- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tử Thời
- Chương 11
Tử Thời
Chương 11
Sau khi chia tay Phùng Nhất Nhất để về nhà, đi được nửa đường thì Tử Thời cố ý rẽ vào siêu thị.
Ngày hôm qua, lúc anh ấy nấu cơm đã nói “Em tưởng anh cũng giống em sao?”,
mặc dù đó là câu nói đùa, nhưng làm cho Tử Thời áy náy không yên, dù gì cô cũng là con gái, không có lý nào lại bắt anh nấu cơm cho cô ăn cả.
Nếu đã ở bên cạnh anh thì dù sao cô cũng phải làm cho anh chút chuyện.
Mặc dù cái gì cô cũng không biết.
Xách túi lớn tủi nhỏ nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị đi ra, Tử thời còn
nghiêm túc mua thêm một quyển sách dạy nấu ăn gia đình, đáng tiếc là
sau khi trở về nhà đảo lên xuống một hồi cô vẫn cảm thấy chưa thể bắt
tay vào làm được , tại sao sách dạy nấu ăn này lại không viết vặn lửa
bếp ga như thế nào nhỉ?
Tử Thời xám mặt mở máy tính lên tra.
Sau cô cũng nghĩ ra biện pháp, lợi dụng đẩy đủ đồ dùng nhà bếp- dùng lò vi
sóng chưng một quả trứng gà, dùng nồi cơm điện nấu hai bát lớn canh cà
chua trứng, sau khi cô nấu canh xong, càng đánh càng hăng tiếp tục dùng nồi cơm điện nấu ….bánh sủi cảo đông lạnh.
Thịnh Thừa Quang tan
tầm trở về nhà, vừa vào cửa đã ngửi được hương vị kì lạ của bánh sủi cảo đông lạnh, tuy có hơi ngán nhưng lòng anh lại ấm áp một cách kỳ lạ.
Anh đổi giày đi vào nhà, ngang qua phòng ăn nhìn thấy trên bàn có một bát
đậu hũ giống như trứng gà chiên, bên cạnh một trái một phải là hai bát
canh trứng gà cà chua lớn.. Nhưng là hai món đồ ăn cũng không còn nóng,
anh lắc đầu cười rộ lên, đi vào bếp tìm người.
Trong phòng bếp
giống như vừa có đại chiến xảy ra,…trên bồn rửa là một đống vỏ trứng,
một ít nguyên liệu nấu ăn vương vãi, trên mặt sàn là hai quả trứng bị vỡ tung, nhìn rất thê thảm. Vợ anh, Tử Thời đang quay lưng về phía cửa,
trong tay cầm một con dao phay giơ lên cao, lông mày của Thịnh Thừa
Quang nhảy dựng lên, cô kêu rên một tiếng rồi dùng sức chặt xuống- một
cái đầu con gà đông lạnh bay tới. Thịnh Thừa Quang vội vàng nghiêng đầu
tránh đi.
Còn Tử Thời sau khi chặt rơi đầu gà thì thở mạnh một
hơi, lại tiếp tục giơ cao cái dao, Thịnh Thừa Quang vội vàng ba chân
bốn cẳng chạy qua nắm lấy cổ tay cô ngăn con dao lại .
“ Cô gái
ngu ngốc này! Em làm gì thế?” Anh buồn cười hỏi: “ Em đang chặt thịt gà sao? Người không biết còn tưởng là em đang phân thây nó ấy chứ!”
Tử Thời: “……Một chút, thật ra.. thì cũng không sai biệt lắm!”
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đối diện với một con gà, nói chuyện
cũng lắp bắp, Thịnh Thừa Quang nghe thấy bỗng bật cười, tâm tình cũng
trở nên rất tốt, “Đưa dao cho anh ”, anh lấy dao trong tay Tử Thời, nhân cơ hội hôn cô một cái, dịu dàng lại ra vẻ thân sỹ hỏi: “ Xin hỏi đại
tiểu thư, cô muốn chế biến nó như thế nào?”
