ngác đang cầm tiền: “Cho em sao? Nhưng hôm nay không phải sinh nhật của em mà…..”
Diệp Kỳ Viễn vỗ vỗ lên cái đầu ngây ngốc của cô, “Cái này giờ coi như là tôi mua, trả tiền cho cô.”
Tử Thời: “….”
Bà nội Diệp liếc xem một chút cháu đích Tôn nhà mình lưu manh, lại xem một chút Tử Thời đang ngây ngô, cười híp mắt, tâm tình tốt vô cùng.
**
Ăn xong bữa cơm Tử Thời chơi cờ nhảy cùng bà nội, chơi một lúc thì đến
thời gian ngủ trưa của bà, Tử Thời xin phép từ trong phòng ra ngoài.
Diệp Kỳ Viễn đang ngồi trầm mặc trên sô pha trong phòng khách đầu kia. Mới
từ lúc ăn cơm vừa rồi anh đã không đúng lắm, mặt mày thâm trầm, lúc này
thấy Tử Thời ra ngoài, anh giương mắt nhìn cô, không nhịn được đuổi
khách: “Cô tự mình thuê xe về đi.”
Tử Thời “A” một tiếng, ngoan ngoan rời đi.
Phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Diệp Kỳ Viễn chợt phiền não ôm lấy đầu, sau đó hít thở sâu hai lần, lấy điện thoại di động ra nhấn số 1.
“Tút…Tút…” đơn điệu vang lên rất lâu, lâu đến mức sắp cắt đứt, lòng Diệp Kỳ Viễn
vô cùng tức giận theo thời gian chờ đợi cũng giảm bớt, anh nghĩ nếu cô
không nhận máy, anh sẽ không gọi lại lần thứ hai.
Nhưng ngay khi lúc anh sắp tuyệt vọng, Tạ Gia Vân “Alo” một tiếng nhàn nhạt, từ đầu bên kia truyền đến.
Nhất thời Diệp Kỳ Viễn có chút không thể kiềm chế, hít sâu một hơi mới lạnh giọng nói: “Là tôi.”
“Điện thoại tôi có hiện .”
“À,” ngón tay Diệp Kỳ Viễn đặt tại mi tâm, nhắm mắt xoa chậm rãi, giọng nói rất thấp: “Gần đây tốt chứ?”
“Vô cùng tốt.”
Tạ Gia Vân, vẫn như thế.
Bị cô chặn không thể nói ra lời, trong lòng Diệp Kỳ Viễn nổi lên một chút mềm mại đã lâu không có.
Thật ra thì cũng không có gì muốn nói với cô. Thật ra thì muốn hỏi một câu
gần đây em khoẻ không? Thật ra thì……chỉ là muốn nghe được giọng nói của
cô.
Diệp Kỳ Viễn đang định khô khốc nói tạm biệt, bà nội Diệp đã
từ trong phòng đi ra gọi anh nói: “Kỳ Viễn, Tử Thời đâu? Cô nhóc kia vứt lung tung, khăn quàng cổ rơi trong phòng ta!”
Diệp Kỳ Viễn quay
đầu đáp một câu, đầu điện thoại bên kia Tạ Gia Vân đã cười lạnh: “Diệp
Kỳ Viễn, xem ra gần đây anh cũng không phải là tốt bình thường nhỉ. Tử
Thời—là tên bạn gái mới của anh? Ha ha, thật đặc biệt!”
“Cảm ơn
đã khen,” Diệp Kỳ Viễn nhếch khoé miệng, “Chỉ là không phải bạn gái mới
của tôi, mà là bạn gái mới của vị hôn phu của cô. Tháng trước không phải là cô gặp qua cô ấy rồi sao? Hôm nay cô ấy còn khen ngợi gu ăn mặc của
cô trước mặt tôi, màu sắc quần áo cô cũng đều nhớ, vậy mà cô thậm chí
tên cô ấy cũng không nhớ?”
Đầu bên kia Tạ Gia Vân yên lặng trở lại, bình tĩnh nói: “Tôi rất bận, cúp máy đây.”
“Chờ một chút!” âm thanh Diệp Kỳ Viễn trầm trầm rất thấp, giống như mang
theo vô số lưỡi câu nhỏ, “Cô còn chưa hỏi tôi tại sao điện thoại cho cô
mà.”
Giọng nói bên kia đã vô cùng không nhịn được: “Có rắm mau thả!”
“Tử Thời nói hôm đó cô mặc đồ công sở màu trắng nhìn rất đẹp—là bộ mà tôi
thích nhất sao?” giọng nói Diệp Kỳ Viễn vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Diệp Kỳ Viễn,” âm thanh Tạ Gia Vân vô cùng tỉnh táo, nhưng nghe thế nào cũng không giấu được một ít cảm xúc: “Anh, chết, đi!”
Diệp Kỳ Viễn không nhịn được nhỏ giọng nở nụ cười vui sướиɠ…..Tạ Gia Vân
hung hăng ném điện thoại di động, trợ lí bên ngoài nghe được tiếng động, thư kí với hộ vệ đồng loạt xông vào, một cỗ nóng giận quá mức, nghiến
răng nghiến lợi ra lệnh: “Đi thăm dò bạn gái của Thịnh Thừa Quang! Tất
cả tài liệu lấy đến cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức!”
**
Tử Thời sau khi ăn cơm chỗ Diệp gia trở về, cũng đúng lúc Thịnh Thừa Quang vừa về đến nhà.
“Đi đâu vậy?” Anh cởϊ áσ khoác ngoài cho cô treo vào bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu.
“Hôm nay là sinh nhật bà nội Diệp, anh Kỳ Viễn gọi em tới nhà ăn cơm!” Tử Thời đáp vô cùng vui vẻ.
Động tác Thịnh Thừa Quang vốn là để dép liền chuyển thành ném, “pằng” một
tiếng ném cạnh chân cô, anh liếc xéo nhìn cô, “Ăn cái gì ngon rồi, vui
vẻ như vậy?”
Tử Thời vừa đổi giày vừa đếm tên đồ ăn, cuối cùng
nói: “Ồ! Anh Kỳ Viễn mua một chiếc bánh ngọt! A, Bà nội không thể ăn
ngọt, là bánh ngọt không đường,” cô nghĩ đến cái gì lại nói, “Bà nội im
lặng nói với em bỏ đường thì bánh ngọt không còn ngọt ngào nữa, không có đường bánh ăn không ngon!”
Thịnh Thừa Quang nhìn dáng vẻ cô vui
mừng thao thao bất tuyệt liền phiền não, giục cô đổi giày rồi nhanh đi
vào. “Trên người em bẩn chết, đi tắm thay quần áo đi!”
Tử Thời
thầm nghĩ không bẩn chỗ nào bẩn ? Nhưng thấy anh rõ ràng đang mất hứng, cô vội vã chạy vào phòng tắm, tắm gội thay quần áo, vừa suy nghĩ một
chút lý do an toàn vừa đánh răng.
Đợi cô tắm sạch sẽ từ đầu tới chân, thay quần áo ra ngoài, phát hiện Thịnh Thừa Quang đang ở trong bếp đảo thức ăn.
Lúc này cách buổi tối còn lâu lắm, Tử Thời tò mò anh đang làm cái gì, nhưng bởi vì vừa rồi anh mới mất hứng, cô không dám chạy lại hỏi trực tiếp,
bám vào trên cửa ló đầu nhìn.
Động tác của Thịnh Thừa Quang lúc
nào cũng nhanh nhẹn, lúc này đã đánh xong bột mỳ, đang nhào nặn thành
hình bỏ vào trong khay, anh nặn thành hình dáng hai vòng tròn bình
thường, khoé mắt liếc thấy cô đứng ở đó thò đầu vào, thuận miệng hỏi cô: “Thích hình dáng gì?”
Tử Thời thấy vẻ mặt anh lúc này ôn hoà, đi tới bên cạnh anh tò mò hỏi: “Đây là anh đang làm bánh ngọt sao?”
Đối với việc ngũ cốc cô cũng không phân biệt được Thịnh Thừa Quang đã quen thuộc, cười nói: “Nướng bánh bích quy—thích không?”
“Thích!” Lại bị một kỹ năng khác của Thịnh tổng làm Tử Thời rung động vô cùng
sùng bái nhìn anh, “Anh còn có thể làm bánh sao! Thật lợi hại!”