“ Em muốn hầm canh
gà” Tử Thời tất nhiên muốn phát huy hết mức tối đa công dụng của nồi cơm điện. “ Nhưng nồi không nhét vừa toàn bộ con gà”.
Thịnh Thừa Quang nhìn con gà trên thớt, yên lặng thở dài nói “Lấy tạp dề mặc cho anh”.
Lần này sẽ giúp cô gái ngốc này nấu canh gà một lần vậy.
Tử Thời lấy tạp dề xuống đeo vào cho anh, đứng một bên nhìn anh chặt mấy
dao vừa mạnh, chính xác, làm xong con gà, sau đó lấy muối xát qua bỏ vào trong nồi hầm cách thuỷ.
Anh để lại hai miếng ức gà, nhanh nhẹn
băm nhỏ, trộn với bột, lại thái nấm sau đó bỏ tất cả vào canh trứng gà
cà chua mà cô làm. Cho lửa lớn, sau khi sôi thì vặn nhỏ lại, đổ hai bát
canh vào nồi , nấu đến khi nổi bọt phát ra tiếng “ùng ục, ùng ục’, Thịnh Thừa Quang rắc thêm ít bột tiêu phía trên, lấy thìa múc một ít thổi
nguội rồi đưa cho Tử Thời nếm….hương vị tuyệt ngon làm cho Tử Thời im
lặng rơi lệ đầy mặt.
Chuyện này… thật không công bằng?!
Anh lại lấy bánh sủi đông lạnh mà cô làm lộn xộn có thể nhìn thấy nhân bên
trong ra, cho vào trong chảo chiên đều, đến khi mỗi mặt đều có màu vàng óng ánh toả mùi thơm nức, cô cắn thử một miếng, giòn giòn ăn thật ngon!
Thịnh Thừa Quang nấu cơm, Tử Thời đứng bên cạnh nhìn, xong còn kéo góc áo của anh theo phía sau mông anh xoay qua xoay lại. Lúc ăn bánh sủi cảo, bởi vì nóng nên cô cầm bằng cả hai tay, ăn xong không để ý lại kéo vạt áo
anh, anh đang sắp bánh vào đĩa thì dừng lại, cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng dính đầy dầu do móng tay của mình.….
Tử Thời giật mình thấy bản
thân đã làm sai, lập tức rút tay giấu sau lưng, đáng thương nhìn
anh…Thịnh Thừa Quang nghĩ nếu lúc này cô có cái đuôi sẽ ra sức vẫy thật mạnh mẽ.
Anh bất đắc dĩ rút khăn giấy lau mấy đầu ngón tay dính
mỡ của cô, trong lòng nghĩ thầm mình đi nuôi đứa trẻ hay là thú cưng
vậy?.
Nhưng tại sao anh lại không thấy phiền phức tí nào?
Hôm nay nếu đổi lại là Tạ Gia Thụ dám mè nheo với anh như vậy, thì sớm đã
bị anh xách cổ áo ném ra khỏi cửa rồi. Nhìn áo sơ mi trắng bị nhiều vết
dầu chấm, nguyên liệu nấu bữa tối thì ngổn ngang, nhưng anh lại cảm
thấy không hề mất hứng ?
Ngược lại trong lòng lại thấy ấm áp, thoả mãn.
Không muốn nghĩ nhiều, cảm giác kì lạ này làm Thịnh Thừa Quang khó chịu, cho
nên lúc đi ngủ cũng không quan tâm cô hôm qua mới biết mùi đời, hung
hăng đè ép cô dưới thân.
Tử Thời vẫn rất trúc trắc, mặc dù cả
người bị anh hôn đến nổi màu hồng nhạt, nhưng đối mặt với lúc anh đi
vào, cô vẫn không chịu nổi mà co người lại hướng lên trên,trong miệng
rầm rì, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc quả thực làm người ta
muốn hành hạ cô đến chết!
Thịnh Thừa Quang sợ mình sẽ bị dáng vẻ
này của cô làm cho phát điên, sợ mắt Chân Hồng* của mình nói sẽ làm cô
bị thương, đành phải lật cô lại.