Thật ra thì được cô sùng bái đã thành thói quen, nhưng mà….Thịnh Thừa Quang
tâm tình rất tốt điểm một cái lên mũi cô, âm thanh dịu dàng hơn: “Em
thích hình dáng gì? Ngôi sao với mặt trăng?”
Tử Thời không ngừng sùng bái nhìn anh, “Em thích hình con gấu.”
“…..” Thịnh Thừa Quang: “Đi chơi đi, một lát nữa ăn được sẽ gọi em.”
Cuối cùng vẫn là không có thực sự đuổi cô ra ngoài—cô hình như càng ngày
càng không sợ anh, trước đây anh trầm mặt xuống làm cô ngay cả đầu cũng
chẳng dám ngẩng lên, bây giờ lúc anh nổi giận cô đã phân biệt được, sau
đó cứ căn cứ vào sắc mặt anh mà lựa chọn tránh xa một chút chớ chọc đến
anh hoặc là im lặng đừng nói gì cả.
Thịnh Thừa Quang nặn nửa khay hình ngôi sao, nửa khay nặn từ trăng khuyết đến trăng tròn trăng sáng,
bỏ vào lò nướng hẹn giờ đúng mười lăm phút. Trong thời gian chờ đợi anh
thử dùng bột còn dư lại nặn một con gấu đơn giản—phía trên một vòng tròn lớn đắp lên hai hạt nhỏ. Tử Thời vô cùng kích động lấy đồ ăn vặt của
mình ra, tìm hai miếng chocolate đặt phía trên làm mắt của con gấu, lại lấy một miếng cắn cho bé đi một chút, đặt ở vị trí cái mũi.
“……Miếng chocolate sẽ bị biến đổi đấy.” Thịnh Thừa Quang tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng mà cô không muốn bỏ ra, nhất quyết muốn như thế, vì vậy không tiếc ôm
lấy eo anh cọ tới cọ lui làm nũng, quả thực cũng làm người ta nhanh muốn điên rồi. Thịnh Thừa Quang rất bất đắc dĩ: nướng cái bánh thôi mà cô
cũng hào hứng như vậy? Thật ngốc chết mất!
Nhưng mà cô gái nhỏ
nhào vào trong lòng anh, vì mới vừa tắm rửa qua, thân thể nhỏ bé mềm mại hương thơm, cọ làm nhiệt hoả anh bốc lên. Mùi thơm bánh nướng dần dần
lan toả ra, trong không khí đều là mùi thơm êm dịu, giống như mùi thơm
của người trong ngực, Thịnh Thừa Quang không nhịn được bế cô lên bồn
rửa, anh càng hôn càng không lùi lại được, nhưng trong lòng Tử Thời chỉ
nhớ đến bánh bích quy trong lò nướng, cùng anh quấn quýt một chút, sau
đó liền đẩy anh, Thịnh Thừa Quang bị đẩy lại càng muốn thêm, một tay nắm lấy hai cổ tay cô, kéo vòng ra phía sau lưng cô, Tử Thời “Ưm” một tiếng buộc phải ưỡn ngực, một tay khác của anh liền xoa nhẹ đi lên…..
Lò nướng vang lên tiếng “Tích Tích” một tiếng hết thời gian đếm ngược,
người bị đặt lên bồn rửa bị làm cho đầu óc choáng váng nghe được, lại
đang mong đợi bánh sao và trăng, cô cái khó ló cái khôn lùi người về
phía sau, tay níu vào cổ áo sơ mi đang bị anh mở rộng, lui đến bên
tường, dán vào tường tránh anh.
Cô cố gắng phía trên không để ý
phía dưới, chỉ biết níu lấy áo sơ mi che đi cảnh xuân trên ngực, quên
rằng phía dưới váy đã bị anh vén đến ngang hông—hai chân trắng sáng như
tuyết lê, qυầи ɭóŧ nhỏ màu hồng điểm từng quả mâm xôi phía trên, giữa
hai chân màu sắc quả mâm xôi đã khác so với nơi khác…..ánh mắt Thịnh
Thừa Quang còn thực sự nhìn, Tử Thời vội vàng lấy hai tay đè xuống váy,
co đầu gối lại thành một cục
Thịnh Thừa Quang không nhìn dáng vẻ
thẹn thùng rồi lại kiên quyết của cô, trong lòng cười nghiêng ngả, bất
đắc dĩ xoay mặt đi hít sâu mấy cái, tránh qua đi đến bên lò nướng.