Cũng có thể là do ấn tượng đêm
qua, nằm úp sấp như vậy khiến cô không còn sợ, còn dám chủ động quay đầu hôn anh, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi mềm mại của anh, ngón tay của anh vuốt ve
phía dưới cũng không kháng cự, cái mông nhỏ còn khẽ lui về sau cọ xát
anh…trong lòng Thịnh Thừa Quang nóng lên, xấu xa nghĩ: cô gái nhỏ, em
thật xinh đẹp!
Ngón tay không để cô kịp thích ứng, rút ra sờ
soạng phía trước nhào nặn….viên đậu nhỏ giống cô vừa thẹn thùng lại vừa
nhiệt tình. Ngón tay anh ấn, xoa nhẹ hai cái làm cả người cô rung động
như có điện chạy qua, vặn vẹo thắt lưng kẹp hai chân, cúi đầu kêu nhỏ:
“Không được, không cần như vậy…”
Trên người Thịnh Thừa Quang cũng đều đã sôi lên rồi! Vật chọc giữa hai chân cô căng lớn đáng sợ, cô
chuyển động hơi cọ xát tới một chút cũng khiến anh muốn hút khí lạnh,
phải ép bản thân suy nghĩ việc khác mới không giao cho cô ngay lập tức…
Anh chợt phát hiện: ngay từ đầu không phải là chuyện tư thế cơ thể như
thế nào, mà chính là anh hoàn toàn không chịu nổi dáng vẻ mềm mại yếu ớt rồi lại tỏ vẻ cố gắng nghênh hợp của cô.
Rõ ràng cô rất sợ hãi việc này, cố gắng cự tuyệt anh như vậy, Thịnh Thừa Quang không chịu nổi loại một lòng nghênh hợp này.
Nhưng lòng người thật sự rất kì lạ, càng cảm giác cô hoàn toàn tin tưởng, anh lại càng không nhịn được muốn hung hăng bắt nạt cô. Cổ tay bị hai
chân cô kẹp chặt nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh chuyển động
ngón tay, anh ấn dùng sức nhào nặn chỗ kia, nhào nặn làm cả người cô run run, thở gấp giống như muốn ngất đi.
Thịnh Thừa Quang cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tử Thời vô lực bắt lấy cổ tay vừa kéo vừa đẩy của anh, nhưng về việc này
cô đâu đủ sức, ngược lại còn bị anh cầm tay kéo xuống…Cô nhỏ giọng thét
chói tai, chạm đến chỗ đó thì giống như bị phỏng muốn rút tay về, nhưng
Thịnh Thừa Quang làm sao có thể bỏ qua cho cô? Cầm tay cô thật chặt, rồi đưa vật ấy của mình ở giữa hai đùi cô bỏ vào trong tay cô, dạy cô sờ.
Đây rõ ràng là bắt nạt cô…Tử Thời xấu hổ muốn khóc, nhỏ giọng nức nở nghẹn
ngào nhưng lại không biết phải nói gì, Thịnh Thừa Quang nhân cơ hội dụ
dỗ đầu độc cô: “Bảo bối…ngoan, nói cho nó…đi vào.”
Cái gì đi vào?
Anh cầm tay cô nắm lấy vật kia, còn có thể là cái gì đi vào chỗ nào nữa?!
Đánh chết Tử Thời cũng không nói ra!
Nhưng anh thực rất xấu xa, lại có kiên nhẫn, thấy cô không nói gì anh liền
tiếp tục cọ xát, Tử Thời bị anh giày vò không chịu nổi, tay run run cầm
lấy vật kia, dẫn tới để ở nơi đó của mình, như vậy anh chỉ cần động eo
một cái là có thể đi vào! Nhưng anh không làm thế. Tiếp tục dùng cứng
rắn cọ cô, dùng ngón tay hành hạ cô phía dưới, cọ xát làm cô sắp hỏng
mất, kẹp chân khóc lóc run rẩy nói: “ Thịnh Thừa Quang….đi vào…”
Nghe được lời anh muốn, mới hài lòng không đợi thêm động thắt lưng đi vào.
Chậm rãi, kiên quyết đẩy mạnh vào chỗ sâu nhất, Tử Thời bị tra tấn đã lâu
giờ toàn thân giống như được thông suốt, vừa căng trướng vừa thoải mái,
không biết nên làm như thế nào mới phải, ngón tay bấu chặt lấy ga
giường, thân thể cô không ngừng co rút rung động.
“Hô! Bảo bối….” Thịnh Thừa Quang cũng vô cùng sảng khoái, hơi thở nóng như lửa cắn vào vành tai cô, “ Thoải mái không ?”.
Trước mắt Tử Thời mơ hồ rất nhiều ánh sao sáng lạng, đôi môi im lặng run rẩy, không nói ra được chữ nào. Thịnh Thừa Quang cho là cô cố ý chịu đựng
không lên tiếng, trong lòng sinh tà ác, giữ chặt eo nhỏ như nắm tay của
cô va chạm chạy nước rút một lúc, va chạm làm ánh sao trước mắt cô lớn
dần, ngẩng đầu cả người run run mấy giây, rồi ngất đi.
Thịnh Thừa Quang thoải mái gầm nhẹ đâm tới mạnh mẽ liên tiếp, chợt cảm thấy người
phía dưới mềm nhũn… Anh ảo não không thôi, tự trách bản thân tại sao lại làm cho cô ngất đi vậy?
Cô không có phản ứng, anh cũng không
dùng nhiều sức mạnh, nhân lúc tình trạng tối nay của cô tốt, ôm người cô lật lại mặt đối mặt, lại động thân chiếm lấy cô, một lúc tuỳ tiện chạy nước rút, thở mạnh đổ gục trên người cô…
**
Tử Thời đêm nay mơ đẹp, mơ thấy chú gấu của cô.
Chú gấu bởi vì yêu bầu trời ban đêm đầy sao cùng trăng sáng, từ trong rừng
rậm đi ra, nó tìm được một hồ nước nhỏ, nằm xuống bên hồ, như thế thì
mỗi đêm nó cũng sẽ được gặp ánh trăng trên mặt hồ.
Cho dù ngày mai trăng lặn mặt trời lên như cũ, đã từng có ban đêm như vậy cũng không tính đã sống uổng phí
.
Giấc mơ ngọt ngào cùng màn đêm lui dần, ngoài kia ánh mặt trời đang dâng
lên, Tử Thời tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm úp sấp trong ngực
Thịnh Thừa Quang.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt đang ngủ
của anh, bình thường là vẻ mặt lạnh lùng, lúc này nhìn anh giống như đứa bé, hiền lành lại yên bình.
Tử Thời hạnh phúc không muốn cử động, cứ nằm úp sấp trong ngực anh như vậy say mê nhìn anh ngủ.
Thịnh Thừa Quang một đêm này cũng ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thấy trong lòng
thoải mái không nói nên lời. Mở mắt ra, là đôi mắt trong suốt của cô gần trong gang tấc, không làm gì khác chỉ chuyên tâm nhìn anh, cũng không
biết đã tỉnh bao lâu, cô gái ngốc của anh.
Anh hơi cong môi cười, miệng không phát ra tiếng mà làm khẩu hình nói với cô: “ Chào buổi sáng, hôn một cái.”
Tử Thời hé miệng cười, vươn tới hôn trên môi anh một cái. Khẽ di chuyển cô mới phát hiện ra là mình đang mở rộng hai chân nằm sấp trên người anh
ngủ, hơn nữa phía dưới một trận.. nóng hầm hập ào ào chảy ra từ trong
cơ thể, cô kẹp chân nhảy xuống giường cuống quýt chạy vào phòng tắm,
trong lòng hối hận vì vừa rồi cảm thấy anh là đứa trẻ.
Làm gì có đứa trẻ nào tà ác như vậy chứ!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tử Thời
- Chương 11