Mẻ bánh bích quy uốn khúc đầu tiên ra lò!
Bánh mới ra nên rất nóng, Thịnh Thừa Quang lấy một miếng, Tử Thời do nóng
nên không cầm lên được, đứng ở bên cạnh nhìn anh nhai kĩ nuốt chậm từng
miếng từng miếng, cô vội muốn chết : “Cho em ăn một miếng!”
Thịnh Thừa Quang đem gần nửa phần dư còn lại bỏ vào trong miệng mình, để ngón tay trên miệng liếʍ vụn bánh, thong thả ung dung nói với cô: “Em tự
lấy, anh chưa rửa tay.”
Mới đầu Tử Thời không có hiểu, theo ánh
mắt của anh cúi đầu xuống xem bắp đùi của mình, nhớ tới mới vừa rồi ngón tay của anh đưa vào nơi đó……Trong nháy mắt mặt cô nóng đến mức có thể
nướng được cả bánh, đỏ mặt nhảy từ trên bồn rửa xuống, Thịnh Thừa Quang
gấp giọng nói: “Cẩn thận một chút!”, vội vàng đưa tay đỡ cô, buồn
cười……
Dỗ dành cô, lại đảm bảo sẽ không trêu chọc cô nữa, Tử Thời mới nằm trong ngực anh xấu hổ ăn bánh nướng . Cô ăn một miếng hình ngôi sao, Thịnh Thừa Quang hỏi: “Ăn ngon không?”
Tử Thời cắn một cánh của ngôi sao, cầm trong tay nhìn vui vẻ, nói “Ăn ngon lắm, nhưng mà quá ngọt!”
“Mới vừa rồi là ai nói bánh ngọt không đường ăn không ngon vậy?!”
“Bà nội Diệp nói mà!” Tử Thời nháy mắt—thế nào? Có cái gì không đúng sao?
“……” Thịnh Thừa Quang hít một hơi, hô hấp chậm lại, sau đó mới nói: “Những
thứ này anh làm cho Tề Quang ăn, cậu ấy rất thích ăn ngọt.”
**
Thực sự thì Tề Quang cũng chả biết anh của cậu còn có thể nướng bánh—chứ
đừng nói tới bánh bích quy, riêng chuyện cơm tự mình làm Tề Quang cũng
chưa từng được ăn ấy chứ.
Nhưng Tử Thời thì không biết nha, còn
tưởng là làm cho Tề Quang thật, cô hào hứng tìm hai cái bình thuỷ tinh
ra ngoài, rửa sạch sẽ rồi hong khô, một bình bỏ sao một bình bỏ trăng.
Hình con gấu thì hai con mắt cùng cái mũi biến thành ba mảnh đen khịt,
Thịnh Thừa Quang định vứt bỏ, cô lén lút bỏ vào trong túi đồ ăn vặt bịt
kín giấu đi.
Tử Thời tìm một dây tơ màu xanh dương một dây màu
lam, chia ra cột vào trên bình thành cái nơ hình con bướm xinh đẹp, sau
đó bỏ vào trong một cái túi, chuẩn bị đưa đi cho Tề Quang.
Cô ngâm nga bài hát sau đó thay giày, đang chuẩn bị ra ngoài thì chuông cửa vang lên.
Tử Thời vừa nhìn thì thấy Tạ Gia Vân! Cô vội vã mở cửa cho cô ấy đi vào.
Tạ Gia Vân xuất hiện luôn ỷ vào một nhóm người đông đúc: một trợ lý cuộc
sống, một trợ lý công việc, hai hộ vệ áo đen, đi theo phía sau cùng còn
có bốn cô gái mặc đồng phục xinh đẹp.
Một đám người cứ thế tràn vào trong nhà, Tử Thời đứng dán vào bức tường trước cửa, không biết làm sao.